“Húc, anh sẽ giúp em sao? Anh nhất định phải giúp em thật tốt. Em yêu anh ấy, thực sự rất yêu anh ấy, người đàn bà kia có cái gì tốt, vì cái
gì, vì cái gì àm anh ấy lại không nhìn nhận em, vì cái gì…” Cô gái đột
nhiên ôm lấy eo hắn, đem toàn bộ nước mắt rơi trên y phục của hắn.
Lê Duệ Húc nhẹ nhàng đưa tay để lên bờ vai của cô, trong mắt lại có một tia đau đớn hiếm ai biết.
“Anh sẽ giúp em, chỉ cần những thứ em cần, anh đều giúp em.” lời nói
cũng như một lời hứa hẹn, đây như một lời nói ma quỷ, một lời nói sẽ hủy cả cuộc đời hắn.
Tử Lạc đi về phía cửa sổ, anh ấy vẫn như trước, bộ y phục màu be giản dị, không cho người khác một cảm giác lạnh lẽo nhưng lại cho cảm giác
cao quý, ngón tay nhỏ dài, khớp xương khá rõ, không hề giống một người
kinh doanh, giống một người làm nghệ sĩ hơn, ngón tay thon dài giống một nghệ sĩ chơi đàn dương cầm vậy.
“Thực xin lỗi, em tới muộn.” cô ngồi xuống, ánh mắt sáng lấp lánh,
nhẹ nhàng chuyển động, như những hạt kim cương. Động lòng người, động
tâm, người đàn ông giơ tay của mình lên, nhẹ nhàng lâu mồ hôi trên chán
cô, vẻ mặt cười cười, “Vì sao lại không để anh đi đón em?” Môi hắn khẽ
cong lên, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng.
Tử Lạc chìm đắm trong sự ấm áp của tay hắn, trên mặt thoáng hồng. Mặc dù là bạn trai đã lâu rồi, cô vẫn cảm thấy không quen, những cử chỉ
thân mật như vậy, cô vốn rất hay xấu hổ a.
“Em có thể tự tới mà.” cô nhìn nụ cười ôn nhu của người đàn ông trước mặt, mệt mỏi ngày hôm nay nháy mắt tiêu tan hết, người đàn ông mỉm
cười, nhẹ nhàng gẩy tóc bên vai cô, khuôn mặt đẹp trai ẩn sau gọng kính, hết sức nhã nhặn, nhưng chỉ có hắn mới biết được, đằng sau vẻ bề ngoài
vô hại đó, là một người lạnh lùng cỡ nào.
“Có phải anh không thể gặp em, ngay cả bạn gái của mình cũng không
thể đi đón được?” Hàng lông mày khẽ nhướn lên trên, nụ cười đậm hơn một
chút, dường như hắn rất thích gương mặt luống cuống của cô.
“Không, không phải.” Tử Lạc có chút nói lắp, cô vội vàng lắc đầu, cô
chị sơ hắn sẽ mang đến phiền toái, những người ở tòa soạn báo đó, đều là tam cô lục bà, sẽ quấn chặt lấy hắn không tha… (Tam cô lục bà: có nghĩa đen là 3 cô gái và 6 bà già. ” tam cô lục bà” nghĩa bóng là lắm chuyện, hay xăm soi chuyện người khác mỗi khi phụ nữ gặp nhau.)
“Được rồi, anh hiểu, anh biết em rất tốt với anh.” Ôn Vũ Nhiên nắm
chặt tay của Tô Lạc, nắm thật chặt, khóe mắt Tô Lạc lộ chút nước mắt,
cho dù tay hắn khiến cho tay cô chó chút đau đơn, cô vẫn không buông
tay.
Trên mặt cô luôn giữ nụ cười dịu dàng với hắn, ở trên thường trường
người gian ta dối, cô không biết, nụ cười của cô đối với hắn là quý báu
thế nào.
Đôi mắt đen của hắn u ám một chút, Lạc Lạc, một vào ngày nữa, chờ sự
việc bên kia kết thúc, anh sẽ tốt hơn, bây giờ thân phận của hăn nhất
định phải đem hoàn toàn tinh thần đi ứng phó với đám người lang sói
trong nhà hắn, hắn cũng không muốn môt cô gái đơn thuần như cô lại bị
cuốn vào cuộc đấu tranh khốc liệt này, như vậy là tốt nhất, chỉ có thể
để cô chịu oan ức một chút.
Hắn biết, cô biết, mà cô cũng hiểu được, hắn rất chú ý.
“Được rồi, ăn cái gì đi.” Ôn Vũ Nhiên quay về phía bồi bài gọi, rất
nhanh, đã có hai phần bí-tết mang lên, hắn quan tâm cắt từng miếng nhỏ
cho Tử Lạc, chỉ kém mỗi nước là đút cho cô ăn.
“Ăn đi, cả ngày em đã vất vả rồi.” Hăn đau lòng nhìn gương mặt mệt
mỏi của Tô Lạc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt má cô, “Lạc Lạc, anh tìm cho em
một công việc mới được không?” Hắn lại nhắc đến chuyện xưa, biết rõ cô
gái này rất quật cường nhưng hắn rất muốn giúp cô có cuộc sống tốt hơn.