“Không cần xem, muốn xem thì đứng ở ngoài xem, khi nào cũng có thể
nhìn thấy,” Ôn Vũ Nhiên đến gần, đứng cạnh giường bệnh của Trữ San, từ
trên cao nhìn cô, hắn tính toán đã rất chuẩn xác chỉ tiếc chuyện này xả
ra quá đột ngột khiến mọi thứ rồi tung.
Hắn cứ như vậy nhìn Trữ San, đột nhiên lúc này cảm thấy cô thật xa lạ, cuối cùng tầm mắt hắn dừng ở bụng của cô.
Khẽ mím môi, “Em mang thai, hơn một tháng, em có thể nói cho anh biết, đứa bé là của ai không? Của anh hay…Của Duệ Húc?”
Trữ San không quay người về phía người đứng ngoài cửa, khi nghe được câu nói, cô giống như muốn ngất xỉu.
Cô mang thai, có con.
“Vũ Nhiên, anh nói cái gì, em mang thai, anh không phải nói đùa
chứ?” Tay cô đặt trên bụng, thật không thể tiêu hóa chuyện này, bình
thường cô vẫn có quan hệ, vậy chuyện mang thai cũng là chuyện đương
nhiên, nhưng, mới hơn một tháng, sao cô có thể biết là của ai.
“Em nghĩ rằng anh sẽ đùa một chuyện như vậy hay sao?” Vũ Nhiên cúi
người xuống, chăm chú nhìn ánh mắt không ngừng biến hóa của Trữ San, “Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh, Trữ San, đứa bé là của anh sao?” Hắn
đưa tay đặt lên bụng cô.
Độ ấm từ bàn tay hắn thiếu chút nữa làm Trữ San nhảy dựng lên, ấm áp như vậy, cô lại cảm thấy có một sự lạnh lẽo đâm thẳng vào tim cô.
Môi cô khẽ run, “Của anh… Đúng vậy…” Cô cúi đầu, muốn che dấu sự chột dạ trong mắt, cô không biết, thực sự không biết.
“Vậy sao?” Ôn Vũ Nhiên đứng lên, lấy kính mắt từ túi áo ra, đối với lời của cô, một chữ hắn cũng không tin.
“Chờ đứa trẻ được sinh ra, kiểm tra ADN đi, là con tôi, tôi sẽ không để cho người khác làm cha hắn, nhưng nếu không phải của tôi, tôi sẽ
không thể thay thế người khác nuôi lớn nó.”
“Cô tự biết phải làm sao đi.” Hắn mở cửa ra, đi ra ngoài, tất cả kế hoạch hắn đã lên không thể không dừng lại, chỉ vì chuyện ngoài ý muốn
này, đúng là quá ngoài ý muốn.
Hắn đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa giống như một pho tượng, hắn đứng khuất sáng, cả người như có một đôi cánh đen, hắc ám lạnh lẽo.
“Lê Duệ Húc, chúng ta đánh cuộc một lần đi, xem cuối cùng ai sẽ
thắng,” hắn lãnh đạm nói, hai tay ôm trước ngực, không phải vì người phụ nữ kia, mà là vì đứa trẻ, có lẽ đó mới là mấu chốt của sự thắng thua.
Duệ Húc khẽ mím môi thành một đường thẳng tắp, bọn họ không biết đến cuối cùng, hai người họ không ai là kẻ thắng cũng chẳng có người thua.
Tô Tử Lạc vẫn giống như trước kia, rúc cả người vào ghế sa lon, cô
không mở ti vi, chỉ ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ, cứ như vậy chờ mặt
trời mọc, mặt trời lặn. Tiếng đồng hồ không ngừng vang lên, thời gian
trôi qua, cô ở đây, đã không còn bất cứ ý nghĩa gì.
Cô nghe thấy tiếng xe bên ngoài, ánh mắt có chút thần thái, lại có
chút hoảng hốt, cô đứng lên, vội đi về phía cầu thang, không biết vì
động tác cô chậm, hay động tác hắn quá nhanh, cô vừa mới đi lên cầu
thang, nháy mắt cửa cũng mở ra. Cả người cô cứng lại, tay nắm chặt thành cầu thang.
