Người Chồng Yêu

Chương 148: Chương 148: Chương 145




Hai tiếng sau mọi người đã tới bệnh viện thành phố. Nắng hè chói chang, chiếu từ trên cao xuống, lúc này đang là buổi chiều.

Trải qua một ngày phơi nắng, bây giờ đúng là thời điểm nóng nực nhất, cả thành phố tỏa ra một loại nhiệt nóng kinh người, khiến cho cả đoàn từ xa tới vẫn không quen lắm.

Trấn nhỏ núi vờn quanh, tuy ban ngày cũng nóng, nhưng so với dân cư phần đông ở thành thị mà nói, trấn nhỏ non xanh nước biếc vẫn mát mẻ, đặc biệt là gần đây quay phim trong núi, đã quen với không khí trong lành, bất chợt trở lại thành phố ngày hè, vẫn thấy khó quen nổi.

“Cuối cùng Em cũng hiểu được vì sao hoàng đế cổ đại lại cứ mỗi lần hè đến đều đi tới một nơi để nghỉ hè rồi, quả nhiên thành phố nóng khiến người ta không thể chịu nổi”

Nguyễn Vi Vi giương ô, bị cái luồng khí nóng ập vào mặt thấy hơi váng đầu, đột nhiên phát hiện ra mùa hè chạy đến núi quay phim thực ra cũng không tệ.

Đương nhiên loại này đúng là nên có ở những đoàn làm phim có người tài trợ, để diễn viên như họ mới được hầu hạ thoải mái.

Hướng Vinh Tu và nam thứ Mục Châu Đồng cũng hiểu ra thời tiết này nóng không chịu nổi, đang muốn phụ họa cùng, thì thấy một chiếc xe sang trọng mở cửa ra, người đàn ông một thân hàng hiệu đang bước xuống xe, mi thanh mục tú, thanh khiết, chẳng dính chút mồ hôi nào.

Nhìn người này như nhìn rất đơn thuần, do cơn nóng mà xúc động, đột nhiên lại trở lại bình tĩnh.

Hề Từ mở cánh cửa ra cho Úc Linh, lấy ô che nắng cho cô.

Lúc Úc Linh xuống xe cũng bị cơn nóng ập vào mặt tự dưng thấy khó chịu, nhưng lúc ở gần Hề Từ, phát hiện ra cả không khí đều trở nên khoan khoái nhẹ nhàng đi nhiều, không kìm được kinh ngạc, mãi sau mới nhớ ra đây là yêu.

Cô hình như cũng muốn biết Hề Từ là loại yêu nào…

Những người khác cũng đồng loạt xuống xe, lúc nhìn thấy người đàn ông hào môn hư hư thật thật mở cửa xe ân cần giương ô che nắng cho bạn gái anh, bất giác cảm thấy ghen tị, quả nhiên người so với người khác nhau quá.

Mọi người bị cơn nóng ập vào mặt đều thấy cả người khó chịu, vội vàng chạy vào trong bệnh viện tránh nắng, sau đó được trợ lý của Tôn Đông Vân dẫn họ đi vào phòng bệnh.

Người đến lần này không nhiều lắm, sợ quấy rầy Tôn Đông Vân, nên đến đây chỉ có mấy diễn viên chính của đoàn làm phim thôi.

Lúc họ đi vào, thì thấy nửa người Tôn Đông Vân đang trượt trên mặt đất, mông còn đặt trên giường bệnh, đôi mắt trợn trừng như sắp bật ra khỏi hốc mắt, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, Nguyễn Vi Vi nhìn cũng thấy kinh sợ kêu lên một tiếng.

“Tôn tiểu thư!” Trợ lý dẫn họ tới kêu lên một câu, đi tới kéo cô ta đứng dậy.

Cả nhóm Hướng Tu Vinh như nằm mơ.

