Khi cô bưng bữa ăn sáng lên đã thấy
Duệ Húc quần áo chỉnh tề đang ngồi xem báo, cô đưa chiếc bát qua, Duệ
Húc đưa tay nhận lấy, nhìn gương mặt hơi tái nhợt của cô, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Sắc mặt kém như vậy, không biết có phải bị ốm hay
không, nếu cô ốm, cuộc sống của hắn cũng không thể tốt được. Đầu tiên là sẽ không có ai nấu cơm cho hắn ăn.
” Em muốn đi làm sao?” Lê Duệ Húc đặt
chiếc bát trong tay xuống, nhìn chằm chằm cô hỏi, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cô, toàn bộ cảm xúc suy nghĩ của cô lúc này đều không thể thoát khỏi đôi mắt hắn.
Tô Lạc nhẹ nhàng gật đầu, cô muốn đi,
nhưng hắn sẽ đồng ý sao? Không phải hắn đã nói, tốt nhất là cô không nên bước chân ra khỏi cửa, cô sẽ nghe theo hắn, cô không biết nên nói thế
nào đây, có nên đi làm hay không.
“Ăn xong rồi tới công ty với anh, anh
sẽ giúp em tìm một công việc thích hợp, có thể đó sẽ không phải là công
việc tốt nhưng đó là chuyện của em, anh sẽ giúp em.” Lê Duệ Húc nhàn
nhạt nói, hắn sẽ giúp cô tìm một công việc nhẹ nhàng một chút, nhưng hắn cũng không thể lúc nào cũng để ý tới cô, hắn còn rất nhiều việc cần
làm.
Để cô ở cạnh hắn là an toàn cho hắn,
cho cô cũng cho một người con gái khác, ở bên cạnh hắn, hắn xem Ôn Vũ
Nhiên kia làm cách gì để tiếp cận cô.
Tô Tử Lạc khẽ chớp mắt, “Anh nói thật
sao?” Trong mắt lộ ra sự nghi hoặc, cô có thể đi làm, hơn nữa còn làm ở
tập đoàn Húc Nhật, sẽ không bị giam ở nơi này nữa, làm một con chim nhỏ
bị gãy cánh.
“Đương nhiên là thật, không cần nghi
ngờ như vậy, bà Lê,” Duệ Húc đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô, trong mắt
hiện lên sự âm hiểu khó lường, còn Tô Lạc ngoài sự lạnh đạm trên gương
mặt hắn thì cô cũng không thấy có chỗ nào khác thường, hắn trời sinh đã
vậy rồi?
“Cám ơn…” Tô Lạc cúi đầu, nhỏ giọng nói cám ơn, khóe môi cong lên một nụ cười xinh đẹp, có lẽ đi làm việc sẽ
khiến cô quên đi một số chuyện khác. Hơn nữa còn là tập đoàn Húc Nhật,
nơi đó rất lớn sao.
Không khác nhiều với suy nghĩ của cô,
tập đoàn Húc Nhật quả là rất lớn, lớn hơn cả trong suy nghĩ của cô, một
tòa nhà bốn mươi năm tầng, bên trong có hơn một nghìn công nhân viên,
nhất là lúc trưa, trong phòng ăn rất nhiều người, thực sự khiến cô rung
động, Duệ Húc đưa cô vào, trực tiếp gọi điện cho phòng quản lý nhân sự,
đã có người bố trí công việc cho cô, bằng cấp của cô cũng không cao lắm, kinh nghiệm lại ít, cho nên chỉ có thể làm chân chạy việc ở phòng thiết kế, nếu để người khác biết vợ của Lê Duệ Húc làm chân chạy việc ở trong này, không biết cảm giác sẽ như thế nào a.
Nhưng, cô lại rất vui vẻ, rất hạnh
phúc, cô không có nghĩ thân phận cô rất cao, ở trong này, cô cũng chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, đến nỗi hôn nhân của cô, cũng không
có ai biết. Dường như chuyện bọn họ ngủ cùng một giường, như là một giấc mộng đã qua, hắn vẫn lạnh lùng như thế, đôi khi ngẫu nhiên gặp nhau, cô chỉ cúi đầu, bọn họ đều coi như không thấy, cô cảm thấy hơi chua xót,
nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười cho qua, như vậy là tốt rồi, dù sao cũng
không băng giá giống như trước kia. Tối thiểu, buổi sáng hai người sẽ
cùng nhau ngồi ăn điểm tâm, sau đó chia ra đi làm.
Cô không có cảm giác mình bị ủy khuất,
bởi vì, cô cũng không phải người vợ thật sự của Duệ Húc, đợi cho hắn tìm được người con gái hắn yêu, như vậy, lúc đó, cô có thể rời đi.
