Người Chồng Máu Lạnh

Chương 30: Q.2 - Chương 30




“Anh chỉ giúp em tắm, em yên tâm, em nghĩ anh sẽ làm gì em?” Duệ Húc khó chịu giải thích với cô, “Em là vợ của anh, anh chỉ lo em sẽ bị cảm,” những lời này nói ra thật không quen, mặt hắn vẫn lạnh như vậy, nhưng trong mắt lại hiện lên sự kiên trì.

Ngón tay Tô Lạc run rẩy buông áo, nhớ lại cảm giác ngạt thở khi đang ở trong nước, tay từ từ hạ xuống.. Một chiếc cúc áo, hai chiếc cúc áo, lộ ra sự tinh khiết nhất trước mặt Duệ Húc, hắn rung động,cảm giác này quá chân thật. Sự rung động chạy dọc theo cơ thể, không đúng, như vậy còn chưa đủ, thực sự là không đủ.

Nước ấm chảy trên thân thể họ, đem sự lạnh giá ở hồ bơi rửa sạch, người đàn ông cao lớn, làm da màu đồng càng làm tôn thêm làn da trắng nõn của cô gái trong lồng ngực hắn, Duệ Húc giúp Tô Lạc gội đầu, đầu cô luôn tựa vào bờ vai hắn. Hai người kề sát nhau, thật ấm áp, thật dịu dàng.

Duệ Húc thấp giọng nguyền rủa một tiếng, hắn cảm nhận rõ sự phản ứng của thân thể mình, hắn không phải kẻ ham muốn tình dục, nhưng bản thân ôm một cô gái lại có phản ứng lớn đến vậy, đúng là lần đầu tiên. Hắn vội vàng dùng khăn tắm quấn lấy người cô, hắn còn chưa thèm khát tới mức sẽ ra tay với một cô gái chưa lấy lại ý thức, hắn muốn sự khuất phục, sự tự nguyện của cô, nếu không Lê Duệ Húc hắn quá rẻ tiền rồi.

Hắn đặt Tô Lạc lên trên giường mình, đáng ra hắn phải mặc kệ cô mới đúng, nhưng hắn phát hiện, hắn không thể. Hành động và suy nghĩ của hắn luôn đi theo hai chiều hướng khác nhau, động tác cũng rất nhẹ nhàng…

Tô Lạc nắm chặt chiếc chăn trên người, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối, cho tới khi sự ấm áp tới gần cô, theo bản năng tiến về phía trước.

“Tô Tử Lạc…” Một giọng nói đầy sự cảnh cáo truyền tới, Tô Lạc chớp mắt, nhìn thấy vòm ngực cường tráng của đàn ông, còn có vòm ngực phập phồng lên xuống.

“Tô Tử Lạc, lui sang kia ngủ đi, cách xa anh ra,” Lê Duệ Húc tiếp tục cảnh cáo, hắn nhìn chằm chằm cô gái trong lòng như con mèo nhỏ quận tròn lại, trên mặt còn đỏ ửng. Chẳng qua màu da hắn màu đồng, hơn nữa trong phòng chỉ có ngọn đèn nhỏ, cho nên hắn căn bản vẫn là tổng tài của tập đoàn Húc Nhật luôn cao cao tại thượng, vẫn là Lê Duệ Húc mặt lạnh vô tình, nhưng chỉ có hắn mới biết, hiện tại thân thể hắn đã muốn cô gái này tới mức sắp tự thiêu rồi, cô gái trong lòng là vợ của hắn, hắn lại không thể động vào, hắn không muốn mọi chuyện cứ như vậy, thời điểm vẫn còn chưa tới.

Tô Lạc hé đôi mắt, thân thể khẽ lùi về sau, sau đó xoay lưng về phía hắn, nhích người cách hắn một khoảng, không biết có phải ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều tới nỗi sự yếu đuối bám dính lấy cô, cô không muốn khóc nhưng bờ vai đang run lên, nước mắt không ngừng chảy ra, giống như trân châu, từng giọt rơi xuống.

