“Nếu anh chịu buông tha Tô Lạc, Tề Trữ
San sẽ nhận được tất cả những thứ cô ấy muốn.” Ôn Vũ Nhiên thản nhiên
nói, hắn cũng không ngu ngốc, lúc trước người này đã hao tổn tâm tư để
gả cô ấy cho hắn, như vậy, trong lòng Duệ Húc, Trữ San nhất định có một
địa vị không bình thường. Nếu người đàn ông này có nhược điểm, vậy chỉ
có thể chính là một người.
Hắn đang đánh cược, mà hắn nhất định
phải thắng, nếu không hắn sẽ không thể biết Tô Lạc sẽ gặp phải những
chuyện gì, hắn có thể nhìn thấy cô hạnh phúc, nhưng tuyệt đối không muốn nhìn thấy cô đau khổ. Hắn không còn cách nào mang lại hạnh phúc cho cô, nhưng hắn nhất định sẽ khiến ác ma này rời xa cô. Nhất định phải như
vậy.
“Thật xin lỗi, Ôn tiên sinh,…” Lê Duệ
Húc đứng lên, thân thể cao lớn như núi ép xuống, ” Tôi chỉ tin tưởng
mình” Hắn chỉ tin tưởng mình, hạnh phúc của cô, chính hắn sẽ trông coi,
hắn sẽ không đem quyền chủ đông giao vào tay người khác.
“Lê Duệ Húc, nếu anh dám làm gì Tô Lạc, như vậy, tôi sẽ đòi lại trên người Trữ San,” Ôn Vũ Nhiên bước tới, rút
ngắn khoảng cách giữa hai người.
Lê Duệ Húc xoay người, trong mắt như
đóng băng, giọng nói cũng như băng, “Ôn Vũ Nhiên, anh cứ thử xem, anh
muốn xem tôi với anh ai sẽ tàn nhẫn hơn,” trên thương trường, sự tàn
nhẫn của Duệ Húc đã có danh tiếng, hắn có thể sẽ không lưu tình với Tô
Lạc, bởi vì cô ấy đối với hắn chỉ là một quân cờ, khác hẳn với Vũ Nhiên, hắn không thể tàn ác như thế với Trữ San. Bởi vì hắn không giống như
Duệ Húc trời sinh lãnh khốc vô tình.
Ôn Vũ Nhiên hít một hơi thật sâu, “Rốt
cuộc anh muốn thế nào?” Hắn… Nhận thua, còn chưa bắt đầu hắn đã nhận
thua, được rồi, hắn không đủ lãnh khốc, không đủ tàn nhẫn, cũng không có sự bạc tình. Bởi vì Duệ Húc không phải con người, hắn là ác ma
Lê Duệ Húc ngồi xuống, cầm một điếu
thuốc lên, “Tôi nghĩ những gì cần làm, Ôn tiên sinh hắn phải rất rõ
ràng, không cần tôi nói cái gì nữa, tôi tin tưởng, anh không phải là
người ngốc, nếu không, anh sẽ không có tư cách ngồi lên vị trí Ôn tổng
tài.” Lê Duệ Húc mở tài liệu trước mặt, “Xin lỗi, Ôn tiên sinh, tôi rất
nhiều việc, nếu anh còn có việc, mời gặp thư kí của tôi hẹn trước,” nói
tới đây, ngay cả một cử chỉ tiễn khách cũng lười làm, lời nói rõ ý đuổi
khách, nếu ngay cả như vậy Vũ Nhiên còn không hiểu ra, thì hắn thực sự
thành ngốc rồi.
Ôn Vũ Nhiên trừng mắt nhìn Duệ Húc,
cuối cùng xoay người đi ra ngoài, gặp Vệ Thần tới đưa tài liệu cho Duệ
Húc, Vệ Thần nhìn chằm chằm sắc mặt Vũ Nhiên, hiện tại bắt đầu suy nghĩ
có nên đi vào hay không, tên kia có khi nào đang nổi nóng không?
Lúc này, một cô gái ăn mặc hết sức mát
mẻ lắc lắc chiếc eo đi tới, Vệ Thần ôm chặt tài liệu trong lòng, không
khỏi lắc đầu thở dài, xem đi, một vật thí nghiệm tới rồi.
Cô gái không thèm để ý tới sự cản lại
của thư kí, trực tiếp đẩy cửa đi vào, chưa nghe thấy một câu nói dịu
dàng nào, chiếc gạt tàn thuốc bay thẳng ra, dường như khiến không khí có thể đóng băng ngay tức khắc.
Vệ Thần sờ sờ chóp mũi, thật may hắn
thông minh, nếu không, cái người bị ngốc kia sẽ chính là hắn. Hắn nhìn
người đàn bà kia ngây ngốc đứng đó, tàn thuốc từ trên người rơi xuống,
nếu không phải cô ta vận khí tốt, hiện tại có khi đã bị ném tới đầu rơi
máu chảy.
