Cô gái kia, chính là cô gái kia, người con gái đang tỏa sáng kia,
cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra được. Người đó đã hủy hoại tất
cả mọi thứ của cô- Tô Tử Lạc, hai năm không thấy, cô nghĩ cô ta đã chết
hoặc đã phát điên rồi, trong lòng cô luôn tự an ủi bởi vì vẫn còn một
người còn không bằng cô, cái gì cô không có được thì người khác cũng
đừng mong có được, nhất là Tô Tử Lạc, nhưng thật không ngờ, cô ta đã trở về và còn tốt hơn trước rất nhiều.
Ngay cả cô ta cũng hạnh phúc, cô thật không cam lòng, không cam
long, trên đời này, phải có một người khốn khổ như cô, nếu bọn họ đều
vui vẻ hạnh phúc như thế, cô còn cái gì đây, cô đã bi thảm như vậy rồi
mà bọn họ đều được hạnh phúc, điều này không công bằng, thật sự không
công bằng.
Cô dùng sức nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng cô
không có cảm giác đau, mà cô chỉ có cảm giác tức giận và bất bình cho
bản thân.
Đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên cười lạnh một tiềng “ Tô Tử Lạc,
tôi sẽ không cho cô có được hạnh phúc như vậy nữa đâu, những gì cô có
đều là cướp từ tôi.” Đột nhiên Trữ San hất tay của bạn trai mình ra,
đôi giày cao gót hướng về phía trước.
Một lần gió lạnh thổi qua tóc cô, thật lạnh lẽo.
Ôn Vũ Nhiên cũng đến đây, hắn mím môi, dần dần khóe môi hắn cong
lên, như vậy thì tốt rồi, Lạc Lạc, em làm tốt lắm, rốt cuộc anh cũng
thấy được em trưởng thành rồi.
Hắn cảm thấy hốc mắt của mình có chút ướt, giống như trước đây thấy
được gương mặt vui vẻ lại có chút ngượng ngùng của cô ấy, cô ấy đã
trưởng thành, trở thành một cô gái rất có sức hút, nhưng cô cũng là
không bao giờ thuộc về hắn nữa.
” Nhiên.. Cô gái kia hình như là người chúng ta gặp ở sân bay, không ngờ cô ấy lại là Claudia, em muốn nhờ cô ấy thiết kế cho một bộ trang
sức, có được không?”Vị hôn thê kéo tay áo Ôn Vũ Nhiên lại, cái liếc mắt
kia, tin rằng không mấy người không nhìn ra. Ôn Vũ Nhiên mặc cô lôi kéo, ánh mắt hắn lại như không có sự tồn tại của cô.
Trong sâu thẳm trái tim của hắn vẫn chỉ có một cô gái, có thể cả đời này cũng chỉ có mình cô ấy, nhưng hắn cũng không bao giờ quên, người
con gái ấy hắn đã yêu, đã phản bội và cũng đã làm cô ấy chịu rất nhiều
tổn thương.
“Được…” Môi hắn khẽ động, hắn cúi đầu, nhìn gương mặt vị hôn thêcủa
mình, đột nhiên, trong lúc đó hắn có một loại cảm giác thật xa lạ, đây
là cuộc sống của hắn, cũng là cái giá hắn phải trả khi hắn đã làm tổn
thương người mình yêu.
Hắn quay đầu lại, đúng lúc thấy được Tề Trữ San đang vội đi về một
phía, nụ cười trên mặt cô ta âm trầm độc ác, lông mày của Ôn Vũ Nhiên
nhíu chặt lại, cô ta lại muốn làm gì đây, hắn vừa mới bước được một bước đã bị cô gái bên cạnh giữ lại.
“Nhiên, anh định đi đâu? Có phải vẫn lưu luyến người vợ trước
không?” Vẻ mặt vị hôn thê của hắn lập tức biến sắc, kéo tay áo hắn lại,
không cho hắn đi.
“Em không cho anh đi, cô ta đã ly hôn hai lần rồi, anh xem bạn trai
hiện tại của cô ta đi, không biết bộ dạng đã biến thành thế nào nữa, anh còn muốn sao?”
“Ôn Vũ Nhiên nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô gái đang ngăn mình
lại, hắn nhìn về phía sân khấu nơi Tô Tử Lạc đứng, bật cười giễu cợt,
tiếng cười có vài phần đau thương, đúng, hắn không cần phải đi, bây giờ
hắn đã không phải là chỗ nương tựa của cô, đã có một người khác bên cạnh bảo vệ cô, điều mà trước kia Ôn Vũ Nhiên không thể làm được, bây giờ
cũng không thể làm được, nhưng đã có người thay hắn làm được.
