“Hy vọng anh sẽ không hối hận.” Bạch Thiếu Triết bắt tay Duệ Húc,
trong lòng cũng muốn nói với chính mình câu này, hy vọng bản thân hắn
cũng không phải hối hận.
Duệ Húc hơi nhíu mày, dường như lúc này họ đều không mong đối phương hối hận.
Lúc này, buổi triển lãm đã gần về cuối, tất cả mọi người đều rất xúc động, bởi vì Claudia thần bí sắp xuất hiện.
Một phút, hai phút, vẻ rực rỡ của trang sức ngập tràn trong ánh mắt
mọi người, ngay cả trong ánh mắt màu trà của Duệ Húc cũng có sự lấp lánh của trang sức, giống như mặt trời, lôi cuốn, con người hắn lại vẫn luôn mang theo vẻ lạnh lùng.
Tất cả ánh đèn đều tắt ngấm, từng người mẫu bước ra, sau đó là từng
ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống, không có rực rỡ, cũng không mĩ lệ, lại
khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái, mọi người đều đoán được,
Claudia ở đó, họ muốn nhanh chóng kéo bức màn xuống để mọi bí ẩn được
phơi bày.
Một bóng hình duyên dáng bước ra, gương mặt tươi cười dịu dàng, váy
dài màu lam thướt tha che đi dáng người gầy mảnh, chiếc váy từ lụa khiến cô càng thêm dịu dàng, đằm thắm, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên người cô,
mái tóc đen xoăn nhẹ vắt sang một bên vai lộ ra bờ vai trắng ngần và
xương quai xanh, mọi người nhìn thấy đều biết đây là một người phụ nữ
nhỏ xinh.
Gương mặt của cô không đẹp mặn mà, sắc sảo, nhưng nụ cười của cô lại khắc sâu vào lòng người, cô cũng không đeo những trang sức quý báu trên người, trên cổ là chiếc vòng đơn giản tinh tế, cổ tay cũng đeo một
chiếc vòng màu nhạt phù hợp, màu sắc nhẹ nhàng lại vô cùng tinh xảo,
nhìn đã thích mắt.
Rõ ràng chỉ là là một cô gái thanh tú, lại có thể cướp đi toàn bộ
hào quang của các người mẫu, giữa tất cả sự xuất hiện của cô giống như
một bông hoa đẹp nhất trong các loài hoa, không hề rực rỡ, nhưng lại vô
cùng hoàn mĩ.
Cô khẽ mỉm cười, mỗi cử chỉ đều toát ra sự tao nhã, không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
“Tôi rất vui vì mọi người có mặt ở đây,” giọng nói mềm mại như gió
thổi truyền đến tai mọi người dịu dàng mát mẻ. “Đây là những trang sức
chủ đạo của chúng tôi, vừa mắt từ cái nhìn đầu tiên, cũng có thể khiến
mọi người đều yêu thích…” Cô nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn mọi
người, dưới ánh sáng như trở nên mơ màng, thật đẹp, phía dưới một tràng
pháo tay thật lớn giành tặng cho cô, thậm chí họ đã nghĩ tới nhất định
phải có được những trang sức đó.
Đúng là chỉ cần đưa mắt nhìn một lần, chỉ cần một lần cũng muốn có được những trang sức này trong tay.
Thiếu Triết bình tĩnh cười, còn cả người Duệ Húc cứng đờ, nhìn chằm
chằm vào cô gái trước mặt, hắn nhíu mắt lại, hắn không tin vào mắt mình, không tin được những gì đang diễn ra trước mắt.
Cô ấy… Là cô ấy… Là cô ấy thật sao?
Duệ Húc đứng lên, nhìn cô gái đứng trên sân khấu, khi ánh mắt cô
chạm phải ánh mắt hắn, cô vội quay mặt đi. Tim của hắn đập ngày càng
nhanh, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Là cô, đúng là cô rồi… Tô Tử Lạc … Tình yêu mà hắn đã đánh mất,
người vợ mà hắn đã vứt bỏ. Lồng ngực hắn phập phồng, hắn cố gắng kìm nén sự kích động trong mình. Vệ Thần đứng cách đó không xa cũng đưa tay lên xoa mắt, nghi ngờ chính mình nhìn nhầm.
Tô Tử Lạc.. Là cô ấy thật sao? Cô ấy sao có thể là Claudia?
