Bên ngoài, Vệ Thần lười biếng nhìn ngó xung quanh.
Thỉnh thoảng hắn đi tới đi lui, lại
nhìn chiếc đồng hồ trên tay, Lê Duệ Húc, hắn không phải rời khỏi cũng
khó như thế chứ, Vệ Thần xoay người, vừa hay nhìn thấy Duệ Húc, không
khỏi huýt sáo một cái.
“Húc, không phải anh thật sự yêu cô ấy
chứ?” Vệ Thần đưa tay đặt lên vai Duệ Húc, trong giọng nói có ba phần
vui đùa, lại có bảy phần nghiêm chỉnh, nếu quả thật đã yêu, như vậy, tốt nhất hãy chấp dứt tất cả, nếu không, hắn sẽ phải hối hận.
Vẻ mặt Duệ Húc không thay đổi, đẩy bàn tay của Vệ Thần đặt trên vai hắn ra.
“Tôi biết rõ, trái tim của tôi dao động vì ai,” hắn lạnh lùng nói, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc, bước đi như gió, vẫn lạnh lùng như vậy.
“Có thật là anh biết không?” Vệ Thần từ từ nói xong, hắn nhìn nhìn gian phòng bên trong, lại nhìn nhìn cửa,
cuối cùng lắc đầu bước ra ngoài, nhiều khi, mọi người đều tin tưởng bản
thân, ngược lại bỏ qua những điều thực tế xảy ra trước mắt, Húc, hắn
cũng là người như vậy sao?
Hắn hiểu rõ tính cách Duệ Húc, cái gì
cũng nói là không có. Chỉ có tự bản thân Duệ Húc mới có thể thông suốt
được, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn là được rồi, nếu không, Duệ
Húc sẽ cực kì hối hận.
Duệ Húc đút tay vào túi áo, bước đi
lên, không thể không nói, một câu nói của Vệ Thần khiến hình bóng ai đó
xuất hiện trong tim hắn, nhưng, yêu, cô ấy, cô xứng sao, tất cả những gì hắn làm chỉ là một vở kịch mà thôi.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nụ cười trên mặt càng lạnh hơn.
Tô Lạc xoay người, từ từ nhắm mắt lại,
cảm thấy nơi này thật ấm, cô rúc người vào chiếc chăn mềm mại, sau đó
đưa ngón tay chạm vào môi, vẫn cảm nhận được sự tê dại trên môi.
“Chồng…” Cô nhẹ nhàng gọi, cảm giác hạnh phúc tuyệt vời, trái tim tràn đầy sự dịu dàng, ấm áp.
Cô cọ mặt vào chiếc gối đầu, gương mặt trắng nõn giấu không được nụ cười hạnh phúc.
Duệ Húc lật xem tài liệu trong tay, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, ánh mắt màu trà khác hẳn với người khác lại càng lạnh hơn, khiến tất cả những người phía dưới bắt đầu cảm thấy sợ hãi,
chỉ sợ không cẩn thận một chút, sẽ bị tổng tài giết chết ngay.
Duệ Húc ném tài liệu trong tay ra trước mặt, giọng nói cực kì lạnh, “Nếu các người muốn chiếm được thị trường ở sáu tháng cuối năm, không bằng về nhà nằm mơ đi, vẫn một kiểu dáng, màu sắc, mấy thứ này, các người nói xem, nó có thể chiếm được mấy phần thị
trường?”
Hắn nói rất nhẹ, nhưng sự lạnh lùng bao quanh hắn ngày một nhiều hơn, áp lực của hắn khiến người khác cảm thấy
khó thở. Nhất là quản lý bộ phận thiết kế, mồ hôi trên trán không ngừng
chảy xuống.
Những tác phẩm này hắn đều đã xem qua, hắn cũng có cảm giác như thế, nhưng đây là kết quả bọn họ cố gắng suốt một tháng…
“Tổng tài, chúng tôi đã…” Một câu kia
hắn dùng hết sức để mở miệng, liền nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn đâm thẳng
về phía hắn, trực tiếp tổn thương hắn.
“Ông muốn nói các ông đã cố gắng hết
sức hay muốn nói các ông vô dụng, như vậy, tôi nghĩ ông có thể tìm một
công việc khác rồi, sản phẩm này là sản phẩm chủ đạo của tập đoàn Húc
Nhật sáu tháng cuối năm, tôi sẽ chọn người mới, ông không có ý kiến gì
chứ?”
