Cô cho hắn sĩ diện, cho hắn sự tự tôn, nhưng hắn lại chẳng có cảm
giác được, tất cả những gì hiện tại, đều nhờ cô, chính hắn đã dùng cả
cuộc đời của mình để đổi lấy.
Hắn nắm chặt tay Trữ San, cô là một người vợ tốt, hắn hiểu được, chỉ là trong tim hắn thủy chung có một người con gái khác, dù lời nói với
Trữ San có nhiều hơn cũng chỉ có thể là lời cảm ơn.
Ánh mắt Trữ San thoáng hiện nét không vui, hiện tại ở trước mặt Vũ
Nhiên nên cô không biểu hiện ra ngoài, cô vẫn chưa có được trái tim
người đàn ông này, cho nên hiện tại cô rất tức giận.
Trong lúc này, một đôi nam nữ đi từ cửa vào, người đàn ông mặc một
bộ âu phục màu xám đậm, ánh mắt trầm tĩnh, cả người cao to, gương mặt
lạnh lùng, trong mơ hồ hơi thở lạnh lẽo khiến người khác không muốn lại
gần, không khí xung quanh hắn cũng ngưng đọng lại, tay hắn vòng qua eo
ôm lấy một cô gái nhỏ xinh, cô gái có vẻ ngoài thanh tú, nhưng lại khí
chất trong sáng, hai người đứng cùng một chỗ giống như thiên sứ và ác
ma, nhìn qua quả thật không hề xứng đôi, càng nhìn lâu, lại sinh ra cảm
giác kì lạ, dường như màu trắng tinh khiết bên cạnh ác ma lạnh lùng lại
khiến hắn có tính người hơn.
“Húc…” Trữ San nắm chặt chiếc váy, ánh mắt không dám tin nhìn cô gái đứng bên cạnh Duệ Húc, làm sao lại là người đó, cô ta có hóa thành tro
cô cũng nhận ra, không ngờ lại là Tô Tử Lạc, bạn gái trước đây của Ôn Vũ Nhiên, là người luôn chắn ở giữa bon họ.
Lê Duệ Húc nắm chặt tay Tô Lạc, hắn có ý cảnh cáo cô nên nắm chặt
hơn, cảm giác người cô đang run lên, gặp mặt người tình cũ, hồi hộp hay
phấn khởi, hắn nhìn người đàn ông phía trước đang nhìn chằm chằm vào vợ
hắn, khóe môi khẽ cong lên.
Hắn đưa Tô Lạc tới gần hơn, lấy ra món quà mình chuẩn bị từ trước,
“Cái này cho em.” Ánh mắt màu trà không còn bớt lạnh, vẻ lạnh lùng trên
mặt hắn cũng vơi đi, cảm nhận sự dịu dàng trôi qua.
“Cảm ơn,” Trữ San nhận lấy món quà, mở ra nhìn, chiếc vòng cổ đính
kim cương lấp lánh xinh đẹp “Nhiên, anh có thể đeo cho em không?” Cô mỉm cười quay người, đưa chiếc vòng cổ cho Vũ Nhiên, cô không phát hiện ánh mắt Duệ Húc tối lại, càng dùng sức nắm chặt tay Tô Lạc.
Tô Lạc cảm thấy đau đớn, rốt cuộc cũng tránh khỏi gương mặt kinh sợ của Vũ Nhiên.
“Xin hỏi vị này là…” Trữ San biết rõ còn cố tình hỏi, ôm chặt tay Vũ Nhiên, ánh mắt khiêu khích nhìn Tô Lạc.
“Bạn gái anh.” Lê Duệ Húc ôm chặt eo Tô Lạc, ánh mắt nhìn thắng Vũ
Nhiên, “Ôn tiên sinh, bạn gái của tôi có vấn đề gì sao?” Trong giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo, không biết vì Vũ Nhiên không để ý đến Trữ
San hay vì ánh mắt nhìn chằm chằm vào thứ đồ của người khác.
“Xin lỗi, thất lễ rồi, vị này là Tô tiểu thư sao, rất giống một
người bạn của tôi.” Ôn Vũ Nhiên thu hồi ánh mắt của mình, kìm nén bi
thương vào tận sâu đáy lòng của hắn.