Vệ Thần dụi mắt đến đỏ, gương mặt trước mắt hắn quá quen thuộc, ánh
mắt kia rõ ràng là Tô Tử Lạc. Sao cô có thể là Claudia thần bí, là một
nhà thiết kế trang sức nổi tiếng toàn thế giới, chuyện này thật không
thể tin được.
Hà Duyên cũng nhìn Tô Tử Lạc chằm chằm, cô dựa vào một bên,trong mắt lộ ý cười, hôm nay cô cũng đến đây, cô đứng ở chỗ vắng người lấy điện
thoại di động, cô vẫn cười, Tô Tử Lạc là Claudia, cô không để ý tới
chuyện bất ngờ này, trong thâm tâm cô thực sự chúc phúc cho Tô Lạc, dù
sao trên đời này chỉ có một Hà Duyên, cũng chỉ có một Đồng Đồng.
Có người nhấc máy, bên kia truyền đến giọng nói non nớt của Đồng Đồng.
“ Alô…” Hà Duyên vẫn đang thản nhiên cười tươi, rồi nhìn ra bên
ngoài, trước mắt như có một tầng sương mờ. “Đồng Đồng, là mẹ, mọi thứ
vẫn tốt chứ?”Bên kia, Đồng Đồng đang nắm tay Bánh Bao Nhỏ, bờ môi mím lại, ánh
mắt cũng đã hồng lên khi nghe được giọng nói của mẹ, cô bé rất muốn
được gặp mẹ “Vâng, mẹ. Đồng Đồng tốt lắm, Đồng Đồng đang chơi cùng Bánh
Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ rất nghe lời, Đồng Đồng cũng rất ngoan” Cô bé cố
gắng nói từng chữ còn Bánh Bao Nhỏ cũng đưa tay mập ra muốn lấy chiếc
điện thoại trong tay của Đồng Đồng.
” Mẹ, Bánh Bao Nhỏ muốn điện thoại, con đưa cho em nha” Đồng Đồng
cầm điện thoại trong tay đặt bên tai Bánh Bao Nhỏ, giọng nói mềm mại của Bánh Bao Nhỏ truyền đến.
” Dì Hà. Bao Bao nhớ..” khả năng ngôn ngữ của nó có hạn, những gì có thể nói cũng chỉ có vậy.
” Ngoan, Bánh Bao Nhỏ, dì Hà cũng nhớ con.”Cô buông điện thoại trong tay xuống, một lần nữa nhìn về phía cô gái đang bị mọi người vây quanh, Tử Lạc, may mắn là cô ấy được hạnh phúc,
cô thực sự không hề ghen tỵ chút nào, cô cũng cảm thấy mình rất hạnh
phúc, có người bạn tri kỉ như cô ấy, cô cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Hiện tại, Tô Tử Lạc đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người rồi,
không ai biếtđược, hai năm trước, cô chính là Tô Tử Lạc nhút nhát, bị
người khác hãm hại, coi thường, bây giờ cô đã là Claudia, ánh hào quang
vây quanh. Cô không phải mặt trời, nhưng từng cử chỉ đều lộ thần thái
cao quý, người khác vốn không thể sách bằng. Lúc này, có một người nhìn cô với ánh mắt oán hận, Tề Trữ San ăn
mặc lộng lẫy cũng đến đây, cô đứng ở một góc nhìn, người đàn ông đứng
bên cạnh đáng tuổi cha cô. Hiện tại, cô đã không còn chút thanh danh
nào, không thể sinh con, lại còn hai lần ly hôn, không ai còn muốn kết
hôn với cô nữa, cho nên cô hận, cô hận tất cả. Bây giờ, ai cũng đều hạnh phúc hơn cô, Ôn Vũ Nhiên có vị hôn thê, chuẩn bị làm đám cưới, còn Duệ
Húc trước đó không lâu cũng tuyên bố chuyện mình đã có hôn thê, tất cả
mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có một mình cô, sống cuộc sống mà như
đã chết, cô chán ghét liếc người đàn ông bên cạnh, tay hắn đặt trên bả
vai cô, một người đàn ông lớn tuổi, sao có thể thỏa mãn cô, hắn không
thể so sánh với Lê Duệ Húc được, không đúng, ngay cả người hắn cũng
không bằng một cọng tóc của Lê Duệ Húc.