Sự tàn nhẫn của hắn, những tính toán của hắn đã biến Vũ Nhiên thành người đàn ông thực thụ.
Hắn cười rất khiêm tốn, ánh mắt lạnh giống như trái tim đã lạnh giá của mình.
“Hai người đang nói gì vậy, âm mưu gì? Trữ San không ngừng xoay đầu
hết nhìn Duệ Húc rồi nhìn Vũ Nhiên, cảm giác trước mắt có chút mơ hồ,
cái gì cũng không thể nhìn rõ, cô chỉ cảm giác hai người đàn ông trước
mặt như sắp đánh nhau, tuy rằng hai người đứng ở hai bên, nhưng cảm giác giữa họ giống như sắp lao vào đánh nhau, áp lực không ai dám tới gần.
“Hai người đừng ầm ĩ nữa được không?” Cô bước lên từng bước, thật sự không muốn hai người họ xảy ra chuyện ở đây, người gặp khó khăn nhất sẽ là cô.
Bọn họ không cảm thấy như vậy là sẽ có hại cho cô sao, còn chưa ngại phóng viên thiếu bài viết về cô sao?
Vũ Nhiên và Duệ Húc, hai người mặt đối mặt, không ai nhường ai, bọn
họ không phải không nghe thấy Trữ San nói gì, nhưng trong cuộc chiến hai người đàn ông, chuyện đó không còn quan trong, ai cũng không muốn thua.
“Vũ Nhiên… Húc…” Cả người Trữ San khẽ run lên, cảm giác đau đớn từ bụng truyền tới, mồ hôi trên trán chảy xuống.
Cô đau quá…
Cô đưa tay ra, muốn nói gì đó, nhưng lời nói bị kìm lại ở cổ họng, nữa chữ cũng không cách nào nói ra.
“Em…” Môi cô khẽ hé… Thân ảnh hai người đàn ông trước mắt càng ngày càng mờ.
Phịch một tiếng, may mắn đây là nơi yên tĩnh, ngoài trừ ba người bọn họ cũng không có ai, nếu có người thứ tư ở đây, âm thanh như vậy sẽ
khiến cả hội trường bắt đầu hỗn loạn.
“Trữ San…”Duệ Húc vội vàng quay đầu, nhìn cô gái nằm dưới đất, như
bị điện giật, vội vàng bước lên phía trước, ánh mắt luôn trầm tĩnh lúc
này lại có chút hốt hoảng. Cô ấy bị làm sao vậy?
Có một người so với động tác của hắn còn nhanh hơn, khi ngón tay hắn vừa mới đụng vào Trữ San đã bị Vũ Nhiên dùng sức hất ra.
“Ngài Lê, vợ của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, hình như đây là
chuyện nhà của tôi?” Vũ Nhiên không chút hoang mang ôm lấy Trữ San, hàng lông mày khẽ nhăn lại, mới đầu hắn nghĩ cô đang đóng kịch, cô gái này
rất có thể sẽ lầm chuyện như vậy, ngăn cản sự căng thẳng giữa họ, chính
là khi vừa ôm lấy cô, hắn biết hắn sai lầm ồi, cô thật sự bị ngất.
Hắn nhanh chóng rời khỏi, nói không khẩn trương chính là giả, dù
sao, một thời gian dài chung sống, Ôn Vũ Nhiên cũng không phải một kẻ
lãnh khốc vô tình.
Bên trong bệnh viện, hai người đàn ông đứng trước cửa phòng cấp cứu, sắc mặt căng thẳng, ánh đèn cấp cứu vẫn luôn sáng.
“Ôn Vũ Nhiên, nếu Trữ San có việc gì, tôi nhất định sẽ làm cho tập
đoàn Ôn Thị biến mất trên trái đất này.” Giọng nói Duệ Húc lạnh đến đáng sợ, hắn nói được thì làm được, tuyệt đối không nương tay.
“Vậy còn phải xem bản lĩnh của anh, tôi tin tưởng anh có năng lực
đó, chỉ sợ là anh cũng phải mất một nửa gia sản,” Ôn Vũ Nhiên cũng lạnh
giống nói, xin lỗi, uy hiếp như vậy đã không còn khiến hắn phải sợ hãi
nữa rồi.
