Người Chồng Máu Lạnh

Chương 59: Q.2 - Chương 59




“Cô gái ngốc,” trong đêm đen truyền tới tiếng thở dài của người đàn ông, thân thể của cô để mặc hắn trút giận hết lên, cô biết không? Ngón tay vuốt nhẹ khóe mắt cô, trong đêm đen, môi mím lại lạnh lẽo, lãnh khốc và tàn nhẫn. Dường như mọi thứ đều rất yên ổn, trong căn phòng lớn chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên. Tô Lạc ngồi trên ghế sa lon trong văn phòng của Duệ Húc, hiện tại tất cả mọi người đã biết thân phận của cô, như vậy cô cũng không cần tiếp tục… Che giấu, bây giờ cô giống như một người đi làm cùng Duệ Húc, một tờ giấy rơi xuống cạnh chân cô, cô nhặt lên nhìn, trên tờ giấy là một bản vẽ. Đấy là bản vẽ chiếc vòng cổ rất đẹp, nhưng hình như thiếu mất cái gì đó. “Vứt nó đi…” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền tới, Tô Lạc ngẩng đầu nhìn về phía người nói, thấy Lê Duệ Húc vẫn chăm chú làm việc, lông mày nhíu chặt nhìn bản thiết kế, gần đây các bản thiết kế đều không đạt được yêu cầu, hắn không hề cho rằng yêu cầu của mình là quá cao. Hắn muốn nhân viên của mình phải tiến bộ không ngừng, nếu như chỉ biết vừa lòng và không chịu tiến bộ, người như thế, chắc chắn hắn sẽ loại bỏ. Tô Lạc đứng lên, nghe lời cầm tờ giấy trong tay cho vào thùng rác, cô không hỏi nguyên nhân, hắn bảo cô vứt, cô sẽ vứt, nhưng bản thiết kế kia rất được, chỉ cần sửa lại một chút, không cần nghi ngờ vì sao cô biết nhiều như vậy, bởi vì từ nhỏ cô đã rất thích thiết kế trang sức, ước mơ của cô chính là trở thành một nhà thiết kế, có điều bây giờ cô chỉ có thể làm người chạy việc… Ước mơ kia cao quá, có lẽ cô sẽ không thể đuổi kịp. Cô che miệng ngáp một cái, sau đó đưa tay xoa nhẹ mắt mình. “Mệt sao?” Giọng nói đàn ông lần thứ hai truyền tới, cho dù không ngẩng đầu lên, từng cử động nhỏ của cô, hắn đều nắm rõ. Tô Lạc chưa trả lời đã bị Duệ Húc kéo lại, hắn ôm cô thật chặt, cô có chút phản kháng, không nên quên, bây giờ họ đang ở trong công ty chứ không phải ở nhà, tuy nơi này là văn phòng của tổng tài cũng không có nghĩa sẽ không ai đi vào. “Ngủ đi, đêm qua em đã quá mệt rồi,” một tay hắn ôm Tô Lạc, một tay dở tài liệu, chưa nói đến có dịu dàng hay không, nhường đó thôi cũng đủ làm cho các cô gái xin chết vì hắn. “Em sẽ ngủ ở trong kia,” Tô Lạc kéo kéo tay hắn, không biết có phải là giống như hắn nói, đêm qua hắn đã khiến cô rất mệt, cô chỉ biết hôm nay cô thật sự không muốn rời khỏi giường. “Không cần, nơi này sẽ tốt hơn, em là vợ anh,.” Lê Duệ Húc vỗ nhẹ vào mặt cô, thỉnh thoảng lại cẩn thận nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của cô, trong mắt có sự lo lắng mà chính hắn cũng không biết. Cô gái này quá yếu, hắn thật đúng là sợ có một ngày, hắn sẽ trực tiếp giết chết cô. Không thể, ánh mắt hắn sáng lên, mày rậm, môi mím lại lạnh lẽo, hắn dựa người vào ghế, cẩn thận ôm lấy cô gái trong lòng, không để có một chút động tĩnh nào làm cô thức giấc. Cửa được mở ra từ bên ngoài… “Húc…” Một cái giọng nói làm mất vui truyền tới, Lê Duệ Húc không nói gì trực tiếp cầm quyển tạp chí trên bàn ném