Tô Lạc từ phòng bếp đi tới, trên tay bê hai chiếc bát cháo. Cô đi rất nhanh vì bát cháo nóng bỏng.
Đợi cho cô đặt hai bát cháo xuống bàn,
hai tay xoa xoa đưa tới chiếc miệng thổi phù phù, khi cô không chú ý có
một bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
“Lê Duệ Húc…” Cô ngẩng đầu lên, thấy
người đàn ông đứng trước mặt, hắn vẫn nắm tay cô thật chặt, trên mặt lộ
vẻ không vui, cúi đầu, hắn mở lòng bàn tay Tô Lạc ra trước mặt, phát
hiện lòng bàn tay cô đỏ rực lên.
“Đau không?” Ngón tay hắn vuốt nhẹ lòng bàn tay cô, cả người cô cứng đờ, muốn rút tay ra khỏi tay hắn, nhưng
hắn nắm tay cô chặt quá, cô chỉ có thể lắc đầu nhưng nhìn giống như đang gật đầu.
“Bà Lê, là em không thể gặp người, hay
là tôi không thể gặp người, hưm?” Lê Duệ Húc buông tay cô ra, lại đặt
lên trên tóc cô. “Em đúng là một cô gái ngốc, chẳng lẽ không biết dùng
đĩa để bê ra?”
Tô Lạc khẽ lùi lại một chút, “Nhưng có
hai bát, bê như vậy sẽ dễ hơn, em cũng quen rồi,” cô nhỏ giọng nói, nghe thấy tiếng hừ lạnh của Duệ Húc.
“Ăn sáng.” giọng nói không dễ chịu chút nào, Tô Lạc chỉ có thể ngửa mặt lên trời thán, hiện tại người này lại
bắt đầu kì quái rồi.
Hai người ngồi mặt đối mặt, buổi sáng
hôm nay tinh thần Duệ Húc luôn rất tốt, có thể thấy được đêm qua hắn ngủ rất ngon, hắn mở tờ báo ra xem, vừa ăn vừa xem, Tô Lạc ngẩng đầu nhìn
hắn một lúc lâu, tóm lại là cô có chuyện muốn nói.
“Em có chuyện gì, nói đi,” Lê Duệ Húc
đặt tờ báo trong tay xuống, quay đầu nhìn cô, cô thể hiện rõ như vậy
sao, còn có sao hắn lại đáng sợ như vậy rồi?
“Lúc ăn cơm, không nêm xem báo,” Tô Lạc cắn cắn môi, cuối cùng cũng nói ra một câu, Lê Duệ Húc khẽ cau mày, lá
gan cô gái này càng ngày càng lớn, bây giờ còn dạy bảo hắn nữa, nhưng
hắn vẫn ném tờ báo sang một bên, chuyên tâm ăn sáng, hắn nhìn đồng hồ,
đã đến giờ đi làm.
Hắn đứng lên, không có vội rời đi, đứng tại chỗ nhìn Tô Lạc chằm chằm .
“Tô Tử Lạc, qua giúp ảnh chỉnh cà-vạt,” hắn lãnh đạm nói, một bàn tay đang kéo kéo chiếc cà-vạt, không có
gương, cái gì hắn cũng không nhìn thấy.
Tô Lạc đứng lên, đi tới trước mặt hắn, nghe lời chỉnh lại cà-vạt của hắn.
Sau đó cô cầm chiếc cặp ở bên cạnh, đưa cho hắn, giống hệt một người vợ tiễn chồng đi làm, mà bọn họ vốn là vợ
chồng, cũng là đôi vợ chồng có kính trọng mà không có tình yêu. Lê Duệ
Húc cầm chiếc cặp, vẫn nhìn chằm chằm Tô Lạc.
Tô lạc đưa mắt nhìn xung quanh, hắn còn thứ gì chưa mang sao?
“Lại đây,” Duệ Húc nhìn Tô Lạc nói, ánh mắt màu trà lộ ra thần thái đặc biệt, Tô Lạc tới gần, ngẩng đầu nhìn
hắn, cô chớp mặt, ánh mắt xinh đẹp trong trẻo đáng yêu như chú nai con.
Đột nhiên Duệ Húc cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
“Bà Lê, em thực sự rất thấp.” chứ tính là có sự đùa giỡn trong lời nói hay không, nhưng rõ ràng có ý cười trong đó.
Khi Tô Lạc kịp phản ứng lại, Lê Duệ Húc đã nhanh chóng rời khỏi, tay cô đặt trên trán mình, có thể cảm giác độ ấm từ đôi môi đó.
