“A, đúng rồi, Húc tìm tôi có việc, tôi không thể nói chuyện với cô
được nữa rồi, cô Tô.” Trữ San nhấn mạnh chữ cô Tô, dường như ở đây, Tô
Lạc là khách còn cô mới là chủ nhân.
Tô Lạc vẫn không nói gì, cô chỉ mở to mắt nhìn Trữ San không coi ai
ra gì đi vào văn phòng của Duệ Húc, cánh cửa đóng lại, thế giới trong đó không ai có thể biết.
Tô Lạc bước vội lên một bước, cô với theo muốn nói với Trữ San cô là bà Lê, Duệ Húc là chồng cô, cuối cùng, cô chỉ có thể chớp mắt, hít thở
khó khăn, tim như muốn vỡ tung.
“Húc,” trong phòng làm việc, Tề Trữ San vừa đi vào, liền đi lên ôm
lấy cổ Duệ Húc, trực tiếp ngồi lên đùi hắn, nhớ tới vẻ mặt đáng thương
vừa rồi của Tô Lạc, cô có chút sảng khoải.
“Trữ San, anh đang làm việc,” Duệ Húc có chút không vui kéo hai tay của cô, chỉ dù cô gái hắn yêu cũng không được, hắn đang làm việc, có
một hợp đồng rất quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn tập đoàn Húc Nhật, hắn không được phép mắc một chút sai lầm.
“A,” Trữ San đứng lên bên cạnh người hắn, tay đặt lên bả vai hắn,
trước kia cô chưa bao giờ có cảm giác như này, bây giờ một chút cô cũng
không muốn rời xa hắn, nhất là khi bên cạnh hắn có sự tồn tại của Tô
Lạc, tuy cô không hề để mắt tới Tô Lạc, nhưng thân phận hiện của cô ấy
cũng khiến cô có chút lo lắng. Cô không có quên, Tô Lạc trên giấy tờ có
quan hệ gì với Duệ Húc.
“Húc, tối nay chúng ta đi ra ngoài đi,” cô tựa đầu vào bờ vai hắn,
đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng thổi vào tai hắn, hơi thở nóng bỏng, sự câu
dẫn không hề che giấu, Duệ Húc không thể không hiểu.
Từ sau lần đó, họ mỗi ngày cũng chỉ có ôm hôn, chưa có thời gian để thân thiết hơn nữa.
” Ôn Vũ Nhiên đâu?” Duệ Húc không ngẩng đầu, ngoài ý muốn, hắn cũng
không có phản ứng gì mãnh liệt, đối với chuyện nam nữ từ trước đền nay
hắn đều bình thản, cho dù với cô gái hắn yêu thương, hắn vẫn có thể bỏ
qua.
“Anh ta đi công tác rồi, vài ngày sau mới trở về,” Trữ San cắn môi
dưới, tuy rằng mỗi ngày Vũ Nhiên đều ở cạnh cô nhưng người cô muốn là
hắn, không thể không nói, Duệ Húc là người đàn ông tốt nhất, thân hình
của hắn thật quyến rũ, hơn nữa lại hiểu phụ nữ, nhất là giữa sự lạnh
lùng của hắn là sự dịu dàng chết người, khiến cho người khác khó có thể
quên.
“Được không, Húc…” Đôi môi đỏ mọng lại thổi vào tai hắn, cô rất muốn ở trong này với hắn…. Nhưng, cô nhìn trước mặt ắn một đống tài liệu thì biết không thể được. Người đàn ông này, công việc chính là sinh mệnh
của hắn.
Cho dù với cô cũng không có ngoại lệ.
“Uhm…” Duệ Húc khẽ lên tiếng, lông mày khẽ nhíu lại, có chút suy tư.
Cửa bị mở ra, Vệ Thần đi nhanh tới, thấy được Trữ San đứng cạnh,
khóe môi khẽ nhếch lên,” Bà Ôn, nơi này không phải nới cô có thể đứng,
nếu người khác thấy được, thanh danh của cô sẽ bị hủy.”
Một người phụ nữ đã lập gia đình quyến rũ một người đàn ông đã lập
gia đình, đúng là một sự mỉa mai lớn. Trước đây Vệ Thần không thích Trữ
San, hiện tại càng không thích, có thể nói là ghê tởm. Thật là một kẻ
ích kỉ, phá hủy một đôi tình nhân còn chưa đủ, còn muốn phá một đôi vợ
chồng nữa, thật không biết cô ta có cái gì tốt mà Húc lại yêu cô ta tới
vậy.
