Cô cúi đầu, hàng lông mi dài khẽ động, ánh mắt mông lung, cô hít hít mũi, cô không muốn nhận thua, cho dù là ở tầng mười ba, không phải cô
vẫn là vợ Duệ Húc sao? Thân phận của cô vẫn không hề thay đổi.
Cô đi vào phòng thiết kế, vẫn là quản lý Trần, cô ấy vẫn không hề
thay đổi, vẫn đeo chiếc kinh gọng đen che đi ánh mắt, cả người vẫn
nghiêm nghị, bộ dáng của một phụ nữ độc thân.
“Tô Tử Lạc, tôi mặc kệ thân phận của cô là gì, ở đây, cô chỉ là một
nhà thiết kế thực tập, cô hiểu không?” Trần Mỹ Liên đưa tay đẩy đẩy gọng kính, lãnh đạm nói.
Tô Lạc khẽ gật đầu, cô ở đây, cũng không muốn dùng thân phận của
mình gây áp lực cho người khác, thân phận này ở trong mắt Duệ Húc, chỉ
sợ có cũng như không.
Cô ngồi vào ghế, cảm nhận rõ ánh mắt của mọi người nhìn mình, có cố
ý, có xem thường và nhiều hơn thế nữa, cô không hề biết, rời khỏi tầng
bốn năm xuống tầng mười ba, dường như đây chính là khởi đầu và cũng là
kết thúc của cô.
Cô lật xem một quyển sách, ngày hôm nay trôi qua thật lâu, cô đứng
lên, cầm chiếc cốc chuẩn bị đi rót trà, trước kia việc này cô thường
làm, cho nên, nơi này đối với cô không hề xa lạ, có chăng là cái tên phu nhân tổng tài, còn cô từ trước tới nay vẫn như thế.
Gian trà nước có tiếng nói chuyện hai người truyến ra.
Tô Lạc vốn định đi vào, nghe lén không phải thói quen của cô, nhưng
cuộc nói chuyện này nhắc tới tên cô, khiến bước chân cô dừng lại.
“Này, cô nói xem, Tô Lạc kia đúng là vợ của tổng tài sao? Sao tôi
lại có cảm giác không phải vậy, cô xem cô ta làm sao có thể phù hợp với
một người như tổng tài được chứ?”
“Đúng vậy, “Một giọng nói khác vang lên, “Tôi còn tưởng rằng tổng
tài sẽ lấy Trữ San, bọn họ thật xứng đôi, không ngờ Trữ San lại kết hôn
với người khác, làm tôi buồn bực một thời gian, thậm chí không biết từ
đâu lại xuất hiện cái cô Tô Lạc này.”
“Cô nói thử xem, bây giờ Trữ San đã quay trở lại, có phải sẽ tiếp
tục mối duyên tình với tổng tài không?” cô gái kia tò mò hỏi, hình như
mọi người đều rất thích buôn chuyện, nhất là phụ nữ.
“Ai biết được, nhưng Trữ San trở lại, tôi cũng không cảm thấy kì lạ, là ai cũng được, chỉ cần không phải cái cô Tô Lac kia là được, tôi cảm
giác rất nhanh tổng tài sẽ bỏ cô ta thôi.”
Hai người không ngừng nói chuyện, từng chữ từng chữ đều lọt vào trái tim yếu ớt của Tô Lạc.
Bọn họ nói, Duệ Húc và Trữ San rất xứng đôi, được rồi, Tô Tử Lạc cô
thì là gì, cô nắm chặt chiếc cốc trong tay, đứng ở đó, chân giống như bị đóng đinh, không thể động đậy.
Cửa phòng trà đột nhiên mở ra, hai cô gái đi ra nhìn thấy Tô Lạc
đứng ở cửa, hai cô gái không khỏi liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng bước nhanh qua cô, không ai thấy được sự đau xót tột cùng trong mắt cô, cũng không ai biết, lúc này trái tim của cô sợ hãi tới nhường nào, tiếp tục
nắm chặt chiếc cốc trong tay, cô đi vào gian phòng trà.
Cô rót một nước đầy, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt chảy xuống.
Gió bên ngoài ngày một lạnh hơn.
