Ads
Cô bị á khẩu không trả lời được, đúng như hắn nói, sau lần đó cô đã
không có thêm một tác phẩm nào, tất cả thiết kế của cô đều nhạt nhẽo,
một chút cảm giác nghệ thuật cũng không có, chỉ thích hợp làm một bình
hoa xinh đẹp, còn nhà thiết kế, đúng là đã sỉ nhục cụm từ này.
” Đó là bởi vì.. Bởi vì..” Ánh mắt của nàng không ngừng nhìn xuống, đến mức này, cô biết nếu cô không nói gì, cái tên Tề Trữ San sẽ trở thành vô cùng xấu xí, đáng ghét, nhìn bộ dạng người đàn ông này, nhất định sẽ không buông tha cho cô, cả cái tôi danh phỉ báng, cũng không phải thứ cô có thể gánh nổi, một tội danh tùy tiện cũng có thể khiến cô không còn chỗ dung thân.
” Đó là bởi vì tôi không thiết kế nữa, nếu không, giải thưởng đó cô ta sẽ không bao giờ có được,” Lời nói đầy sự kiêu căng khiến mọi người cảm thấy xấu hổ thay cô, giải
thưởng đó không phải cũng có thể nhận được, nếu dễ dàng như thế thì ai
cũng là Claudia, mấy đồ trang sức này cũng không đắt như vậy, cũng không phải thích là có được.
Bạch Thiếu Triết lạnh lùng cười, ngu xuẩn đúng là ngu xuẩn. Vệ Thần
đứng ngay gần đó cũng muốn đưa tay che mặt mình lại, sao hắn lại không
biết một người phụ nữ có thể ngu xuẩn đến mức này, cho nên, hắn không
biết, thực sự không quen biết người phụ nữ này.
” Húc có thể làm chứng giúp tôi,” Tề Trữ San biết mình không đúng,
vội vàng nhìn về phía Lê Duệ Húc, muốn kéo hắn vào cuộc, cô lại không
thấy được khóe môi hắn nhếch lên, lộ ý cười tàn khốc cực điểm.
Cô, thật sự muốn chết.
Bạch Thiếu Triết cảm nhận rõ khi Tô Lạc nghe tới cái tên Húc, cả
người cô như run lên, ánh mắt hắn nhìn xuống, lộ sự phức tạp, Tử Lạc,
ảnh hưởng của Húc đối với cô lớn như vậy sao, hai năm, có phải cô vẫn
không thể quên được con người này, là vì sự tổn thương hay vì yêu, không phải không muốn quên là vì mọi thứ khắc quá sâu, sâu tới nỗi cô cũng
không tưởng tượng được có phải không?
Hắn ngẩng đầu lên, tay hắn vẫn nắm lấy tay Tô Lạc,” Không phải sợ,
không có việc gì, có anh ở đây,” Hắn nói nhỏ vào tai cô, mặc kệ như nào, chỉ cần cô biết rằng, khi cô gặp nguy hiểm, hắn sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Khóe môi Tô Lac run run, xuyên qua Thiêu Triết, cô dường như nhìn
thấy một thân hình cao lớn, trái tim cô như bị bóp chặt, dường như ngoài hít thở cô không còn cảm giác gì khác.
Hàng lông mi dài khẽ chớp, giống như cánh bướm nhẹ nhàng tung cánh, lại không có cách nào bay lên.
Tề Trữ San đắc ý cười, căn phòng tràn ngập tiếng cười của cô, còn có nhiều phóng viên không ngừng chụp ảnh, hai năm trước Claudia đã ăn trộm tác phẩm của người khác, rồi còn thân phận hiện tại của cô, không thể không nói, chuyện này đối với Tô Tử lạc thật sự là sẽ là thách thức đáng sợ.
” Đủ rồi…” Một giọng nói lãnh khốc vang lên, ngay cả phóng viên cũng dừng việc chụp ảnh lại, nụ cười trên mặt Trữ San tắt ngấm, gương mặt cô trở nên quái dị
” Tề Trữ San, tôi đã cho cô cơ hội,” Câu nói chứa đầy sự cảnh cáo,
khiến Tề Trữ San không khỏi rùng mình một chút, rất nhanh cô sẽ biết, vì sao không ai nguyện ý trở thành đối thủ của Duệ Húc, bởi vì hắn thật sự thực tàn nhẫn, tàn nhẫn tới mức một người khi hắn đã không muốn gặp thì hắn sẽ làm cho người đó không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn
nữa…
” Húc, mọi thứ em nói đều là thật, lúc ấy tất cả mọi người đều biết
chuyện này,” Nếu cô thông minh thì nên rời khỏi ngay lúc này, nhưng cô
bây giờ đã bị sự ghen tị cùng hận thù che mắt, cô vẫn nghĩ ràng Duệ Húc
sẽ vẫn giúp cô, vẫn đứng về phía cô.