Hắn đứng tại chỗ, không đi về phía trước nữa, nhưng cô gái bên cạnh
hắn vẫn cứ giữ lấy tay áo hắn, nụ cười vẫn đang hiển hiện trên khuôn mặt hắn, nhưng trong ánh mắt lại lỗ rõ sự tổn thương.
Tề Trữ San bước từng bước đi lên, cô ta đẩy hết những người chắn
trước mặt mình, cô ta đã đắc tội với không ít người rồi, dù sao, hiện
tại thanh danh của cô ta cũng không còn, cô cũng không ngần ngại nhận
thêm một chút hận thù từ những người này.
Cô đã nói, chỉ cần cô gái kia đau khổ, cô sẽ vui vẻ.
Cô ta đột nhiên nhảy lên sân khấu, toàn bộ ánh đèn đều chiếu lên gương mặt cô, gương mặt méo mó xấu xí khiến người ta chán ghét.
Bạch Thiếu Triết đứng lên, chuyện gì đang xảy ra vậy, cô gái kia sao lại lên đó, cô ta là ai.
Tề Trữ San, cô ta lại muốn làm gì đây, bàn tay của Lê Duệ nắm chặt
lại, nếu cô ta làm ra chuyện gì thì hắn nhất định sẽ cắt đứt cổ của cô
ta, cô ta không cần biến sự nhân từ của hắn giành cho cô ta thành sự tàn nhẫn.
“ Ha ha… Tô Tử Lạc, thật không ngờ cô còn sống?” Tề Trữ San ghen tị
nhìn Tô Tử Lạc, hai năm trôi qua, dường như cô sống cũng rất tốt.
Tô Tử Lạc hơi bất ngờ nhíu mày, cô cũng không nghĩ rằng cô ta lại đột nhiên nhảy lên sân khấu.
“ Xin lỗi cô, đây không phải là nơi cô có thể đứng” người mẫu bên
cạnh vươn tay của mình ra chắn trước người của Tô Tử Lạc, nhân viên bảo
vệ cũng vội chạy tới.
“ Ha…” Tề Trữ San lại cười rộ lên, tiếng cười thật chói tai.
“Mọi người không có quên chứ, hai năm trước, người ăn cắp tác phẩm
của tôi, chính là cô Tô đây, thậm chí còn là tác phẩm đạt giải nhất,
không thể tưởng tượng được, một kẻ ăn trộm tác phẩm của người khác lại
chính là Claudia, thật là nực cười.”
Lời Trữ San vừa nói ra làm cho mọi người phía dưới bắt đầu to nhỏ
bàn tán, có người đã nhận ra, người ở trên sân khấu chính là Tô Tử Lạc
của hai năm trước, khi đó chuyện này rất đặc biệt, thậm chí còn đăng báo giải thích.
Tô Tử Lạc từ từ lùi về phía sau, Tề Trữ San nở nụ cười vô cùng đắc
ý, cô gái này làm sao có thể có được hạnh phúc chứ, chuyện đó không thể
xảy ra.
Toàn thân Lê Duệ Húc run lên, những lời nói của mọi người ở phía
dưới càng ngày càng khó nghe, tất cả khiến tim hắn như bị bóp chặt, là
lỗi của hắn, là hắn khiến cô phải chịu những tiếng xấu mà cô không hề
làm, hai năm trước là hắn, hai năm sau vẫn là… Hắn bước từng bước về
phía trước, nhưng thật không ngờ, có một còn nhanh hơn cả hắn.
Bạch Thiếu Triết nhảy lên sân khấu, đi về phía Tô Lạc, hắn kéo Tô Tử Lạc nấp về phía sau mình, nhanh chóng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô,
trao cho cô một ánh mắt như muốn nói với cô không cần phải lo lắng, bàn
tay ấm áp, làm cho tâm trạng của Tô Tử Lạc rốt cục cũng bình tĩnh lại
được, cô ngẩng đầu của mình lên, cô chưa bao giờ làm chuyện đó, lương
tâm cô không hề hổ thẹn.
“ Xin hỏi cô gái này, nếu như cô nói Claudia ăn trộm tác phẩm của
cô, như vậy xin hỏi, vì sao bây giờ Claudia lại có được vị trí này mà
không phải là cô? ”
“ Cô ấy có thể đạt được giải nhất toàn thế giới, tại sao cô lại
không được, tôi không thể không nghi ngờ, nếu tất cả đúng như cô nói, có phải nên có chứng cớ xác thực không, nếu không có, tôi sẽ kiện cô tội
vu khống. ” Sắc mặt của Bạch Thiếu Triết lạnh lùng, thần sắc lạnh như
băng còn hơn cả Lê Duệ Húc nữa.