Edit: Hai Linh
Beta: Ốc Sên
Ố ồ, quả này anh Vệ Thần ăn đủ nhá =))))
——————
“Sao hôm nay em lại tới đây, có phải muốn tới gặp anh không?” cuối
cùng thì Lê Duệ Húc cũng dẫn Tô Tử Lạc đến trước bàn làm việc của mình,
cảvăn phòng chỉ còn nơi này là an toàn, Vệ Thần không dám động đến, bởi
vì hắn vẫn ngồi ở chỗ này.
Hắn để cho Tô Tử Lạc ngồi trên ghế làm việc của mình, sau đó đứng ở bên
cạnh cô, đưa tay đặt ở trên mặt của cô, rồi đặt một nụ hôn lên trán của
cô, nơi này quá lộn xộn, hắn cũng chẳng quan tâm, hiện tại hắn chỉ để ý
đến người phụ nữ ở trước mặt mình, mà không phải tên đàn ông đang nổi
điên kia, cho dù hắn có phá hết cả công ty cũng không sao cả, chỉ cần
hắn có khả năng làm là được, dù sao hắn cũng đã từng nói qua, tập đoàn
Húc Nhật có thế nào thì cũng phải giao cho Bạch Thiếu Triết rồi.
“Em vội vàng đến đây là đưa anh cái này, cái này rất quan trọng” Tô Tử
Lạc lấy phong thư trong tay mình đưa cho Lê Duệ Húc, hắn nhận lấy, nhìn
cô có vẻ khó hiểu “Sao vậy, đây là cái gì?” hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt
song song với ánh mắt của Tô Tử Lạc, chỉ có một nơi mới có thể ngồi như
thế, đương nhiên là trước mặt Lạc Lạc của hắn, hắn có là một người đàn
ông như thế nào cũng được.
“Anh xem đi sẽ biết, em cũng không biết phải giải thích như thế nào
nữa.” Tô Tử Lạc nhìn một đống hỗn độn trước mắt, khẽ thở dài một cái,
bọn hắn vội làm như vậy làm gì, những thứ này đập đi quá lãng phí, dù
nói thế nào, hiện tại những thứ này cũng được coi như là tài sản của cô, thật đau lòng, những thứ này vừa nhìn là đã biết không hề rẻ tiền, con
người Lê Duệ Húc này làm sao có thể chỉ dùng những thứ rẻ tiền được, hắn vốn là một người đàn ông thích hưởng thụ mà. Nhìn đồ hắn mặc là có thể
biết rồi.
Lê Duệ Húc đứng lên, khó hiểu nhìn phong thư trong tay mình, sau đó mở
ra, bên trong có hai tờ giấy, đầu tiên hắn chỉ hé ra để nhìn, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi trông rất khó coi, nhất là khi nhìn căn phòng không còn chỗ nào để đứng, sắc mặt càng đen thêm, hắn lấy hai tờ giấy
ra xem qua một chút, hắn đi đến két sắt, đem hai tờ giấy cẩn thận đặt ở
bên trong.
Sau đó lại ngồi xổm bên cạnh Tô Tử Lạc.
“Vì sao anh không xé đi, như vậy tập đoàn Húc Nhật vẫn sẽ là của anh?”
Tô Tử Lạc có chút khó hiểu hỏi, rõ ràng có thể xé bỏ, công ty này vẫn sẽ là của hắn, không hề thay đổi.
“Không cần, là của em cũng vậy, anh cũng đã tính sẽ đem tài sản của anh
cho em, như vậy về sau nếu anh gây khó dễ cho em, em có thể biến anh
thành một kẻ nghèo hèn, được không?” Hắn không có nói sai, trong ngăn
kéo của hắn còn có một tờ giấy chuyển nhượng một phần tài sản, chỉ là
còn chưa kịp ký tên, đã xảy ra nhiều chuyện như vây, hiện tại cũng không cần nữa rồi.
“Nhưng em không cần,” Tô Tử Lạc khẽ lắc đầu, lại cảm giác thân thể có
chút nhẹ bẫng, trong nháy mắt, cô đã ngồi trên hai chân của Lê Duệ Húc,
bị hắn ôm vào lòng, cũng không trách được vì sao Bánh Bao Nhỏ lại thích
hắn ôm như vậy, hiện tại, như vậy, thật thoải mái, yên tâm.
“Không sao hết, em là vợ của anh, của anh cũng là của em, còn của em là
của em.” Lời hắn nói không phải là lời ngon tiếng ngọt mà là sự chân
thật bộc lộ tình cảm.
Tô Tử Lạc dựa vào lòng hắn, thật sự cô đã cảm giác được tình cảm của người đàn ông này, hắn thực sự rất yêu cô.
“Anh yêu em, vợ.” Hơi thở nam tính phả vào mặt Tô Tử Lạc, sau đó hắn cắn nhẹ vào vành tai cô, mới phát hiện tai của cô đã đỏ lên rồi, khóe môi
của Lê Duề Húc cong lên, vợ của hắn thật đáng yêu.