Tôn Đông Vân phản ứng một lát mới tỉnh, ánh mắt cô ta vòng co, lúc này nhìn thấy người đứng ở cửa, sắc mặt bất giác thấy khó coi, nói miễn cưỡng, ‘Anh Hướng, chị Nguyễn, anh Từ, mọi người tới rồi. Thật xấu hổ quá, em vừa rồi muốn rời giường ai ngờ bị trượt”

Nghe thấy Tôn Đông Vân giải thích, bất kể người ở đây có tin không song sắc mặt đều đỡ hơn nhiều.

Không điên thì tốt rồi.

Tôn Đông Vân được trợ lý đỡ ngồi lên giường, rồi bảo trợ lý đi rót nước cho mọi người, mắt thấy mọi người mang quà tới thăm, nói đầy miễn cưỡng, “Sao hôm nay mọi người lại đến đây thế?”

Nói xong, cô ta thầm liếc mắt nhìn Úc Linh một cái, thần sắc hơi mất tự nhiên.

Úc Linh yên lặng đứng đằng sau mọi người, cũng không đáp lời, Hề Từ thuần túy đi theo cô tới, dĩ nhiên cũng không nói chuyện, để mặc cho Hướng Tu Vinh, Nguyễn Vi Vi đám người nói chuyện với Tôn Đông Vân, hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô ta.

Tất cả mọi người là tới thăm bệnh, khi biết Tôn Đông Vân nằm hai ngày nữa là có thể xuất viện, sôi nổi dặn dò cô ta nghỉ ngơi đầy đủ, không làm phiền cô ta nữa.

Người ở đây cũng không có giao tình gì với Tôn Đông Vân, nhưng vì trong cùng đoàn làm phim nên hợp tinh hợp lý đi thăm hỏi chút, lấy thể diện là trên hết.

Thấy họ sắp rời đi, Tôn Đông Vân bất giác thấy vội, nháy mắt với trợ lý một cái.

Vẻ mặt trợ lý đau khổ, tiễn họ ra cửa, kiên nhẫn tới trước mặt Úc Linh, nói, “Tiểu thư Úc, có thể phiền cô một chút thời gian được không, chị Tôn có chuyện muốn nói với cô”

Hướng Vinh Tu và Nguyễn Vi Vi đồng loạt nhìn về phía Úc Linh.

Úc Linh ngẫm nghĩ, đáp một câu đồng ý, nói với nhóm Hướng Vinh Tu, “Anh Hướng, chị Nguyễn, mọi người về trước đi, em đi chỗ chị Tôn một chút, muộn chút thì về’

Mọi người cùng đến, dĩ nhiên cùng về, nhưng họ cũng không phải là không cảm thấy, biết hành vi Tôn Đông Vân hôm nay hơi dị thường, hiện giờ lại tìm Úc Linh thì thấy hơi kỳ lạ, chỉ là họ không muốn tìm hiểu sâu, lập tức cười với cô, rồi lấy thân phận là người trên dặn cô mấy câu, mới bắt đầu rời đi.

Úc Linh và Hề Từ quay trở lại phòng bệnh của Tôn Đông Vân.

Tôn Đông Vân mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, đi đi lại lại trong phòng, cứ như con thú bị nhốt vậy, lát mặt không thay đổi, lát thần sắc lại dữ tợn, một lát lại trông kinh sợ khủng bố, trợ lý vừa bước vào cửa, bất giác người run lên, gần như nghĩ đến không biết có phải Tôn Đông Vân lại mắc bệnh tâm thần gì không nữa.

Rõ ràng cử chỉ lúc trước bình thường mà, thầy thuốc cũng chưa từng nói cô ấy có bệnh tâm thần linh tinh gì cả.

Tôn Đông Vân dĩ nhiên không bị bệnh tâm thần, chỉ là cô ta bị một con quỷ bám thân, con quỷ đó bám thân lâu rồi, khiến thân thể cô bị thương tổn quá nặng, để lại chút di chứng mà thôi.