Lạc Lạc, cuối cùng là vì cái gì, cả người khẽ chấn động, hắn đã nhớ
tới ngày nào đó, chiếc xe cô ngồi trên sao lại quen thuộc đến thế.
Cái biển số kia, là của Lê Duệ Húc- Tổng tài tập đoàn Húc Nhật, chỉ có mình hắn mới có. Biển số kia thực sự rất độc đáo.
Lúc này không ai nhìn thấy giữa bốn người bọn họ, áp lực ngày càng
lớn, Tô Lạc khẽ cúi đầu, nơi này thực sự là một nơi đầy sự giả dối.
Hóa ra, trong mắt bọn họ, Tô Lạc chỉ đáng như thế.
Rõ ràng là vợ, lại chỉ là bạn gái, rõ ràng trước là bạn gái, lại trở thành một người giống người, thật sự là mỉa mai, cô chớp mắt, không
phát hiện, mọi thứ trước mắt một lần nữa trở nên mờ ảo, ánh mắt cô mơ
hồ, trái tim cũng mờ nhạt.
Tiếng nhạc vang lên, Lê Duệ Húc buông tay Tô Lạc, để lại một mình cô bơ vơ.
Hắn đưa tay về phía Trữ San, sau đó nhìn Vũ Nhiên, “Không để ý tôi và vợ anh khiêu vũ một bản chứ?”
Cả người Vũ Nhiên cứng ngắc gật đầu, cảm giác chính mình đứng cũng
không vững, hiện tại tất cả hắn chỉ để tâm tới Tô Lạc, trong mắt không
còn nhìn thấy ai nữa, trong đầu hắn tràn ngập suy nghĩ về cô, như thế
nào, quá khứ tuy vất vả, nhưng cô rất kiên cường sống, bởi vì cô là Tô
Tử Lạc, cô yêu quý bản thân mình, cũng yêu cuộc sống của mình, nằm mơ
hắn cũng không thể ngờ, cô lại ở bên cạnh Duệ Húc, ngay khi … Bạn gái,
không đúng, phải gọi là người tính mới đúng, Lạc Lạc, làm sao em có thể.
“Anh ta là gì của em?” Giọng nói Vũ Nhiên lạnh lùng vang lên, phải
mất một lúc hắn mới có thể tìm lại bình tĩnh của mình, hắn đi qua Tô
Lạc, Lạc Lạc trong sáng thuần khiết trong lòng hắn ở nơi nào đây, vì sao cô ấy lại biến thành thế này, cô có biết Lê Duệ Húc là ai, hắn là một
thương nhân ăn tươi nuốt sống người khác, hắn chính là ma quỷ.
Tô Lạc bước lùi về sau, lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt Vũ Nhiên
đáng sợ như vậy, lúc này, tất cả sự dịu dàng trước đây của hắn đã biến
mất, có thể đây mới chính là hắn, chỉ là cô đã xem nhẹ, đây mới chính là tính cách thật nhất của hắn.
“Anh ấy đã nói rồi đó, em là bạn gái anh ấy.” Tô Lạc cố gắng nói
thật thoải mái, cô biết, trong lòng cô có một hòn đá to đè xuống rất
nặng, rất nặng.
“Tô Tử Lạc, anh mặc kệ em và người đó có quan hệ gì, rời xa hắn ngay lập tức, người kia không phải người em có thể chọc tới, em không biết,
chúng tôi …” Ôn Vũ Nhiên còn muốn nói thêm, phát hiện người đàn ông cao
lớn đã đứng trước mặt.
“Ôn tiên sinh, tôi gửi Ôn phu nhân lại cho ngài, chúc ngài vui vẻ.”
Lê Duệ Húc kéo tay Tô Lạc, hai người rời khỏi tầm mắt hắn, Vũ Nhiên định đuổi theo, lại có nhiều người hướng hắn chúc rượu, hắn không có quên,
mình là chủ nhân của bữa tiệc này, Trữ San đang đứng trước mặt hắn, làm
tốt phận sự của nữ chủ nhân, nhưng cô lại trừng mắt nhìn người phụ nữ
bên cạnh Duệ Húc, không hiểu vì sao, cô cực chán ghét sự tồn tại của
người này.
Lê Duệ Húc lấy cho Tô Lạc một ly nước, Tô Lạc nhận lấy, cả người run lên.