“Cậu gọi đó là kết hôn sao?” Vệ Thần không nhịn được hét lớn, đây là kết hôn sao? Sao lại có cảm giác giống như đi họp, cũng làm theo ý mình quá rồi.
Lê Duệ Húc quang sang nhìn thoáng qua cơn giận của Vệ Thần, con mắt nhỏ lại, cậu có rằng, cô ấy xứng sao?
Một câu, khiến cho Vệ Thần rơi vào trầm lặng, sự tức giận vừa rồi,
toàn bộ chuyển thành đồng tình, đồng tình đối với cô gái kia. Thật sự là một con thỏ đáng thương, Lê Duệ Húc, người này, tuyệt đối không có khẳ
năng làm một người tốt.
“Húc…” Vệ Thần đặt tay lên vai Duệ Húc, Duệ Húc nhìn thấy tay hắn,
trong mắt léo lên một cái, dường như không thích tay hắn động chạm như
vậy.
Tay Vệ Thần đặt trên vai hắn dùng thêm sức, cũng không thèm để ý sự cảnh cáo trong mắt hắn.
“Húc, nếu có thể, đừng quá tàn nhẫn với cô ấy, dù sao cô ấy cũng vô
tội, một cô gái vô tội bị cậu lập mưu, cô ấy không làm gì sai cả.” Vệ
Thần rốt cuộc rời tay khỏi vai Duệ Húc, nhìn thấy sự lơ đễnh trong mắt
hắn, hắn biết lời nói của hắn là vô ích, Húc người này, từ trước tới nay đều làm theo ý mình, cho tới bây giờ cũng không đem cái gì đặt trong
mắt, mà những việc hắn làm, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ là
sai cho dù có tổn thương người khác.
Hắn có cảm giác, một ngày nào đó, Duệ Húc sẽ vì tính cách này mà hối hận vô cùng, chỉ là hiện tại mặc kệ hắn nói gì, Duệ Húc đều không chịu
nghe.
Hắn quay đầu lại nhìn, nhìn thấy căn biệt thự trước mắt càng ngày càng nhỏ cho đến khi biến mất.
Tô Tử Lạc, chúc cô hạnh phúc, những gì hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy.
Tô Tử Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh nắng chói chang bên ngoài,
rất nhanh muốn tới đêm, cô nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, nhẹ nhàng
xoay tròn, đem mặt trên thành mặt dưới, mắt dưới thành mặt trên.
Cô cầm đôi đũa, ăn một chút đồ ăn trên bàn, cảm thấy rất vô vị, cô
cũng không có đói lắm, cũng không có thèm ăn gì, nhưng cô vẫn cố gắng
ăn, cô vấn muốn sống tiếp.
Cô đem bát đũa rửa sạch, cất vào trong tủ sau đó trở lại phòng mình, cô đi tới trước căn phòng đầu tiên của tầng hai, dừng lại, cô nhìn khóa cửa màu đỏ sậm, khẽ mím môi, xoay người.
Hai người dù sao vẫn là người lạ, cái chung cũng chỉ là tờ giấy hôn thú. Những thứ khác, cái gì cũng không có.
Căn phòng kia rất rộng, rất lớn, cô ngồi ở trên giường, chôn đầu
mình vào gối, cứ như vậy chờ đợi thời gian từng giây từng phút trôi qua, thứ cô có thể làm cũng chỉ có thế.
Không có ai biết, cô gắt gao nhắm chặt hai mắt, trên mặt cô, từng
giọt nước mắt lăn dài rơi xuống, sau đó biến mất trong không khí.
Vũ Nhiên… Môi của cô khẽ động, cái tên kia vẫn khiến cho cô đau đớn.
Đêm, cực kì im lặng, trong phòng mùi hoa hồng thoang thoảng, cô
ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy, chậm rãi đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn biển hoa bên ngoài.