Nhìn thấy Úc Linh và Hề Từ tiến vào, Tôn Đông Vân bất giác oán độc nhìn cô, giọng đầy căm hận, “Hiện giờ cô đắc ý lắm nhỉ, Thiệu đại thiếu vì cô, thế mà cô…”

Cô ta đột nhiên im miệng, cắn chặt môi, thần sắc hoảng hốt, cứ như không biết vừa rồi sao mình lại nói những lời như thế ra nữa.

Bình thường cô ta là một người cực kỳ cẩn thận, dù sao ở trong giới giải trí này, không phải thích nói gì thì nói, dù trong lòng rất ghét một người, nhưng cũng không bao giờ lộ ra nhược điểm như thế này bao giờ…

Trợ lý nhìn cô ta kinh khủng, trng lòng đã hiện lên cảnh hai nữ tranh một nam, không kìm được liếc mắt nhìn Úc Linh một cái, chẳng trách mà Thiệu đại thiếu lại thích vị Úc tiểu thư này, vì thế chị Tôn mới có địch ý lớn với cô ấy như thế?

Bất kể trợ lý nghĩ thế nào, cô nàng cũng bị Tôn Đông Vân đuổi ra ngoài để lại ba người trong phòng bệnh.

Sắc mặt Tôn Đông Vân thay đổi liên tục, cuối cùng hơi sợ hãi xen lẫn oán độc nhìn Úc Linh, run giọng nói, “Úc, Úc tiểu thư, chuyện đêm đó….. “ Cô ta cắn môi, “Cô còn nhớ rõ không/”

Thần sắc Úc Linh không đổi, thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói lạnh nhạt, “Cô muốn nói cái gì?”

Sắc mặt Tôn Đông Vân thay đổi liên tục, nói nhỏ, “Chính là chuyện trước đêm tôi bị mất tích ở trong núi, tôi kéo cô vào núi nói chuyện đó…”

Úc Linh nhìn cô ta, đụng phải đôi mắt đỏ rực máu của cô ta, nói vô cùng thành thực, “Nhớ rõ, cô bị quỷ bám thân mà thôi”

Tôn Đông Vân hít một hơi lạnh, kinh hãi nhìn cô, môi run lập cập. Mãi lâu sau, cô ta mới run giọng nói, “Hóa, hóa ra là thật…”

Úc Linh nhìn cô ta chằm chằm một lúc, sau đó lại đánh giá cả phòng bệnh, giờ là ban ngày, dương khí mạnh, tuy bệnh viện vẫn cho cô có cảm giác âm trầm, nhưng lại không thấy chút quỷ quái linh tinh gì, cả phòng bệnh rất sạch sẽ. Chỉ là cô vẫn có cảm giác khó chịu, chắc đại khái từ nhỏ bệnh viện đã có liên quan, ấn tượng xấu với cô.

Lúc này Tôn Đông Vân ngẩng phắt đầu lên nhìn, thần sắc từ hoảng sợ trở nên dữ tợn, đột nhiên như bị điên xông tới.

Úc Linh nghiêng người tránh cô ta, đưa tay ra túm, đã bẻ quặt tay Tôn Đông Vân ra sau, ấn cô ta lên giường, rồi trở tay xoay cô ta lại, ấn mạnh cô ta lên giường, hỏi lạnh lùng, “Cô làm gì thế?”

Tôn Đông Vân thét to, “Tôi trở nên thảm hại như thế chẳng phải là do cô sao? Nếu không phải là cô, sao tôi lại bị quỷ bám thân chứ? Con quỷ kia nói, chỉ cần bắt được cô, nó có thể được siêu độ, sẽ không chiếm cơ thể của tôi nữa! Cô có biết không, lúc ấy con quỷ đó chiếm cơ thể tôi, thậm chí còn không chịu trả lại cơ thể cho tôi, để cho tôi một mình đi khắp nơi trên núi, gặp được rất nhiều quỷ, quỷ này đều muốn bắt cô…. Hì hì, chỉ cần bắt được cô, chúng sẽ ăn cô, nghe nói máu thịt và linh hồn của cô đều là thứ đại bổ với quỷ…. Chỉ cần không có cô, Thiệu đại thiếu sẽ không đối xử ác với tôi…”

Úc Linh cảm thấy cô ta quá đáng, chỉ là bị quỷ bám thân thôi mà đã biến thành bệnh thần kinh thế rồi ư?