Không cần hi vọng Duệ Húc sẽ đối xử
khách khí với phụ nữ, người này hoàn toàn từ đầu tới chân, luôn không hề biết khách khí là gì. Vệ Thần vội vàng đi về phía bảo vệ nháy mắt, ý
bảo bọn họ đưa cô gái này đi nhanh nhanh một chút. Cô gái vẫn ngây ngốc
đứng đó, hiển nhiên là bị Duệ Húc dọa cho sắp ngất rồi, khuôn mặt trắng bệch, chỉ thiếu nhắm mắt nữa là bất tỉnh rồi.
“Mau mau…” Vệ Thần quả thực không muốn
nhìn thêm nữa, hắn hôm nay khỏi nghĩ tới ăn cơm rồi. Khuôn mặt trắng
bệch giống như ma cộng với hàng lông mi giả dài ngoằng, thực là sắp dọa
chết người rồi.
Người phụ nữ kia cho tới bây giờ có khi vẫn chưa biết mình bị bảo vệ lôi ra ngoài, Vệ Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, đi ra ngoài, người đàn ông này hiện tại không thể động vào, đợi
tới lúc tâm tình hắn khá hơn rồi nói sau vậy, hắn dừng cước bộ, cả gương mặt nhăn lại, hắn không rõ, Húc đang tức giận cái gì, rốt cuộc là đang
giận Ôn Vũ Nhiên tới đây, hay là đang tức giận Vũ Nhiên muốn giành lại
vợ của hắn.
Tên kia chắc là không đem vợ mình tới đi, nhưng trên đời này, cái gì cũng có thể giao dịch được, chỉ có tình cảm là không thể.
“Húc, sao tôi lại có một loại cảm giác, anh đang hối hận.” hắn lầm bầm nói xong, nhưng tên kia sau khi biết hối hận sẽ là cảm giác gì? Hắn lắc lắc đầu, rất hoài nghi, rốt cuộc Lê Duệ
Húc có trái tim, có tình cảm hay không.
Hắn không ngừng lắc đầu thở dài, nhìn thư kí không ngừng chớp đôi mắt, vẫn không hiểu những gì đang xảy ra ngày hôm này.
Trong khu biệt thự của Duệ Húc, một
chiếc xe màu trắng đã dừng lại khá lâu, một người đàn ông ngồi trong xe
không ngừng hút thuốc, bỗng nhiên, hắn mở cửa xe, ánh nắng mặt trời
chiếu thẳng trên mặt hắn, lộ ra chút nhợt nhạt. Hắn nhìn thảm cỏ xanh
mướt, cách đó không xa là một tòa nhà màu trắng được thiết kế tinh xảo,
rất yên tĩnh, không hổ là một trong những tòa nhà bậc nhất trong thành
phố, ngoại trừ Duệ Húc, hắn thật không nghĩ tới, ai lại có thể lớn lên ở nơi như vậy, thực sự quá xa xỉ. Hắn dùng tay che mắt, giống như bị đóng đinh tại nơi này, một lúc lâu đều không có bước tới.
Hắn hít một hơi thật sâu, mới đi thẳng
về phía trước, nhưng vừa đến cổng, đã bị bảo vệ chăn lại, “Xin lỗi, tiên sinh, đây này là nơi ở cá nhân, không thể tùy tiện đi vào.” Giọng nói
lễ phép khách khí, cũng lộ rõ ý từ chối, Lê Duệ Húc vốn không thích
người khác tới nhà hắn, cho nên, ở trong này, cơ bản cũng không có người ngoài đi vào, hắn cũng không thích người khác biết nơi riêng tư của hắn vì thế nơi này luôn có bảo vệ trông chừng, để tránh phóng viên đi vào.
Ôn Vũ Nhiên đứng ở cổng, nhìn vào bên trong, muốn nhìn cái gì đó hoặc đang tìm một ai đó.
“Tôi tìm Tô Tử Lạc,” trong mắt hắn hiện lên sự khó chịu, trầm mặc đứng ngoài cổng, hôm nay, hắn nhất định phải
gặp được cô, nếu không, hắn sẽ không rời khỏi.
“Tô Tử Lạc?”bảo vệ khó hiểu nhìn hắn
chằm chằm, “Xin lỗi, vị tiên sinh này, nếu anh muốn đi vào, nhất định
phải được Lê tiên sinh đồng ý, nếu không, nơi này, bất luận là ai đều
không thể vào,” bảo vệ vẫn đưa tay chặn Vũ Nhiên.
Ôn Vũ Nhiên xoay người không nói gì
nữa, bọn họ không cho vào, vậy hắn sẽ đợi, một ngày không được, hắn sẽ
đợi hai ngàu, hai ngày không được, có thể đợi ba ngày, cho tới khi hắn
gặp được cô mới thôi.