Tô Lạc ngạc nhiên nhìn lên, chiếc túi trước ngực sắp đè chết cô rồi.
Thân hình cao lớn của Duệ Húc chen chúc đi vào, làm cho cô lúng túng.
“Bà Lê.” Lê Duệ Húc gọi cô bằng một cái tên hắn tự đặt, thân thể hắn từ từ cúi xuống, lúc này, ánh mắt của bọn họ chỉ cách nhau mười
cen-ti-mét, đều có thể nhìn rõ hình bóng của đối phương, rất rõ ràng.
Ánh mắt màu trà đối diện ánh mắt màu đen giống như hai linh hồn trực tiếp va vào nhau.
Thi thoảng Tử Lạc lại chớp mắt, lông mi cô mượt mà rung động như
đang lướt nhẹ qua da mặt Duệ Húc, nếu như không phải giữa bọn họ còn có
túi đồ thì khoảng cách sẽ còn gần hơn, Tô Lạc đứng chết lặng, bởi vì,
túi đồ này thực sự quá nặng, bây giờ cô cũng không có cách nào đặt
xuống, cái túi này cũng thành thứ bảo vệ cô a.
Một tay Lê Duệ Húc đặt trên cửa, một tay chậm rãi giơ lên.
Tô Lạc vội vàng nhắm chặt hai mắt, không biết có phải hắn muốn đánh
cô hay không, thân thể cô co rúm lại, thật đáng thương, hàng lông mi
rung rung, dường như chỉ cần một chút nữa, sẽ có những giọt nước trong
suốt rơi xuống.
Lê Duệ Húc thực sự có một loại cảm xúc dở khóc dở cười.
Cô gái này cho rằng hắn muốn đánh cô, còn hắn từ trước đến giờ chưa
bao giờ đánh con gái, huống chi là vợ mình, Tô Lạc vẫn gắt gao nhắm chặt mắt, lại có cảm giác ấm ấp trêm mặt của mình, mặt cô rất lạnh, bởi vì
cô bị dính mưa, bây giờ còn chưa có ấm lên chút nào.
Cô cảm giác có hơi thở ấm áp chạm đến da mặt cô, cô từ từ mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy được ý cười trên mặt Duệ Húc, giống như ánh mặt trời nhảy nhót trên sông băng, phá bỏ hình ảnh lạnh lùng của hắn trước
đây.
Tuy rằng không phải là nhiều, giống như một khe hở nhỏ trên một tảng băng lớn, cũng đủ sức hấp dẫn khiến người khác ngạt thở.
Hắn biết cười sao? Thật sự biết cười sao? Tô Lạc chớp mắt, nếu như
không phải hai tay cô đang ôm một túi lớn, cô sẽ dùng sức xoa xoa đôi
mắt mình, người đàn ông này bình thực lạnh như băng, nụ cười lại có thể
xuất hiện trên mặt hắn, thật là kì quái.
Mà tay hắn đặt trên mặt cô lại ấm như vậy, hoảng hốt, cô có cảm giác lo lắng. Nhìn người đàn ông này chỉ cảm thấy rét lạnh không có chút ấm
áp nào, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác lo lắng từ khi gặp hắn.
Vì sao… Tay hắn lại ấm như vậy, chạm vào làn da của cô, giống như
một ly trà ấm giữa ngày đông. Cô có chút mê muội, không biết có phải do
bây giờ quá tối hay không.
Lê Duệ Húc thu lại tâm tình của mình, làn da dưới tay hắn thật mỏng
cũng thật lạnh, lại rất mịn màng, đây là làn da của một cô gái trẻ,
không cần đồ dưỡng da, không cần mĩ phẩm mà vẫn trắng nõn.
Ánh mắt hắn sáng lên, chẳng nhẽ hắn đã bị cuốn hút lên mới có cảm
xúc khác thường này, chỉ muốn thử một chút, lại không thấy chán ghét.
Hắn có cảm giác thích thú, cảm giác vui vẻ… Có điều, hắn muốn nõi rõ với cô.
“Bà Lê.” Tiếng nói của hắn có sức hút như nam châm, có lạnh, có sự
thành thục của một người đàn ông trưởng thành, thật là tốt, bình tĩnh,
ổn định.