Khóe môi Duệ Húc nhếch lên, lãnh khốc vô tình, “Nếu cả Tô Lạc nữa
thì phải sao đây?” Hắn sẽ để cho Vũ Nhiên sống không bằng chết, hắn muốn đâm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim Vũ Nhiên.
Ánh mắt Vũ Nhiên khẽ híp lại.
“Tự nhiên, cô ấy giờ là vợ anh, cũng không liên quan tới tôi, anh
muốn giết cô ấy hay bán cô ấy, đó là việc của anh, không quan hệ tới Vũ
Nhiên tôi,” hắn xoay người, không để cho Duệ Húc nhìn thấy sự tức giận
trên mặt, Duệ Húc lại dám lấy Tô Lạc ra uy hiếp hắn, Duệ Húc a Duệ Húc,
tim hắn quả nhiên là lãnh khốc.
Từ trước tới nay, Vũ Nhiên không có nghĩ qua Trữ San đối với hắn là
như thế nào, nhưng Duệ Húc lại coi Tô Lạc là một quân cờ, sử dụng cô.
Lãnh khốc vô tình, một kẻ bạc tình đáng sợ, quả không hổ danh Duệ Húc.
Khóe môi Duệ Húc vẫn nhếch lên, Ôn Vũ Nhiên vẫn là Ôn Vũ Nhiên, một
chút giãy rụa trong mắt hắn đã bán đứng hắn, quả nhiên, người phụ nữa đó vẫn rất đặc biệt đối với hắn, Duệ Húc chưa từng quên.
Bản thân Duệ Húc lại không phát hiện, ánh mắt hắn lúc này lại có một tia ghen tị, còn có một sự thất vọng nói không lên lời.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá đi tới, hai người đàn ông cùng bước lên.
“Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?”
“Tôi…”
“Tôi…”
Cả hai người cùng trả lời, Vũ Nhiên liếc mắt nhìn qua Duệ Húc, ý hắn là sao?
“Y tá, bệnh nhân là vợ tôi, xin hỏi vợ tôi thế nào rồi?” Hắn cố ý
nói chữ vợ, khiến bàn tay Duệ Húc nắm chặt lại. Đầu ngón tay trắng bệch
đáng sợ, cho tới bây giờ Duệ Húc muốn gì mà không làm được, ở trong này, lền đầu tiên hắn phải đứng sau Vũ Nhiên, bởi vì hắn không có thân phận, cũng không có tư cách.
“Là như này,” Y tá cười cười an ủi Vũ Nhiên, “Anh yên tâm đi, không
có chuyện gì, cô ấy đang mang thai, hiện tại mới chừng một tháng, thân
thể vẫn chưa thích ứng, sau này chú ý đừng để cô ấy quá mệt là được.”
Y tá nhìn sắc mặt Vũ Nhiên lập tức thay đổi, lại cười một chút,
“Người trẻ tuổi, lần đầu tiên làm cha đều như vậy, nhất định là vừa mừng vừa sợ.”
Hai tay Vũ Nhiên buông thõng xuống, ánh mắt phức tạp nhìn sắc mặt
Duệ Húc. Duệ Húc cũng kinh ngạc như hắn, khó mà chấp nhận tin này.
“Duệ Húc, đứa con là của tôi,” Trán Vũ Nhiên nhăn chặt lại, giống hệt Duệ Húc.
“Cũng có thể là của tôi,” Duệ Húc nhìn cô gái đang nằm bên trong
phòng, quả thật nghe được tin Trữ San mang thai hắn kinh hãi nhiều hơn
là vui, hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ có con, nhưng nếu có, hắn cũng sẽ rất hoan nghênh, dù sao, hắn sắp ba mươi tuổi, cũng nên có người thừa
kế, chỉ là đứa bé này tới quá đột ngột, hơn một tháng, có thể là của Vũ
Nhiên cũng có thể là của hắn.
“Trước khi thân phận của đứa bé được xác định, tôi không muốn nói gì cả.” Duệ Húc lãnh đạm nói một câu, đi vào phòng bệnh, Vũ Nhiên không
nói gì, hiển nhiên, hắn đã chấp nhận ý nghĩ như vậy.
Thật kì quái, trong bụng một cô gái, có một đứa bé, bọn họ cũng
không biết đứa bé này là của ai, có thể ngay cả mẹ đứa bé cũng không
biết.