“Bà Lê, chuyện vừa rồi, có lẽ, anh sẽ xem xét.” hắn chậm rãi nói,
ánh mắt nhìn cô chằm chằm, nói rõ từng chữ, giọng nói mạnh mẽ giống như
tiếng tim đập của hắn.
Phịch một tiếng, túi đồ trong tay Tô Lạc rơi xuống lần nữa, nhịp tim của cô cũng như hơi thở, có chút rối loạn.
Lê Duệ Húc buông chiếc cằm nhỏ nhắn ra, cúi đầu, môi khẽ mím lại,
bởi vì chiếc áo con màu trắng của cô lại rơi ra ngoài, thậm chí lại rơi
ngay trên giày của hắn, hắn xoay người, khóe môi khẽ cong lên, có lẽ
chính hắn cũng không biết, tâm tình hắn bây giờ so với lúc vừa trở về đã tốt hơn rất nhiều, không thể không nói, hắn có chút hảo cảm với cô gái
có bộ dạng ngơ ngác này. Chỉ là rất nhanh, sắc mặt hắn lại lạnh lẽo trở
lại.
Đôi mắt màu trà thoáng nét âm u, quá lạnh.
Phía sau hắn là tiếng đóng cửa vội vàng, dường như mặt đất cũng rung lên, bước chân hắn dừng lại, môi mỏng khẽ mím, sau đó đi tới phòng
mình.
Tô Lạc vội ngồi xuống, đem quần áo con nhét trở lại túi, mặt cô sắp bị luộc chín rồi.
Động tác của cô đột nhiên dừng lại, ngón tay rủn rẩy rớt xuống, vừa rồi hắn nói gì.
Có thể xem xét… Câu nói kia của cô, nếu tôi hết mình vì anh, anh cũng sẽ như thế với tôi sao.
Cô ngây người một hồi lâu, không biết mình đã hít thở như thế nào,
tay cô sờ mặt mình, vẫn cảm giác được độ ấm hắn lưu lại. Thực sự rất ấm, cô cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi, không thể không nói, một động tác đơn
giản của người đàn ông đó lại khiến trái tim cô rộn ràng.
Nhẹ nhàng thở ra, cô đứng lên, gương mặt đã bớt đỏ, cô cũng qua
tuổi nằm mơ, qua tuổi ảo tưởng, cô vẫn luôn biết. Cô chỉ là một người
khách qua đường trong cuộc sống của hắn, mà hắn cũng chỉ là một người đi đường trong cuộc đời cô.
Cô đem quần áo treo lên, rất gọn gàng, tủ quần áo quá lớn, quần áo của cô lại đơn giản và ít, quả nhiên không hợp nhau.
Cô lấy lại tinh thần, chuẩn bị đi xuống tầng nấu ăn cho người kia,
khi cô mở cửa, cả người sững lại, tay cô đặt trên lồng ngực, rất kì
quái, khi cô trở về, nơi này rất đau đến nỗi không muốn sống, nhưng bây
giờ cảm giác đó đã mất đi rất nhiều.
Cô nhắm mắt lại, đôi môi khẽ cong, cô nghĩ tương lai cô sẽ tốt hơn. Cô sẽ quên, nhất định sẽ quên.
Cô đi xuống tầng, đi tới phòng bếp, đúng như những gì Lê Duệ Húc
nói, nơi này trừ thời gian người giúp việc tới làm, cũng rất ít có khách tới và từ khi cô bắt đầu nấu ăn ở đây, người đưa thức ăn sẵn từ bên
ngoài cũng không có tới.