“Tô Tử Lạc, đem cái này đến phòng tổng tài đi,” Một cô gái mặc đồ đồ đen đưa một chồng giấy tờ cho Tô Lạc.
Mà những cô gái xung quanh lại tỏ vẻ bằng lòng.
“Quản lý, vì sao lại để cô ta đi, cô ta chỉ là người chạy việc, lại không phải nhân viên chính thức của chúng ta.”
“Đúng vậy, để tôi đi còn nghe được,” một cô gái khác lại cầm chiếc gương nên ngắm nhìn, thỉnh thoảng lại chớp chớp đôi mắt.
“Cái gì mà cô đi, phải là tôi đi mới
đúng,” một cô gái khác đứng lên, lắc lắc chiếc eo nhỏ đi tới trước mặt
Tô Lạc, vừa định đưa tay lấy chồng giấy trong tay Tô Lạc, lại bị quản lý trừng mắt lườm, cô gái vội vàng thu tay lại, đứng ở bên cạnh, ánh mắt
lườm lườm Tô Lạc, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Quản lý nâng gọng kính màu sẫm, còn mặc bộ quần áo màu đen. Vừa nhìn đã biết đây là người phụ nữ trung niên rất nghiêm khắc.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy
người muốn làm cái gì? Mấy người đi lên trên đó vì muốn thấy tổng tài,
mấy người đừng quên, tổng tài ghét nhất phụ nữ nhìn thấy hắn là chảy
nước miếng cả ngày, nằm mơ thì có thể, nhưng không nên vì thế mà vứt bỏ
bát cơm của mình, không phải ai cũng có thể làm việc ở tập đoàn Húc
Nhật, mấy người nghĩ công việc hiện tại dễ tìm lắm sao? Phía dưới có bao nhiêu ngừơi muốn trèo lên, mấy người có biết không?” Quản lý nói nước
miếng bay tứ tung, cả một đám phụ nữ vừa rồi còn bao nhiêu dục vọng giờ
đều cúi đầu, không dám nói gì cả.
“Nhưng, vì sao cô ta có thể đi?” Một giọng nói nhỏ vang lên, đem mũi nhọn chỉ sang một bên, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Lạc.
Quản lý thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Lạc, “Cô ta không có khả năng đó, hơn nữa tổng tài cũng không thể vừa mắt với cô ta được.”
Mọi người xung quanh đều hiểu gật gật
đầu, hóa ra vì cô gái nay quá bình thường, nằm mơ cũng không thể có,
trong mắt bọn họ đầy sự xem thường cùng mỉa mai, những người làm việc
trong tập đoàn Húc Nhật, ngoài trừ có năng lực làm việc còn phải có diện mạo tốt, hơn nữa nơi này là phòng thiết kế, nơi cho ra những sản phẩm
quý báu của tập đoàn Húc Nhật, đương nhiên các nữ thiết kế ở đây, người
nào không đẹp, vóc dáng cũng rất nóng bỏng.
Còn Tô Lạc, cô quá bình thường, một người chạy việc, có thể làm cái gì?
Tô Lạc chỉ cúi đầu, cô không có tự ti,
cô chỉ cảm thấy không biết làm sao, đi ra ngoài, ôm chồng giấy tờ trong
lòng, cô – Tô Tử Lạc chưa bao giờ đi làm những điều không thực tế trong
mơ, cô biết, giấc mơ vốn rất đẹp, nhưng saukhi tỉnh lại, chỉ có cô đơn
và tiếc nuối.
Cô đứng chờ thang máy từ tầng 45 đi
xuống, đây là thang máy chuyên dụng, từ khi vào làm cô cũng chưa có lên
qua, ở trong này, hắn là kẻ cao cao tại thượng, tổng tài của tập đoàn,
còn cô chỉ là một nhân viên bình thường. Ở nhà, bọn hắn mới ở chung coi
như là vợ chồng, không thể nào thân mật hơn, ngẫu nhiên cô cũng cảm nhận được sự dịu dàng trong lúc vô ý, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng.
Vào thang máy, cô nhìn bên ngoài qua
tấm kính, nơi nay thật là tốt, có thể nhìn thấy mọi người đang làm việc, cô cúi đầu nhìn chồng giấy trong tay, dựa người vào tấm kính, cô lật
qua vài tờ, trên mặt có chút suy tư.
“Chỗ này nếu đổi thành màu tím sẽ càng
thuận mắt hơn,” cô lầm bầm nói, cô muốn xem nhiều hơn một chút nhưng cô
biết cô phải đưa cái này đến cho hắn rồi.