“Không cần, em cảm thấy hiện tại rất tốt.” Tử Lạc nắm chặt lấy tay Vũ Nhiên, không biết vì sao, đột nhiên lại muốn cầm lấy tay người kia,
dường như chỉ cần cô buông lỏng, hắn sẽ biến mất.
Ôn Vũ Nhiên đối với cô bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn nhìn bầu trời chiều tà vàng nhạt, đáy mắt lạnh lùng một chút.
Hắn đưa Tử Lạc về nhà, cô ở một căn nhà nhỏ rẻ tiền, đây đều là dựa
vào thực lực của cô, không có cảm giác thấp kém hơn người khác, tuy rằng cô không có nhiều tiền. Nhưng cô sống rất vui vẻ. Nhất là bên người cô
còn có Vũ Nhiên.
“Em vào đi.” Vũ Nhiên khẽ năm lấy bả vai Tử Lạc, hôn nhẹ lên trán cô, vẻ mặt đỏ ửng say lòng người của cô khiến mắt hắn hiện lên tia lửa, hắn rất muốn có được cô, nhưng bây giờ vẫn chưa được, hắn cần rất nhiều
thời gian.
“Vâng.” Tử Lạc khẽ nắm hai bàn tay của mình, đi tới chỗ mình ở, từ
trước đến nay hắn đều tôn trọng cô, mới khiến cho cô luôn yên tâm, cũng
rất hạnh phúc, có chút hạnh phúc không nói ra được, giống như là yêu
cũng không nói ra được.
Hàng lông mi của cô khẽ chớp, không biết vì sao, bây giờ cô có một cảm giác xúc động muốn khóc.
Cô nghĩ nếu cuộc sống của cô không có hắn, có phải cô sẽ không thể
tiếp tục sống hay không, hắn giống như hơi thở của cô, giống như … Trái
tim…
Cô nhìn theo xe của hắn biến mắt ở trước mắt mình, gió mùa thu rất
nhanh hong khô nước mắt của cô, khóe miệng của cô cong lên, nhìn về phía trước, rất xa, cô có cảm giác ngón tay của mình đã chạm đến cánh chim
hạnh phúc, trong không khí dần dần bay cao.
Cô xoay người, cược bộ nhẹ nhàng vào nhà, chỉ là, cô không hề biết, giữa cô và hắn đang có một sự phân cách chậm rãi ngăn ra.
Ôn Vũ Nhiên dừng xe, một cô gái đứng giữa đường lạnh run rẩy, hắn đưa tay lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, động tác này dường như đã rất
quen thuộc, tất cả đều rất tự nhiên và tùy ý, nhưng ở trước mặt Tử Lạc,
hắn vẫn luôn ôn hòa.
Màu trắng sương khói rủ xuống rồi bay lên, cô gái kia vẫn đứng ở đó,
mép váy trong gió không ngừng bay lên, dường như muốn bay khỏi, cô gái
bắt đều bước đi, từng bước tới bên xe hắn.
Ngón tay cô nhẹ nhàng đánh trên cửa kính xem, một lúc sau, chiếc kính thủy tinh kéo xuống.
Sắc mặt Ôn Vũ Nhiên có chút u tối, nhưng vẫn mở cửa kinh xe ra, để
cho cô vào, để một cô gái đứng một mình ở đây, không phải hắn không thể
làm được, mặc kệ cô gái này có tâm tính gì, có thể không thương, nhưng
cũng không thể để cô bị thương.
“Muốn đi đâu?” Vũ Nhiên thản nhiên nói, từ gương nhìn thấy cô gái này run rẩy, cô giống như đang rất lạnh, hắn khẽ mím môi mỏng, cởi áo của
mình, ném tới, hắn cũng không biết cô đứng chỗ này bao nhiều lâu, khi
nhìn vả mặt xanh trắng của cô cũng biết cô đứng đây cũng đã hơn nữa giờ
đồng hồ.
“Đi đâu cũng được, em không để ý.” Cô gái đem áo khoác của hắn choàng lên người, áo hắn đặc mùi thuốc lá, lại khiến cô mỉm cười, cô cúi đầu,
trong mắt hiện lên một tia quyết tâm.
Vũ Nhiên lái xe đi không lâu, ở chỗ khuất có một người đàn ông, hắn
dựa vào một bên xe, ẩn trong bóng đêm có chút ánh sáng đèn đường xuyên
qua, chỉ có đôi mắt là sáng khác thường, cũng là tối khác thường. Hắn
buông lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, trong lòng bàn tay truyền lại từng trận đau đớn, hắn nhíu lại hàng lông mày rậm.
Sau đó, xoay người, gió thổi.
Nơi này đã không cần hắn.
“Trữ San, tôi nói rồi, tôi sẽ cho em tất cả nhưng gì em muốn, dù cho có thế nào…”
Trong khách sạn, Vũ Nhiên sau khi tự hỏi, vẫn là đêm cô tới đây, một
nam một nữ xuất hiện ở nơi này, nếu như nói không có chuyện gì xảy ra,
sẽ chẳng có ai tin cả, Tề Trữ San tắm một chút qua nước nóng, có chút
bất an đi ra ngoài, cô cầm một chiếc chén, xoay người, thấy Vũ Nhiên
đứng ở trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì?
Cô chỉ mặc một chiếc áo choàng, bên trong không mặc gì cả, từ trước
đến nay cô đối với thân hình của mình, diện mạo của mình đều thập phần
hài lòng, cho nên, cô mới được xã hội thượng lưu ưu thích, là người mẫu
độc quyền của tập đoàn Húc Nhật.