Hắn đứng một bên cầm điếu thuốc đưa lên miệng, từng làn khói mỏng thổi ra, con người đen nheo lại nhìn chằm
chằm cánh cổng. Hắn không tin cô sẽ ở trong căn nhà này mãi mãi, cũng
không tin Duệ Húc có thể giam giữ cô cả đời. Từng điếu thuốc rút ra, hắn đưa tay lấy mắt kính xuống, lộ ra đôi mắt sáng thông minh lanh lợi,
không có kính mắt, hắn như đã biến thành một con người khác, mất đi sự
ôn nhu, sự lạnh lùng hiện rõ.
Tô Tử Lạc cầm một chiếc túi màu xanh,
chuẩn bị đi siêu thị mua một chút đồ dùng, siêu thị cách nhà không xa,
cô không cần đợi Duệ Húc đưa cô đi, cô vừa đi vừa nhìn xung quanh, phong cảnh nơi này thật là tốt, nhưng đi một mình khó tránh khỏi cảm giác cô
đơn, đưa tay đặt lên trán, đột nhiên, cô nhớ tới nụ hôn kia, khiến trái
tim cô rung động, cảm giác thật lạ, có chút sợ hãi lại không có chán
ghét.
Cô nhẹ nhàng bước tiếp, cố gắng xóa đi
những suy nghĩ ở trong lòng, chẳng qua là biểu hiện của bạn bè mà thôi,
không có ý nghĩa gì khác. Cuối cùng giữa họ cũng có thể nhìn nhau mà
không có sự chán ghét, cô chỉ hi vọng mọi thứ sẽ tốt hơn, cô không nghĩ
mình sẽ có một cuộc hôn nhân khiến người khác phải ghen tị, cũng không
nghĩ sẽ có một người chồng yêu mình vô cùng, hiện tại những thứ đó vốn
không thể xảy ra, như vậy cũng tốt, cứ như thế cô cũng sẽ không bị tổn
thương nữa.
Đặt tay trên lồng ngực, sau này cô sẽ
bảo vệ trái tim này thật tốt, chỉ có thể tự mình khóc, tự mình khổ sở,
sau này cô sẽ không để chính mình đau khổ nữa, cô cũng chỉ có thể chịu
đựng một lần, nhiều hơn một lần, cô không biết mình có thể tiếp tục sống tiếp hay không.
Cười nhẹ, cô đưa tay che đôi mắt, ánh
nắng mùa thu nhảy nhót rơi vào trong mắt cô, bao quanh là màu vàng ấm
áp, khiến cho gương mặt nhợt nhạt của cô ửng đỏ.
Cô đi tới cổng, bảo vệ đứng tránh sang một bên, Tô Lạc cúi đầu chào họ, sau đó mới đi ra ngoài.
Bước ra khỏi cổng mấy bước, cô dừng lại cước bộ, một lúc sau, cô mới chậm rãi xoay người lại, thấy được người
đàn ông đang dựa trên xe, tóc hắn có chút rối, một bộ âu phục, lúc này
không còn cà- vạt, ngay cả nút áo cũng có mấy chiếc không đóng, hắn cứ
đứng ở đó, dịu dàng nhìn Tô Lạc.
Ánh mắt thương tâm, cô vội vàng xoay
người lại, đi thẳng về phía trước, giữa bọn họ, gặp lại không bằng tưởng nhớ, như vậy là tốt rồi, đó là tốt nhất.
Hắn bước nhanh theo cô, kéo tay Tô Lạc, rõ ràng trước kia hai người yêu nhau say đắm mà bây giờ đến người lạ
còn không bằng, không nói lời nào, cũng không dám tới gần, sợ vừa chạm
mặt sẽ không có cách nào xóa đi sự đau đớn của chia ly.
“Lạc Lạc,” hắn đi lên phía trước, hai
tay đặt lên bờ vai Tô Lạc, “Lạc Lạc, rời khỏi hắn, rời khỏi người đàn
ông kia,” lông mày nhíu chặt lại, chỉ cần nghĩ tới Tô Lạc cùng người đàn ông không có tình người kia ở cùng nhau, tim hắn như bị dao đâm, sự đau khổ hắn chịu không nổi.
Tô Lạc nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, nhẹ
nhàng lắc đầu, liếc mắt nhìn Vũ Nhiên, lúc này hắn không còn là Vũ Nhiên của ngày trước, mà Tô Lạc cũng không còn là Tô Lạc ngày xưa.
