Người Chồng Máu Lạnh

Chương 53: Q.1 - Chương 53




Nơi này nếu trồng thêm nhiều hoa lục bình sẽ tốt hơn, cô lầm bầm nói, ánh mắt lại không có chút thần thái. Cô đi ra ngoài, bên ngoài vẫn không có bóng người, cô xuống tầng, trực tiếp đi tới phòng bếp, cô vẫn còn biết mình đang làm gì, cần gì. Rửa rau, thái rau, ánh mắt cô trống rỗng, ngón tay vẫn tiếp tục công việc, đột nhiên, ngón tay cô khẽ động, cúi đầu, thấy một dòng máu nhỏ trên đầu ngón tay, cô đã cắt phải tay mình, chẳng qua cảm giác đau đớn lại không có. Bởi vì, nơi này của cô, trái tim cô, nơi này, rất đau. Cô làm mấy món ăn, miệng vết thương ngâm nước trắng bệch ra, cô vẫn không có chút cảm giác, có phải ai khi quá đau đớn cũng trở nên như thế, có lẽ cô nghĩ nhầm rồi, không lâu sau nữa, cô sẽ biết, đau thương ngày hôm nay không bằng một phần vạn so với về sau. Tiếng cửa vang lên, người cô khẽ run, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông kia đi đến, hai chân thẳng tắp, mỗi bước đi đều rất hoàn mĩ. Hắn thản nhiên nhìn qua Tô Tử Lạc, sau đó bước thẳng lên tầng. “Xin hỏi.” Tô Tử Lạc đứng lên, hai tay để phía sau, cô có chút khẩn trương, không biết phải đối mặt với người chông xa lạ này như thế nào. “Nếu như không có chuyện, đừng quấy rầy tôi.” Tiếng nói lạnh như băng truyền tới, cũng khiến Tử Lạc chật vật, cô không biết mình muốn làm gì, cô chỉ muốn hỏi, hắn có muốn ăn chút gì do cô làm không? Môi của cô khẽ mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì, có thể hắn không cần, tất cả mọi thứ nơi này đều không phải thế giới của cô, thân phận người đàn ông này đối với cô vẫn không rõ ràng, có một điều cô hiểu được hắn sẽ không ngược đãi chính mình. Cô lại nghĩ nhầm một lần nữa rồi, Lê Duệ Húc hắn cái gì cũng hơn người, nhưng hắn lại rất thích ngược đãi bản thân mình. Cô thở dài một hơi, hôm nay cô làm rất nhiều đồ ăn, làm cho hai người ăn, không biết một mình cô có thể ăn hết được không, không ăn hết, thực sự rất lãng phí, hôm nay cô còn muốn đi làm, lấy một thân phận khác, nhưng cô vẫn là Tô Tử Lạc, không phải sao? Cô đi vào trong bếp, chuẩn bị bê đồ ăn ra, sau đó ăn một mình. Lê Duệ Húc đóng cửa lại, quăng chiếc cặp trong tay sang một bên, môt tay tháo cà vạt trên cổ, hắn lấy trong tủ một bộ đồ ngủ để thay, thiếu đi bộ âu phục màu đen khiến cho người hắn có chút thoải mái hơn. Nhưng gương mặt vẫn lạnh như băng, vẫn cho người khác cảm giác không thể lại gần. Hắn mở cửa đi ra ngoài, nhìn trong phòng khách không có ai, khẽ nhíu mày. Tô Tử Lạc đang bê đồ ăn lên, vừa mới đi tới bàn ăn đã nhìn thấy Lê Duệ Húc thoải mái ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn cô. “Cô chậm quá.” hắn chậm rãi mở miệng, ngón tay không ngừng gõ xuống mặt bàn, hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, cô đã chậm hơn năm phút, phải biết rằng thời gian của hắn rất quý, năm phút đồng hồ này, cũng có thể thu được hàng triệu từ việc kinh doanh, dùng để đợi cô, có chút lãng phí. “Xin lỗi.” Tử Lạc vội vàng đi tới, đem đồ ăn đặt lên bàn, ba món ăn, một món canh, hai người ăn vậy là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.