Cát Tân lúc ấy cũng thế này, Tôn Đông Vân cũng như thế.

Lúc này Hề Từ tiến tới đánh một chưởng trên gáy Tôn Đông Vân, tiếng thét chói tai cũng chỉ còn quàng quặc khàn khàn.

Úc Linh buông tay ra, nhìn về phía Hề Từ, hỏi, ‘Cô ấy làm sao thế?”

“Di chứng quỷ bám thân, hơn nữa ở đây là bệnh viện, là nơi luân phiên giữa sống và chết, âm khí rất nặng, quỷ tà trùng sinh, cô ấy chắc buổi tối đã bị đám đó ảnh hưởng chút, lâm vào ảo giác, tinh thần đã gần như hỏng rồi. Có nhiều người sau khi gặp quỷ, năng lực thừa nhận yếu hơn người khác, vì thế tổ Dị Văn bình thường vẫn phải xóa trí nhớ của họ đi”

Lần này là bởi chuyện Quỷ Đằng khó giải quyết quá, hơn nữa hai vị thiên sư một chết một bị thương, Lâu Duyệt vì vội chuyện này nên vẫn chưa có thời gian để đi xử lý chuyện xui xẻo của Tôn Đông Vân.

Hề Từ nói xong, không kìm được nhìn cô.

Úc Linh liếc mắt nhìn Tôn Đông Vân một cái, phát hiện ra một loại ánh mắt khó hiểu đang nhìn mình chằm chằm, người run lên, hỏi, “anh nhìn em làm gì?”

Hề Từ nhìn cô nở nụ cười, nói dịu dàng, “Nghe lời cô ấy nói, cô ấy có ghen với em, hơn nữa nguyên nhân là vì Thiệu Sâm”

Úc Linh yên lặng nhìn anh, bảo, “Em vô tội, em vốn chẳng biết cô ấy và Thiệu Sâm có quan hệ bất bình thường thế nào cả”

Nói đến đây, trong lòng Úc Linh cũng thấy ảo não.

Lúc này sau khi thấy Tôn Đông Vân, hiểu ra vì sao Tôn Đông Vân lại bị quỷ bám thân, chắc lúc ấy ở giữa đám đông như thế, thì cô ta có ác ý nhất với mình, vì thế mới bị quỷ bám thân dễ dàng. Nhưng cô lại không biết Tôn Đông Vân vì sao lại có ác ý lớn như thế với cô, nếu nói là bởi quan hệ với Thiệu Sâm, vậy chẳng phải là càng nực cười hay sao?

Cô rõ ràng chẳng có gì với Thiệu Sâm, cho dù giáp mặt bình thường, cũng không nói nhiều hơn hai câu, dù gì thì lúc còn học trung học, có nhiều người đã không thích họ ở cùng nhau rồi, càng vốn không có cơ hội cho họ ở chung với nhau, cô cũng lười so đo với những kẻ đó.

Nhưng khó nhất vẫn là Thiệu Sâm cứ tựa như những lời đồn vậy, vẫn kết giao cùng Tôn Đông Vân, sau đó Tôn Đông Vân phát hiện ra Thiệu Sâm vẫn còn chưa dứt tình với cô, nên thấy ghét cô ư?

Suy đoán này thật ra có vẻ phù hợp hơn.

“Em nghĩ gì thế?” Hề Từ thấy cô trầm mặc, không kìm được hỏi, giọng hơi chua chua.

Úc Linh thành thực nói suy nghĩ mình ra với anh, sau khi nói xong, thấy anh như sắp không duy trì được biểu hiện bình ổn nữa, bất giác nghĩ đến con yêu này trước đây có cử chỉ mẫn cảm với tên Thiệu Sâm, thậm chí mấy lần vì ghen tới Thiệu Sâm, Úc Linh bất giác thấy hơi đau đầu.