Hai bàn tay lớn từ phía sau đặt lên bả vai cô, xoay người cô lại, ngón tay nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của cô, “Bây giờ đã biết sợ, sao lúc trước lại có dũng khí như vậy, lời anh nói chỉ là lúc tức giận mới nói, em muốn cho anh tội danh mưu sát vợ mình sao?” Duệ Húc thật dịu dàng lau đi nước mắt của cô, “Được rồi … Mau ngủ đi.” Hắn vỗ vỗ vào bả vai Tô Lạc, cười khổ một tiếng, đây vẫn là lần đầu tiên ôm một cô gái mà không cá xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn cho phép ngủ trên giường mình.

Hắn còn chưa có được thứ hắn muốn, bây giờ vẫn chưa thích hợp. Hắn đưa tay tắt đèn, bóng đêm bao trùm trong nháy mắt, dường như thấy được khóe môi hắn cong lên, lộ ra nụ cười lạnh.

Một đêm, giấc ngủ đến với họ quá nặng nề.

Khi Tô Lạc mở to mắt, cảm nhận rõ hơi thở quen thuộc của một người đàn ông, giống như lần đầu tiên, cô cẩn thận ngồi dậy, trái tim lại loạn nhịp, thân thể hắn to lớn khác hắn thân thể nhỏ bé của cô, cô nhẹ nhàng xuống giường, đắp chăn lại cho hắn, ngón tay cô khẽ dừng lại, nhìn gương mặt Duệ Húc lúc ngủ, bây giờ mới giống một người đàn ông bình thường, nhưng chỉ cần tỉnh dậy hắn liền biến thành mọt con Sư Tử hung ác, thật trái ngược, cô đứng lên, tay lại bị kéo lại.

Tô Lạc cúi đầu, cả người bị hắn kéo có chút không biết làm sao, ánh mắt cô cũng chỉ rơi vào trên lồng ngực hắn, không dám nhìn lung tung.

“Sau này không được như vậy nữa. Phải sống thật tốt cho anh,” Duệ Húc không làm khó cô nữa, hung hăng nhéo mặt cô, đau, Tô Lạc mở to mắt nhìn hắn chằm chằm, hắn nhéo cô đau quá.

“Có nghe hay không?” Lê Duệ Húc khẽ mím môi, không dịu dàng chút nào vỗ nhẹ vào gương mặt Tô Lạc vừa bị hắn nhéo đau.

Tô Lạc gật đầu một cái, cũng thản nhiên nở nụ cười, cô cảm giác trong nội tâm người đàn ông này có sự quan tâm vụng về.

“Em đi nấu cơm.” cô đứng lên, ánh mắt như đang cười, một thoáng qua vô cùng xinh đẹp, Duệ Húc nhíu mày, để cho cô chăm sóc hắn đi, ngày hôm qua hắn đã hao tổn quá nhiều tâm tư để chăm sóc cô, cứu cô, giúp cô tắm rửa, còn làm gối ôm miễn phí nữa, hiện tại cả người hắn đều không thoải mái, đương nhiên vì cả một đêm một cô gái mềm mại trong lòng, lại không thể động vào. Hắn có nên tìm một người nào đó để phát tiết một chút.

Hắn ngồi dậy, lấy bên trong tủ một điếu thuốc, dựa người vào đầu giường, màn khói mỏng lượn lờ trước mắt hắn, trong mắt hắn quá nhiều sự phức tạp, cuối cùng trở nên mơ hồ.

Tô Lạc đứng trong phòng bếp, tay đặt trên lồng ngực, cô cười khổ một tiếng, sau đó mở tủ lạnh, trong tủ lạnh đã đầy thức ăn, dường như là hắn đã chuẩn bị, cô lặng người đi một chút, lại nhớ tới toàn bộ chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Không thể không nói, sự hoài nghi của Vũ Nhiên, đã khiến trái tim cô tê liệt, cảm giác giày xéo tâm can, hắn có thể không cần cô, nhưng không thể lăng mạ cô, như thế chẳng khác nào sỉ nhục tình cảm giữa ba năm của bọn họ.

Xoay người, cô lấy đồ trong tủ lạnh, xa xa không biết ai đó lại hát một câu hát…

Anh đem tình yêu cho ai, anh giao trái tim này cho ai…

Đã là một buối sáng khác…. Mọi chuyện ngày hôm qua, giống như một giấc mộng, Lê Duệ Húc …. Cô nhẹ nhàng gọi tên hắn, động tác cũng chậm dần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.