Edit: Ốc Sên
Ối giời ơi, em chết với anh mất Vệ Thần à… Buồn cười quá, vừa edit vừa cười như con dở :v
——————
Mặc kệ tin đồn ở bên ngoài là như thế nào, người có thể khiến thư kíđưa lên tầng đã là người không thểđắc tội.
Nếu quả thật là như vậy, như vậy vừa rồi côđã ngăn cản phu nhân tổng tài, cô có phải sẽ phải về nhà sống bằng số tiền ít ỏi.
Tô Lạc đưa mắt nhìn thoáng qua cô nhân viên bị dọa mặt trăng bệch, côđưa tay kéo tay áo Hà Duyên, sao đến giờ cô lại không biết, Hà Duyên là một cô gái lợi hại như vậy. Thật không nhìn ra, Hà Duyên ở trong công ty
cũng có chút nho nhỏ phúc hắc.
“Cô dọa côấy rồi,” Tô Lạc nhot giọng nói.
Hà Duyên liền kéo Tô Lạc đi về phía thang máy chuyên dụng, nhấn mật mã,
“Côấy đáng bị như vậy, đôi khi giấc mộng thật đẹp, nhưng lại không thể
phân biệt rõđâu là thực đâu là mộng, là côấy không đúng, tôi chỉ côấy
tỉnh lại thôi, hơn nữa tôi có nói sai sao, côấy rõ ràng có chủý với
chồng cô.” Hà Duyên nghiêm nghị nói, Tô Lạc nghe xong liền bật cười,
“Tôi nghĩ người có chủý với hắn trong công ty này không phải chỉ có
một.”
“Cho nên, cô phải nhanh chóng trở thành phu nhân tổng tài mới được, nếu
không, nhưng cô gái kia sẽ muốn cưỡi lên trên đầu cô,” ánh mắt Hà Duyên
nhìn Tô Lạc có chút áp lực. Không cần án binh bất động, bằng không sớm
hay muộn những cô gái này sẽăn mòn tổng tài mất.
Thang máy đã dừng lại, hai người bước vào thang máy. Đúng như cô nghĩ,
Tô Lạc đưa tay bấm một dãy số, vẫn là mật mã của hai năm trước, tính
cách ngăn nắp của hắn vẫn không thay đổi, đã quyết thì sẽ không chịu
thay đổi.
“Hiện tại hắn đang làm cái gì?” Tô Lạc dựa vào một bên thang máy, hỏi Hà Duyên.
Hà Duyên ôm đống tài liệu trên tay, nhìn qua có chút phiền não, “Tôi
không biết, hôm nay tổng tài và phó tổng tài ở trong phòng làm việc rất
lâu, đã vài giờ trôi qua cũng không thấy hai người đi ra, hơn nữa đôi
khi tôi còn nghe thấy âm thanh khác lạở bên trong, dường như là tiếng đồ vật bị quăng quật, không biết bọn họđang làm gì, có phải đánh nhau
không nữa?”
Hà Duyên nhíu mày lại, Tô Lạc nghe thấy cũng có chút bận tâm, ở trong
phòng mấy giờ, không phải họ thực sựđánh nhau chứ, cô có chút lo lắng,
cô thất thần nhìn đèn báo trên thang máy nhảy lên từng tầng, từng con số nhảy lên.
Phòng làm việc trên tầng bốn năm, là trung tâm của tập đoàn, rộng rãi
sáng sủa, nhưng cũng có một loại áp lực vô hình, Hà Duyên gõ cửa, bên
trong không chút tiếng động, sau đó Hà Duyên lại gõ một tiếng lên cửa,
cô không dám mở cửa, cô quay đầu nhìn thoáng qua Tô Lạc, trong mắt hiện
rõ sự lo lắng, cô tưởng mình không còn để tâm, nhưng chỉ nghĩ một chút
liền bận tâm, bọn họ không đánh nhau đến nỗi cả hai đều hôm mê bất tỉnh.
Hà Duyên khẽ lắc đầu nhin Tô Lạc, vẫn không ai mở cửa.
Tô Lạc bước lên, đặt tay lên nắm cửa, nhẹ xoay một chút, ở phía sau là cái gì cũng không cần biết.
Cánh cửa mở ra, khi cả hai cô nhìn thấy mọi thứ bên trong liền cảm thấy
choáng váng, hai người đứng sững ởđó, đưa mắt nhìn nhau, vẫn không tin
vào mắt mình, nhìn căn phòng của tổng tài tập đoàn Húc Nhật.