tới. “Húc…” Giọng nói của Vệ Thần biến mất hoàn toàn, đương nhiên không phải bị một quyển tạp chí làm cho ngất đi, quyển tạp chí đó, hắn đã bắt được rồi, Vệ Thần mở to mắt nhìn Duệ Húc ôm một cô gái trong lòng, chẳng trách hắn lại hung dữ như vậy, hóa ra là để ý tới vợ. Vệ Thần rón rén đi tới, đặt quyển tạp chí kia ngay ngắn vào chỗ cũ, sau đó mới đứng thẳng người nhìn. “Tôi nói này, Lê tổng, anh đừng có quên, sắp đến giờ họp rồi,” hắn bĩu môi, cái người này có vợ rồi liên quên đi họp. “Tôi biết…” Lê Duệ Húc nhàn nhạt nói, lần đầu tiên trên mặt Vệ Thần xuất hiện sự suy tư, “Húc, tôi có cảm giác anh có gì đó không bình thường, anh có phát hiện, anh đối với cô ấy quá tốt,” ngón tay Vệ Thần chỉ chỉ cô gái trong lòng Duệ Húc, không phải hắn nói ngoa, cho dù là diễn kịch, cái này có phải quá mức chân thật rồi. “Tôi đi qua đây,” Lê Duệ Húc nói xong, đứng lên, ôm Tô Lạc vào trong gian phòng nhỏ bên trong, mặc Vệ Thần đứng tại đó không ngừng liếc mắt nhìn, nói không cần, đó là giả, xem đi, chẳng qua là rời đi một lúc mà lại là đi họp, còn luyến tiếc như vậy, nếu rời khỏi mười ngày nửa tháng, không phải muốn chết chứ? Tất nhiên Duệ Húc không thể biết trong lòng Vệ Thần đang nghĩ gì, hắn chỉ ôm Tô Lạc đặt lên trên giường ở gian phòng trong, Tô Lạc có chút không thoải mái nhíu chặt mày, có thể vì hơi thở ấm áp khiến người khác yên tâm ở bên cạnh đột nhiên biến mất. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Lê Duệ Húc. “Anh đi họp, một lúc sẽ quay lại, em ngủ ở đây sẽ tốt hơn,” Duệ Húc đưa ngón tay vuốt nhẹ mặt cô, dịu dàng nói. “Vâng,”Tô Lạc gật đầu một cái, bàn tay đang nắm chặt lấy áo hắn từ từ buông ra, lại cảm thấy mình có lỗi, áo hắn bị cô làm cho hơi nhăn. Duệ Húc cũng đã phát hiện ra, hắn cúi đầu nhìn áo mình, khẽ cười, hắn thuận tay nắm nhẹ cằm cô, “Vợ, nếu bị người khác thấy được quần áo chồng em không được chỉnh tề, em là vợ cũng rất xấu mặt đấy.” Tô Lạc vội vàng kéo chăn che mặt lại, hắn trêu cô, làm mặt cô đỏ hồng lên. Lê Duệ Húc đã đứng lên, bất đắc dĩ cười, vợ của hắn rất hay ngượng, cứ chùm chăn kín như vậy cũng không sợ bị ngạt chết sao? “Vợ, anh đi đây…” Lê Duệ Húc xoay người, mới bước được một bước, liền quay đầu lại, đột nhiên lùi về phía sau vài bước, Tô Lạc kéo chăn xuống, cô còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen lớn đã cúi xuống ngay trước mặt cô, môi cô khẽ hé ra, bị Duệ Húc cắn một cái, sau đó là một nụ hôn thật sâu thật dài, đầu lưỡi hai người quấn vào nhau, thỉnh thoảng tiếng thở dốc truyền tới khiến mặt cô đỏ tía tai, người đàn ông này chưa bao giờ che dấu dục vọng của bản thân. Cho tới khi hai người hít thở khó khăn, Lê Duệ Húc mới không vui buông cô gái trong lòng ra, tay hắn xoa nhẹ mái tóc cô, “Chờ anh quay lại,” câu nói hết sức mập mờ, cũng khiến người khác suy nghĩ lung tung. Tô Lạc nhẹ gật đầu một cái, Duệ Húc hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó mới đứng lên, hắn chỉnh lại quần áo trên người, xoay người đi lại trở về là Tổng tài tập đoàn Húc Nhật lãnh khốc, vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.