“Xin lỗi,em không thể.” Cô bước lui về
phía sau, cô và hắn đều là người đã kết hôn, vì vợ của hắn vì chồng của
cô, bọn họ cần duy trì khoảng cách.
“Lạc Lạc, rời khỏi hắn, em nhất định
phải rời khỏi hắn,” Ôn Vũ Nhiên bước từng bước, “Nếu em cần tiền, anh sẽ cho em, em muốn cái gì anh cũng có thể cho em,” sắc mặt hắn càng ngày
càng kém, lời nói cũng đã vượt qua tầm kiểm soát, “Em ở cùng một với
hắn chẳng phải mong có được những thứ này sao, những thứ đó anh cũng có
thể cho em,” “Hắn có thể cho em những gì, anh cũng có thể.” Ôn Vũ nhiên
mất tự chủ, ngay tới ánh mắt nhìn Tô Lạc cũng lộ ra chút xem thường.
Hắn biết rõ Tô Lạc không phải cô gái
như vậy, nếu không, bọn họ yêu nhau hơn ba nắm, cô còn có thể ở căn
phòng tồi tàn cô thuê sao, còn phải đi làm công việc cực nhọc. Nhưng,
hắn đã không thể khống chế suy nghĩ của mình, không thể đối mặt với Tô
Lạc.
Cả người cô khẽ thu lại, từng giọt nước mắt rơi xuống, lần thứ hai giật lại tay mình, khóe môi nở nụ cười thản
nhiên mà xa lạ, tới lúc này Ôn Vũ Nhiên mới phát hiện mình đang nói cái
gì.
“Xin lỗi, Lạc Lạc, anh không cố ý. Anh
chỉ muốn…” Hắn muốn giải thích, muốn nói xin lỗi, lại phát hiện, cả
người như vô lực không thể nói tiếp. Hắn biết một câu nói này của hắn
hoàn toàn tổn thương Tô Lạc.
“Anh không cần phải nói gì cả, em đều
hiểu,” Tô Lạc xoay người, đi về phía trước, khoảng cách với Ôn Vũ Nhiên
càng ngày càng xa, hóa ra, từ đầu tới cuối, ở trong mắt hắn, Tô Lạc
chính là một người phụ nữ như vậy, hóa ra, tình cảm ba năm giữa bọn họ
lại kết thúc một màn như vậy.
Hắn không biết cô, mà cô cũng không biết hắn…
“Lạc Lạc… Xin lỗi…” Ôn Vũ Nhiên định đi về phía cô, một tiếng phanh xa lớn vang lên bên tai, một người đàn ông
mặc âu phục chỉnh tề bước ra, liếc mắt nhìn Vũ Nhiên sau đó đi thẳng về
phía Tô Lạc.
Tô Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện rõ sự tổn thương, nước mắt vương nơi khóe mắt, trái tim cô đau quá.
“Tốt lắm, không có việc gì, anh đã về
rồi.” Lê Duệ Húc đặt tay lên bờ vai cô, đột nhiên có cảm giác tim bị
thứ gì đó đâm phải, Tô Lạc rất muốn cười với hắn, nhưng khóe môi chỉ
thoáng động, ánh mắt nhìn xuống, nét yếu ớt thoáng qua.
“Chúng ta về thôi,” Duệ Húc ôm lấy bả
vai Tô lạc, để cô dựa sát trên người mình, ánh mắt nhìn về phía Vũ Nhiên tràn ngập lãnh khốc cùng cảnh cáo.
Ôn Vũ Nhiên nắm chặt hai bàn tay, trên
mặt đầy áy náy, nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ dần dần biến mất
trước mắt, hắn muốn chạy lên, muốn tách hai người họ ra, nhưng hắn có tư cách gì, có lí do gì, hắn đã là chồng của một cô gái khác, hắn còn có ý coi thường Tô Lạc, hắn phát hiện bản thân chính là một thằng khốn, dùng sức đập vào xe, trong đôi mắt xuất hiện những đường tơ máu.
Sắc mặt Duệ Húc còn kém hơn cả Vũ
Nhiên, tâm trạng cực kì tồi tệ, nhưng hắn lại dùng sức nắm chặt bàn tay, không giống như trước kia muốn bóp nát cô gái này.