Trong căn phòng, ngoài trừ bàn làm việc nơi Duệ Húc ngồi còn toàn vẹn,
tất cả những thứ khác đều bị rối tung, đồ vật bị ném xuống đất, ngay cả
mấy cái gối ôm trên ghế sa lon, cũng đông một cái, tây một cái.
Còn Vệ Thần vẫn tiếp tục ném.
“Hừ, dù sao cũng thuộc về người khác, không ném thật là uổng phí,” Vệ
Thần vừa ném vừa nói, thậm chí còn muốn xé cả tấm rèm cửa sổ, Duệ Húc
vẫn ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt vẫn nhìn tài liệu.
Vệ Thần nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Hà Duyên và Tô Lạc, hắn liền
đi tới, kéo tay Hà Duyên, “Hà Duyên, giúp tôi ném đi, ném hết tất cả,
một món đồ cũng không giữ lại, không thểđể cho tên kia chiếm tiện nghi
được.”
“Đúng rồi, Tử Lạc, Húc là của cô, tôi không liên quan,” Vệ Thần nói
xong, không thèm giải thích liền kéo Hà Duyên đi về phía cửa sổ, thậm
chí còn nhét mảnh rèm vào tay cô, “Xé cho tôi, tôi đi tìm thứ khác.”
Hà Duyên choáng váng nhìn mảnh rèm trong tay, đưa tay đặt lên trán, người đàn ông này, tám phần làđiên rồi.
“Lạc Lạc, sao em lại tới đây?” Duệ Húc vừa nhìn thấy Tô Lạc, vội vàng
đứng lên, hắn đưa tay đặt lên lưng cô, một tay có chút đau lòng vuốt ve
gương mặt cô, “Sao em không ngủ lâu một chút, không phải em rất mệt
sao?”
Mặt Tô Lạc ửng đỏ, đúng lúc Hà Duyên và Vệ Thần nhìn về phía họ, cô khẽđánh lên lồng ngực Duệ Húc, “Anh đừng nói linh tinh.”
Duệ Húc khẽ nhéo gương mặt ửng hồng của cô, “Được rồi, không trêu em nữa.”
Bịch một tiếng, Vệ Thần không biết lại ném cái gì xuống đất, Tô Lạc không đểý liền giật mình, sắc mặt tái đi.
“Vệ Thần, nhỏ tiếng chút, cậu dọa tới vợ tôi.” Duệ Húc gào lên cảnh cáo Vệ Thần, kết quảđổi lại là những tiếng đập phá lớn hơn.
“Anh ấy làm sao vậy?” Tô Lạc há hốc mồm nhìn Vệ Thần, Duệ Húc cẩn thận
đỡ lấy cô, đi tới nơi an toàn nhất và cũng là chỗ duy nhất chưa bị phá
hoại.
“Để cho cậu ta phát tiết đi, trong lòng cậu ta không thoải mái, dù sao
cậu ta cũng đã làm ởđây năm năm… Cậu ta có thểở lại, chỉ là chắc không
có khả năng đó, cậu ta sẽ không thể bán mạng vì người khác, như vậy, cậu ta sẽ phát điên.”
Tô Lạc chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Vệ Thần nổi điên, có phải đã quá kích động rồi không?
“Không sao đâu, chờ cậu ta phát tiết xong sẽ bình thường lại thôi,” Duệ
Húc đưa chân đá văng mấy thứ linh tinh trước mặt, đây làđồ gốm đời Đường hắn phải đấu giáđể giành được, còn đây là bình hoa Châu Âu vào thế kỉ
mười năm, hắn phải thuê một chuyến xe đặc biệt để vận chuyển về rồi cả
chén cà phê của hoàng tử, ông trời, tên này đãđập bao nhiêu bảo bối của
hắn rồi, Duệ Húc thực sự muốn trực tiếp xông tới ném Vệ Thần từ tầng bốn năm xuống, ngã thành bánh bao luôn, mấy thứ này không cần cũng không
thể lãng phí như vậy a.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy cả người Duệ Húc run lên, Tô Lạc lo lắng đưa
tay đặt lên mặt hắn, sợ hắn tức giận tới nỗi dây thần kinh cứng lại.
“Không có việc gì,” Duệ Húc lắc đầu, không muốn làm cô lo lắng, choang
một tiếng, lần này ở ngay dưới chân hắn, tên Vệ Thần chết tiệt, ném đồ
vật thì cứ ném, không cần làm vợ hắn ngã, nếu không, hắn thực sự không
để yên đâu.