Duệ Húc vuốt vuốt chiếc bút trong tay,
gằn từng tiếng nói, giọng điệu không nhanh không chậm, cũng khiến gương
mặt già nua của quản lý bộ phận thiết kế tái nhợt đi, nếu chọn người
khác, vậy bộ phận thiết kế của hắn, còn hắn sẽ đi đâu đây?
Duệ Húc không thèm quan tâm dẫm nát một người dưới chân, quan niệm của hắn, những người không có tác dụng thì chỉ có thể vứt đi.
“Nghe rõ chưa?” Duệ Húc đứng lên, hai
tay đút vào túi quần, khiến người khác cảm thấy áp lực hơn, “Tôi không
hi vọng chuyện này xảy ra một lần nữa, nếu tác phẩm lần sau vẫn như
thế, các người có thể cút.” Vẻ mặt hắn u ám, ánh mắt lãnh khốc, khiến
người khác kinh hãi.
Quản lý bộ phận thiết kế cúi đầu, mồ
hôi trên trán ngày càng nhiều. Những lời này, rõ ràng là nói với hắn,
bọn họ bị tổng tài chửi mắng cảm thấy thật xấu hổ.
“Đúng rồi,” đi tới cửa, đột nhiên Duệ Húc xoay người lại, trái tim của mọi người như ngừng đập.
“Vệ Thần, giúp tôi làm một việc.” Hắn
nhìn người vẫn ngồi nhàm chán ở đó, Vệ Thần vừa nghe tới hắn gọi tên
mình, khẽ nhíu mày, không biết người này lại bắt hắn làm gì đây, không
phải lại làm trâu làm ngựa cho hắn nữa chứ.
Duệ Húc nói xong, lành lạnh nhìn qua những người còn lại, ánh mắt lãnh đạm khiến áp lực tăng lên không ít.
Sau khi hắn đi khỏi phòng họp, không
khí dần dần trở lại bình thường, mọi người cảm thấy hít thở tốt hơn, có
người kia ở đó, không khí vốn là không đủ dùng.
“Hắn cũng đâu phải quái vật, mấy người
sao lại phải sợ vậy chứ?” Vệ Thần cười cười, hắn đứng lên, còn vặn vẹo
cái lưng nhức mỏi của hắn, ngồi một thời gian lâu như vậy, mông của hắn
đau chết được.
Những người khác lườm hắn một cái, rõ
ràng tổng tài của bọn họ chính là quái vật, mà phó tổng này cũng là quái vật, hắn không sợ người kia, không phải là quái vật thì là gì?
“Đúng rồi, quản lý Vương, “Vệ Thần đưa
tay bóp bóp cái eo hắn, nhìn về phía quản lý bộ phận thiết kế, “Tốt nhất ông nên chuẩn bị một số tác phẩm có thể nhìn được, mấy cái bức tranh do trẻ con vẽ, nếu người kia có thể vừa ý, có mà điên.”
Vệ Thần ngoài cười nhưng trong không
cười nói, rõ ràng vẻ mặt rất ôn hòa, giống hệt một công tử tao nhã,
nhưng lời nói ra còn hơn cả Duệ Húc, còn độc hơn vài phần.
Duệ Húc là người trực tiếp văng bom nguyên tử, còn Vệ Thần là ném lựu đạn bọc đường.
Đều có thể nổ chết người.
“Mệt mỏi quá,” Vệ Thần không ngừng xoa
cái lưng hắn, có vợ thật là tốt, xem đi, hắn chính là minh chứng tốt
nhất, vì không có vợ, mới bị Duệ Húc xem như máy móc. Cũng không có ai
nấu cơm cho ăn, không ai giúp hắn đi làm, ôi, độc thân thật là đau khổ.
Còn có, hắn khẽ mím môi, còn chưa có quên, vừa rồi hắn bị Duệ Húc chỉ đích danh.
Những người khác nhìn Vệ Thần đi ra
khỏi cửa, toàn bộ đều nhìn quản lý Vương với ánh mắt đồng tình, đoán
chừng rất nhanh hắn có thể về nhà dưỡng lão rồi. Bị hai người kia ghét,
còn có thể sống yên qua ngày sao?