Tô lạc dứng trước cửa tập đoàn Húc Nhật, nhìn thấy tất cả bên trong, có rất nhiều người đi lại, có nhiều người bước qua cô, sắc trời âm u,
không biết có phải trời sắp mưa không, thật ảm đạm, thật áp lực, khiến
người khác thấy khó thở.
Cô kéo lại quần áo trên người, ngón tay cô lạnh như băng, cô nhìn từng người đi qua cô, tất cả đều không phải người cô đợi.
“Tử Lạc,” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cô dùng sức nở nụ cười, nhưng nụ cười cũng thật chua xót.
Vệ Thần.
Quay đầu, quả nhiên, người gọi cô, đúng là Vệ Thần, ở đây, gọi cô Tử Lạc chỉ có một mình hắn.
“Cô đang chờ Húc sao?” Vệ Thần cảm thấy có lỗi hỏi.
Cả người Tô Lạc khẽ cứng lại, có một loại dự cảm không tốt, “Vâng,” cô khẽ gật đầu, ngoài hắn ra cô còn có thể chờ ai nữa.
“Hôm nay cô không cần chờ, tôi sẽ đưa cô về, vừa rồi hắn có viejc,
cho nên, chưa tan làm đã đi rồi,” thực sự Vệ Thần không muốn nói dối,
nhưng hắn không đành lòng nhìn thấy cô bị tổn thương hơn nữa, dáng vẻ
của cô, khiến cho người ta cảm thấy đau xót.
Tô Lạc khẽ lắc đầu, “Không sao, tôi có thể tự bắt xe về.” Ánh mắt cô nhìn về phía xa mông lung, đau xót lọt vào không trung mờ mịt, hiện tại cô chỉ muốn gặp hắn, có phải quá khó khăn.
“Cô Tề đâu?” Đột nhiên cô hỏi vấn đề này khiến Vệ Thần bối rối không biết trả lời như thế nào.
“Cô nói Trữ San sao, cô ấy cũng đã về từ sớm, là về một mình đó,” Vệ Thần nói xong mới phát hiện, vẻ mặt hắn càng ngày càng ngốc, vì sao
phải nói câu cuối đó, rõ ràng giống như đang dấu đầu hở đuôi vậy.
Tô Lạc khẽ cười, nụ cười tái nhợt, vô lực.
Cô không đợi nữa, bởi cô biết, có chờ đội thêm, cũng không ai xuất
hiện, toàn bộ hi vọng, trong nháy mắt đều vỡ tan, không còn gì để hi
vọng nữa.
Giữa cơn gió lạnh, cô không ngừng bước về phía trước, dựa vào chính
đôi chân của mình, từng bước từng bước tiến về phía trước, Vệ Thần nhìn
cô gái bị gió không ngừng tạt vào, thở dài một hơi, những gì hắn có thể
giúp đều đã cố gắng, cuối cùng hai người sẽ như thế nào, phải xem vận
mệnh của bọn họ.
Đêm nay, Tô Lạc ngồi trên ghế sa lon, lại một đêm không ngủ, cánh
cửa vẫn chưa được mở ra, cô ngồi một mình lạnh lẽo trên ghế, nghe tiếng
gió thổi va vào cửa thủy tinh, xào xạc, xào xạc…
Trong gian phòng khách sạn cao câp, một đôi nam nữ đang ôm nhau thật chặt trên chiếc giường lớn, Trữ San đưa ngón tay lướt nhẹ trên vòm ngực Duệ Húc, hắn cầm lấy tay cô, không biết vì sao, khi tay cô chạm tới tim hắn, tim hắn cảm giác có chút đau.
Có thể chỉ là cảm giác nên rất mơ hồ.
“Húc, anh để cô ta ở nhà một mình, thật sự sẽ không sao chứ?” Trữ
San dán mặt vào lồng ngực Duệ Húc, thân thể hai người dứi chăn đầy mồ
hôi nhơ bẩn, hai người vừa trải qua hương vị của thể xác. Trong bóng tối mọi thứ dường như càng ám muội, vẻ mặt Trữ San hạnh phúc vui sướng, Duệ Húc ôm cô trong lòng, vẻ mặt trong đêm tối không lộ rõ thần sắc.