Sớm biết thế, cô sẽ không đến thăm Tôn Đông Vân nữa.

Hề Từ nhìn cô, thu nụ cười lại. Úc Linh hơi mất tự nhiên, liếc mắt nhìn Tôn Đông Vân một cái, hỏi, “Hiện giờ tinh thần cô ấy không tốt lắm, làm sao đây?”

“Không sao, Đợi tổ Dị Văn phái người đến đây xoa đi trí nhớ quỷ bám thân cô ấy là ổn, chắc không kéo dài tới tối mai đâu” Hề Từ nói nhẹ nhàng bâng quơ, vẫn dùng cặp mắt xanh ngọc kia nhìn cô.

Úc Linh a một tiếng, chậm rãi nhìn anh, sau đó lại ném Tôn Đông Vân lên giường, kéo anh đi mất.

Mở cửa ra ngoài, thì thấy trợ lý mang một ấm nước tới, thấy họ, hỏi, “Úc tiểu thư, mọi người phải đi rồi à?’ Nói xong, không kìm được nhìn Hề Từ, giống y diễn viên vậy, rất tò mò thân phận của Hề tiên sinh.

Úc Linh ừ một tiếng, bảo, “Tôn tiểu thư muốn nghỉ ngơi, chúng tôi đi trước”

Trợ lý nhìn theo bóng hai người rời đi, vừa xoay vào phòng bệnh, thấy Tôn Đông Vân nằm trên giường, cả chăn cũng không đắp, vội tiến lên giúp cô đắp chăn.

Úc Linh họ đi chưa lâu, có một người đàn ông mặc hơi kỳ lạ đến bệnh viện, thừa lúc trợ lý đi lấy thuốc, người đàn ông đó đi tới trước giường bệnh của Tôn Đông Vân.

Anh ta nhìn Tôn Đông Vân mê man trên giường, lấy công cụ thôi miên của thiên sư ra, thắp một nén hương an hồn ở bên.

Khói an hồn hương lượn lờ bay lên, sau đó thổi về Tôn Đông Vân trên giường, chui vào mũi và tai cô ta…

***

Sau khi lên xe, Úc Linh vừa ngồi xuống ghế phụ, đã được một bàn tay đỡ gáy, tiếp đó mặt Hề Từ phóng to trước mắt, vừa định mở miệng, đã bị đôi môi mềm xinh đẹp của anh chặn lại.

Sau khi hôn xong, cô yên lặng nhìn anh, không kìm được nói, ‘Em và Thiệu Sâm thật chẳng có gì mà, anh đừng ghen”

Hề Từ. “…”

Anh ho nhẹ một cái, nói, “Anh không ghen” Chỉ là thấy trong lòng khó chịu thôi.

Úc Linh a một tiếng, rõ ràng không tin lời anh nói, nếu thật không ghen, vậy trước đó thì tính là gì?

Cô cũng chưa quên chuyện lần trước nửa đêm Thiệu Sâm gọi điện thoại cho cô, người đàn ông này ở trên giường ép hỏi cô Thiệu Sâm là ai, hơn nữa còn bắt cô cam đoan là không bao giờ thích Thiệu Sâm nữa mới vừa lòng chút.

Dưới ánh mắt cô nhìn, Hề Từ rõ ràng hơi ảo não, cong người cúi tới hôn cô một cái, mãi cho đến khi môi cô sưng lên, mới vừa lòng thắt chặt dây an toàn cho cô, lái xe rời khỏi bệnh viện thành phố.

Sau khi xe ra khỏi nội thành, Úc Linh nhìn phía cuối con đường, hỏi anh, “Chúng mình đi đâu đây?’ Hình như không phải con đường trở về trấn nhỏ vậy.

Hề Từ đã khôi phục lại bộ dáng ôn hòa, mỉm cười bảo, “Dẫn em đi hóng gió”

Úc Linh cảm thấy loại thời điểm này hẳn mình nên biểu hiện ra vẻ vui thích, cô đã hiểu được con yêu này thực ra cực kỳ thiếu tính thưởng thức của loài người, loại chuyện dẫn vợ đi hóng gió này nếu không phải do Mễ Thiên Sư dạy thì chính là do vẹt kìm cương bảo. Anh bởi vì cố gắng muốn học chuyện của loài người, nhất là chuyện khiến người ta cảm động.