Bên trong lại truyền đến một tiếng phịch, đúng là thế giới của hai người bọn họ đã bị ảnh hưởng, âm thanh thật đáng sợ, thân thể Tô Tử Lạc khẽ
run lên, không biết Vệ Thần lại đem thứ gì ném đi.
“Không sao,” Lê Duệ Húc nhẹ nhàng vỗ vai củaTô Tử Lạc, giống như dỗ một đứa nhỏ.
Lúc này, Hà Duyên lảo đảo đi ra, cô có chút chật vật lau mồ hôi trên
mặt, người đàn ông này thật đáng sợ, sức phá hoại thật ghê gớm. Chỉ là,
cô chợt nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau, gương mặt nhợt
nhạt, lúc này cũng nở nụ cười vui vẻ, như vậy là tốt rồi.
Lê Duệ Húc ngẩng đầu lên, đem ngón tay của mình đặt trên môi, người con
gải trong lòng của hắn đang ngủ, dù sao, đêm qua cô cũng không có được
một giấc ngủ ngon, cô đã quá mệt mỏi rồi.
“Tổng tài, phó tổng đã phá tan giường của anh rồi,” Hà Duyên nhỏ giọng
nói xong, người đàn ông kia thực sự phát điên rồi, cái gì cũng đập phá.
Sắc mặt của Lê Duệ Húc nhanh chóng đen xì lại như một đống than.
“Tôi đi ra ngoài trước.” Hà Duyên nhìn ánh mặt đáng sợ của Lê Duệ Húc,
vội vàng đi ra ngoài, tốt nhất là bảo vệ lấy mình, hiện tại, Vệ Thần
giống như là ăn phải bom vậy, gặp cái gì cũng đập, còn cô thì bị hắn kéo vào, bất kể là gì cô cũng không có động vào.
Đập văn phòng của tổng tài, lá gan của cô còn không có lớn như vậy.
Lại là phịch một tiếng, Duệ Húc nhắm mắt lại, tức giận, lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng lên xuống.
Tô Tử Lạc ở trong lòng hắn cũng bừng tỉnh. Hai mắt mơ màng, nhìn xung
quanh, lại nhẹ nhàng thở dài một cái, hắn rốt cuộc đã đập phá bao lâu
rồi, hắn đã đập phá từ trước lúc cô ngủ, bây giờ vẫn còn đang phá, hắn
không mệt sao?
Lạc Lạc, em đi ra ngoài trước cùng với Hà Duyên đi, một lúc anh sẽ ra
ngay, chúng ta sẽ về nhà.” Lê Duệ Húc nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của Tô
Tử Lạc, đau lòng nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, âm thanh đập phá ở bên
trong vẫn không ngừng vọng ra, không thể không nói, có ngủ như chết như
Trư Bát Giới thì cũng bị đánh thức.
“Vâng,” Tô Tử Lạc đứng lên, đúng lúc, cô cũng có chuyện muốn nói với Hà
Duyên, nơi này, nếu còn tiếp tục ở lại, đầu cô sẽ đau chết mất.
Chỉ là, cô vẫn đang nhìn Lê Duệ Húc, hắn có thể ở trong này một mình chứ?
“Em không cần lo lắng, anh không sao.” Hắn hôn một cái lên trán của Tô
Tử Lạc, sau đó, ôm lấy cô, “Anh đưa em đi ra ngoài, nơi này, người có
thể thoát ra được mới là lạ.”
“Em có thể tự đi được.” Tử Lạc ôm cổ của hắn, mặt áp vào ngực của hắn.
Lê Duệ Húc khẽ dừng lại, còn cô thì nghe được tiếng tim hắn đang đập, vô cùng lớn mạnh.
“Anh muốn cho em tất cả những thứ tốt nhất, anh còn muốn đem những gì
trong hai năm qua, tất cả những gì đã thiếu em trả lại hết cho em.”
Ngón tay của Tô Tử Lạc khẽ run lên, được rồi, cô đã biết, tình yêu của
người đàn ông này, rất sâu nặng, đồng thời, cũng rất day dứt, yêu hết
mình, còn cô dường như có thể hiểu được tình yêu của hắn.
“Nhất định là anh đã rất vất vả, đem chính người con gái mình yêu nhất
cho người đàn ông khác, chỉ bởi vì cô ấy thích người đó, còn vì tình yêu của cô ấy mà cưới một người anh không hề yêu là em.” giọng nói của Tô
Tử Lạc ở trong lòng hắn truyền đến, thì thầm tinh tế, nhưng lại làm cho
Lê Duệ Húc cảm thấy đau lòng.
Đến bây giờ mà cô còn muốn bảo vệ hắn, nhưng cũng chính vì vậy, nên cô
mới phải chịu nhiều tổn thương như vậy, thậm chí còn mất đi một đứa con
của họ.