Trữ San bị nói trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu, cô đứng thẳng lên, đi ra
phía cửa, đi qua Vệ Thần, trợn mắt lườm hắn, Vệ Thần cũng không chịu yếu thế, trừng mắt lại nhìn cô, hai người vốn đã không cùng một phe, Duệ
Húc mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy gì.
Sau khi Trữ San rời đi, Vệ Thần đi tới trước mặt Duệ Húc, thỉnh thoảng nhìn hắn, giống như trên đầu Duệ Húc bị cắm một đóa hoa.
“Cậu muốn nói gì?” Duệ Húc ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, vẻ mặt thờ ơ.
“Húc, anh thực sự cần cô ta trở lại làm việc? Anh đừng quên, cô ta đã kết hôn,” Vệ Thần nói hết sức nghiêm túc.
Duệ Húc tựa lưng vào ghế da, “Không ai nói, kết hôn rồi thì không thể làm việc, Vệ Thần cậu đang ngụy biện sao?”
Về Thần sờ sờ mũi, cảm giác mình hỏi những thứ này thật kì quái, kỳ
thực hắn nói đúng, cô ta đã gả cho Ôn Vũ Nhiên, đã là bà Ôn, bọn họ cũng cần tránh bị nghi ngờ, không nên như vậy, đối với cả hai đều không tốt.
“Húc, anh không được quên, anh đã kết hôn,” Hai tay Vệ Thần đặt trên bàn làm việc của Duệ Húc, không quá tán thành nói, mọi người đã là
người lớn, có một số việc, có thể làm hay không, tin rằng, hắn rất rõ
ràng.
“Lúc nào tôi cũng có thể ly hôn, ” Mặt Duệ Húc không chút thay đổi
nói, dường như hai chữ ly hôn này với hắn đều là chuyện nhẹ nhàng, chỉ
là một thủ tục đơn giản, Vệ Thần sửng sốt, thật không ngờ chính mình lại nghe thấy được những lời này của hắn.
“Húc, đối với Tô Lạc, anh thực sự không có chút cảm giác nào sao? Cô ấy tuy không xinh đẹp, nhưng anh hãy sờ vào lương tâm của mình xem, cô
ấy đối với anh không tốt sao? Một cô gái tốt bụng, hiền lành như vậy,
anh đi đâu để tìm đây?” Lần này Vệ Thần thực sự tức giận, Duệ Húc tên
này không thể ở trong phúc mà không biết hưởng, hiện tại để tìm được một cô gái như Tô Lạc thực sự rất khó, hắn không thể coi một bảo vật như
một hòn đá, đá đi.
“Nếu cậu muốn, cậu có thể đón nhận cô ấy.” Giọng nói Duệ Húc lạnh
dần, đột nhiên Vệ Thần đứng thẳng lên, lần đầu tiên bản thân lại tức
giận như vậy.
“Được, Lê Duệ Húc, chuyện của anh, tôi sẽ mặc kệ, tôi muốn nhìn dáng vẻ hối hận của anh, đến lúc đó chớ trách tôi không cảnh cáo anh.” Vệ
Thần hừ một tiếng, ném tập tài liệu lên bàn xoay người đi ra, đóng cửa
một cái thật mạnh.
Đúng làm mệt thân, hắn còn nói dối Tô Lạc giúp Duệ Húc, cảm giác
hiện tại thật không đáng, tên Duệ Húc này quả thật không tim, không
phổi, quái vật còn không tới nỗi tuyệt tình như hắn, người phụ nữ yêu
hắn thật đáng buồn.
Duệ Húc nheo mắt, một lúc sau, hắn mới quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trừ bầu trời hắn không nhìn thấy bất cứ gì khác.
Hối hận sao? Sẽ không, vì Trữ San hắn có từ bỏ tất cả mọi thứ, Tô Lạc chỉ là một quân cờ thôi.
Tô Lạc đứng ở tầng mười ba, từ nơi này cô đi lên giờ lại quay lại,
cô biết, hắn không muốn gặp cô, cái gì học tập cũng chỉ là lấy cớ, cô
không ngốc nhưng vẫn là ngốc, cô để mọi thứ trong tim.