“Tô Tử Lạc, đi rót nước,” giọng nói như ra lệnh truyền tới, nhiều
ngày rồi, đây là lần đầu tiên, hắn nói chuyện với cô. Cô xoay người,
thấy được cô gái bên cạnh hắn, một chút thần thái mới có được đã hoàn
toàn mất đi.
Hóa ra, không phải chỉ có mình hắn, hắn đã từng nói, sẽ không mang
người phụ nữ khác tới nơi này nữa, nhưng hôm nay lại đưa về, hơn nữa còn là người mà hắn yêu nhất.
“Cô không nghe thấy sao, Tô Tử Lạc, rót nước,” Duệ Húc ngẩng đầu
lên, tức giận với sự chậm chạp của cô, nhưng hắn biết không? Bây giờ hắn cực kì tàn nhẫn, để vợ mình đi rót nước cho người phụ nữ của mình, hành vi này thực sự làm tổn thương đến người phụ nữ thương hắn.
Môi cô khẽ run, đi xuống tầng, hướng phòng bếp bước tới.
Duệ Húc cẩn thận giúp đỡ Trữ San ngồi xuống, Trữ San thì giống như
con rắn không xương, dựa cả người vào hắn, ánh mắt đánh giá nơi này, kì
thực người cô để ý nhất chính là Tô Lạc, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu
khinh ghét.
Mặc dù nói đứa bé có thể là của Vũ Nhiên, nhưng cũng có thể là của
Duệ Húc, bây giờ cô đang rất lo lắng, rốt cuộc đứa bé này là của ai,
hiển nhiên lòng cô có khuynh hướng thiên về người đàn ông này.
“Húc, đứa bé là của anh,” cô ngẩng đầu lên, lôi kéo tay hắn đặt lên
bụng cô, “Em biết đứa bé là của anh, em và Vũ Nhiên đã lâu không có trải qua chuyện đó,” cô ôm cổ Duệ Húc, lúc này đây, có lẽ đã thật sự quyết
định, bởi vì ánh mắt quá mức lạnh lẽo và lời nói của Vũ Nhiên, nếu nhất
thiết phải chọn một trong hai, vậy chọn Duệ Húc đi.
Đứa bé? Tô Lạc bưng một cốc nước lên, đúng lúc nghe thấy chữ đứa bé, ánh mắt như bị kim đâm, ngón tay run lên, thậm chí chiếc cốc trên tay
suýt nữa rơi xuống.
Cô ấy có thai, là của Dệu Húc sao? Cô nhìn bàn tay Duệ Húc đặt trên
bụng Trữ San, đột nhiên, cảm giác khó chịu nơi cổ họng, cảm giác trái
tim một lần nữa bị giẫm nát. Cô ấy có thai, như vậy, con của cô, phải
làm sao đây.
Một lúc lâu, cô mới cắn cắn môi dưới, cố gắng kìm nén không rơi nước mắt, cô đặt cốc nước trước mặt Trữ San, không ngoài dự định, thấy được
sự khiêu khích trong ánh mắt kia, ngón tay cô khẽ run, sau đó thu tay
về, ánh mắt Duệ Húc từ đầu tới cuối vẫn không nhìn thấy cô.
Cô xoay người, đưa tay bịt kín miệng, chỉ sợ chính mình sẽ bật
khóc, kì thực cô rất muốn nói một câu, cô cũng mang thai, cũng có đứa
bé, nhưng lại phát hiện chỉ có tiếng rên rỉ thoát ra, một chữ cũng không thể bật ra.
“Húc, em phải làm sao đây, con của chúng ta phải làm sao đây? Anh ta nhất định sẽ không chấp nhận như thế, con của chúng ta có khi nào sẽ
trở thành con hoang?” Trữ San nhìn thoáng qua bóng lưng của Tô Lạc, sau
đó đưa tay đặt lên ngực nói, ánh mắt cô càng chắc chắn, cô biết, với
tính cách của Duệ Húc, sẽ không bao giờ để con mình trở thành con
hoang.