Ánh mắt Duệ Húc dừng lại trên người Tô Lạc, nhìn thấy bàn tay Thiếu
Triết nắm lấy tay cô, ánh mắt màu trà lạnh lùng thoáng qua tia thống
khổ, nghe nói Claudia là bạn gái của Thiếu Triết, nghe nói, bọn họ có
một đứa con, nghe nói bọn họ đã ở chung nhiều năm.
‘Tử Lạc, vợ, có thật là thế không?’ Bản thân hắn biết rõ hắn không
có tư cách để trách cứ, không có tư cách để ghen , vì tất cả mọi thứ
ngày hôm nay đều do một mình hắn tạo ra.
Hắn lại là nhìn về phía Tề Trữ San, gương mặt nhăn nhó, xấu xí, đây
đã không còn là Trữ San mà hắn từng quen biết, đây là ngừơi phụ nữ điên. Trữ San đã sớm phát điên rồi. Hắn còn tưởng rằng cô là người mà hắn yêu đến mức bất chấp tất cả hay sao?
” Tề Trữ San, việc ăn cắp, cô biết, tôi biết, cô thật sự nghĩ tác
phẩm đó là của cô sao?” Khóe môi hắn nhếch lên lạnh lẽo. Việc đó, là sự
sỉ nhục lớn nhất cô giành cho hắn, ngay hôm nay, tất cả sẽ trả lại cho
cô, chẳng sợ bản thân hắn sẽ gặp phải những chuyện gì.
” Húc, em không rõ anh đang nói cái gì? Tác phẩm đó vốn là của em,
anh đã chứng minh giúp em,” Sanh mắt Trữ San có chút né tránh, đúng là
không phải của mình nên mới chột dạ.
“Vậy sao?” Duệ Húc lạnh lùng nói, ánh đèn trong suốt dừng lại trên gương mặt hắn, khiến gương mặt hắn lạnh hơn, sắc hơn.
“Đúng vậy, lúc ấy anh đã làm rõ tất cả,” Trữ San vẫn giả bộ vô tội,
tuy hai năm đã trôi qua, nhưng chuyện đó, tin rằng rất nhiều người vẫn
chưa quên.
“Tề Trữ San, có phải cô đã ăn trộm tác phẩm đó đúng không, cô đãn ăn trộm của Tô Lạc, còn đưa tôi thấy các bức phác họa để tôi tin rằng đó
là tác phẩm của co,” Duệ Húc đứng thẳng người, gương mặt u tối, âm trầm
như một bóng ma.
Một câu nói này của hắn, đã thành công khiến vẻ mặt Trữ San lập tức biến sắc, ai làm việc xấu, tin rằng mọi người đã nhìn ra.
” Húc, anh không nhớ sao? Không phải là em ăn trộm mà chính cô ta
mới là người ăn trộm,” Trữ San đưa tay chỉ vào Tô Lạc, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thiếu Triết, ngón tay run run từ từ hạ xuống, mọi người dưới sân khấu cũng bắt đầu chỉ trỏ, tất cả dường như đang nhắm
vào Trữ San.
Duệ Húc vòng hai tay ra sau, ánh mắt hơi híp lại, “Tề Trữ San, cô có ăn trộm hay không, trong lòng cô rõ nhất, những bản phác thảo cô đưa
cho tôi, trong tay tôi còn có sớm hơn, ngay từ lúc đầu đã có bút tích để phân biệt, vân tay không thể gạt người, người đi ngồi tù nên là cô mới
đúng.”
Hắn gằn từng tiếng nói xong, chỉ nghe thấy tiếng phịch, Trữ San vừa
nghe thấy hai chữ ngồi tù, hai chân đã muốn nhũn ra, cô ngồi bệt ở đó,
ánh đèn chiếu lên gương mặt trắng xanh của cô.
Tô Tử Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, hàng lông mi dài rủ xuống, hai
năm, rốt cuộc hai chữ kẻ trộm cũng không còn đeo bám trên người cô, cô
nhớ lại việc bản thảo của mình bị mất, hóa ra, hắn biết rõ, nhưng cuối
cùng lại lựa chọn hi sinh cô. Ngẩng đầu, cô nhìn ánh mắt màu trà của Duệ Húc thật giống Bao Bao, rất nhanh côđưa mắt nhìn chỗ khác, bây giờ hai
người họđã như hai đường kẻ song song.
Như hai đường kẻ song song, như hai người lạ.