Khóe môi cô từ từ hé ra, phát hiện nơi
này chỉ có một mình cô, cho dù có thêm người ở đây, cô cũng chỉ có thể
độc thoại một mình. Tay đặt trên trán, cả người thất thần, nhìn ra phía
ngoài, không biết từ lúc nào, ánh nắng mặt trời chiếu vào tấm thủy tinh màu trà, ánh sáng phát ra thực sự giống ánh mắt của ai đó.
Tâm tình Duệ Húc ngày hôm này thật là
tốt, tuy rằng khi bước vào công ty vẫn là bộ dạng lạnh như băng kia,
quản lí không cẩn thận lại xảy ra lỗi, nếu là trước kia hắn đã sớm dùng
ánh mắt giết người, vậy mà bây giờ hắn cũng chỉ nhìn qua người quản lí
kia, rồi cho hắn đi ra, dễ dàng buông tha hắn như vậy, thật sự khiến
người khác không thể tin được.
“Húc, tâm tình anh rất tốt?” Vệ Thần
ghé vào bàn làm việc của Duệ Húc, không ngừng đánh giá hắn, hôm nay
người nay thật không bình thường, tuyệt đối không bình thường.
“Cậu rảnh rỗi như vậy sao?” Lê Duệ Húc
mở máy vi tính, không để ý vẻ mặt cợt nhả của Vệ Thần, đúng vậy, hôm nay tâm tình hắn rất tốt, nhưng cái này không có liên quan tới bọn họ.
“A, tôi không rảnh rỗi, tôi còn rất
nhiều việc, cho nên anh không cần giao thêm công việc cho tôi,” Vệ Thần
vội vàng đứng lên, chạy trối chết ra khỏi văn phòng Duệ Húc, không chạy
sao, ngốc mới ở lại nơi này nhận chết, Duệ Húc này là ma quỷ, còn không
dùng công việc để đè chết hắn.
Lê Duệ Húc không biết tâm tình tốt đẹp
này không thể duy trì lâu dài, một người đàn ông bước vào phòng làm việc của hắn, tất cả tâm tình tốt đẹp từ sáng đã bị phá tan hết.
Duệ Húc ngồi trên ghế làm việc, lạnh
lùng nhìn đàn ông trước mặt, ánh mắt màu trà đối diện ánh mắt màu đen,
hai người đều không chịu buông tha đối phương.
“Lê Duệ Húc, anh muốn gì?” Ôn Vũ Nhiên
đột nhiên đứng lên, hắn không thích vẻ kiêu ngạo của người đàn ông này,
người này không thể cái gì cũng cướp của hắn, nhất định phải khống chế
vận mệnh của người khác mới vui vẻ sao?
“Đây là văn phòng cá nhân của tôi, Ôn
tiên sinh,” Duệ Húc vắt hai chân lên, tựa vào chiếc ghế, cười lạnh nhìn
vẻ tức giận của Vũ Nhiên, muốn người này biết, Duệ Húc hắn mới chính là
chủ ở đây, nơi này là thế giới của hắn, chỉ có hắn mới có thể định đoạt, còn chưa đến phiên Ôn Vũ Nhiên hoa tay múa chân với hắn.
“Lê Duệ HÚc, tôi cảnh cáo anh, không
được làm tổn hại đến Tô Lạc, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh,” Ánh mắt Vũ Nhiên dưới tấm kính liền biến thành lãnh khốc, biểu tình Duệ Húc vẫn như vậy, khóe môi của hắn khẽ cong lên.
“Ôn Vũ Nhiên, anh lấy cái gì để cảnh
cáo tôi?” Trong giọng nói của hắn lộ rõ vẻ xem thường, nếu Vũ Nhiên hắn
có năng lực, hiện tại Tô Lạc cũng sẽ không ở bên cạnh Duệ Húc này.
“Lê Duệ Húc, anh…” Ôn Vũ Nhiên nắm chặt tay, thật sự muốn vung nắm đấm xóa sạch vẻ mặt cười lạnh này, “Lê Duệ
Húc, đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan tới Tô Lạc, anh hãy
buông tha cô ấy, nếu không …”
“Nếu không, sẽ thế nào…” Lê Duệ Húc
không vội hỏi lại một câu, nếu không…, hắn thật muốn nghe một chút, hắn
có cái gì để uy hiếp mình.
Ôn Vũ Nhiên cũng bình tĩnh trở lại, hắn hiểu được cùng Lê Duệ Húc cứng đối cứng, hắn vĩnh viễn không có khả năng chạm tới hắn.