Cô nở nụ cười, bảo, “Vậy chúng mình đi thế nào?”

Hề Từ nhìn cô một cái, ánh mắt nhìn vào chỉ dẫn trong điện thoại, vốn là đi theo chỉ dẫn, ai ngờ có vẻ như đi nhầm đường rồi vậy, lập tức vô cùng cơ trí nói, “ở gần đây mới khai trương một nhạc vườn trên nước, chúng mình đi tới đó chơi đi”

Ánh mắt Úc Linh cũng tương tự nhìn chỉ dẫn trên điện thoại, cũng không làm lộ chuyện lúc trước anh lén dẫn cô đi tìm đường, hiện giờ lại nhầm đường, nên bật cười khanh khách.

Qua nửa giờ, xe dừng trước một con đường trên núi, biểu hiện ôn hòa trên mặt Hề Từ không còn duy trì được nữa.

Chẳng phải là muốn làm giống loài người dẫn vợ đi hóng gió đó sao, vì sao lại dẫn đến một ngọn núi thế này chứ?

Úc Linh nhìn nhìn, rất biết ăn nói bảo, “Có thể là diện thoại anh dùng lâu rồi, nên công năng biến chất, tin hiệu không được tốt cho lắm, nên chỉ dẫn cũng sai mất, lần sau em tặng anh một chiếc điện thoại mới”

Hề Từ không hiểu về sản phẩm điện tử của con người lắm, nghe nói thế, cảm thấy cũng đúng, vẻ chán nản cũng tan, lập tức phì cười, định quay xe trở về, Úc Linh lại gọi anh lại, cùng anh xuống xe.

Vừa rồi cô thấy ở bên có một hồ nước, trên mặt nước có một ít hoa thủy tiên sinh trưởng, khung cảnh nhìn cũng khá được.

Úc Linh kéo anh đi về hồ nước cách đó không xa, dùng điện thoại chụp mấy tấm tung lên mạng, lập tức nhận được nhiều tin nhắn lại, đều là những người lần này ở trên mạng gọi cô là đại tiêu thư, Úc Linh nhìn mà buồn cười, đưa điện thoại cho anh xem.

Có thể những người ái mộ cô thấy tính cách vị đại tiểu thư như cô cũng rất kỳ lạ, chỉ mấy bức ảnh thôi, chưa tính là đẹp, đã bàn luận gì đó rất nhiều, còn có thể tìm mọi cách nói về bức ảnh cô đưa lên lại thấy vô cùng đắc ý vui vẻ.

Hề Từ nhìn mà thấy hơi buồn cười, lại nhìn cô đứng bên cạnh, đang đắm chìm trong ánh nắng chiều chạng vạng, thần sắc ngập tràn tin tưởng, trong lòng rốt cuộc cũng đem cơn tức hơn mười ngày ở hẻm cốc kia thở dài.

Thiệu Sâm và Mễ Thiên sư trong lòng cô vốn không là gì cả, dù anh là yêu, thì Úc Linh cũng có có thể vì anh mà làm chuyện nhàm chán thế này, ở khắp nơi bảo vệ tự tôn nhàm chán của anh, không ai tốt hơn với cô cả.

Hề Từ không kìm được ôm lấy eo cô, cả hai dán sát mặt vào nhau, dùng điện thoại di động chụp một tấm ảnh, lưu lại trong điện thoại, có thể lấy ra xem bất cứ lúc nào.

Sau khi chụp xong, thì tiếp tục hôn cô, nhìn vẻ mặt và bộ dạng đầy tin tưởng của cô, khiến trái tim như được lấp đầy.

Anh nghĩ, có lẽ lần sau anh có thể dùng chính dáng dấp loài yêu của mình để ở cùng với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.