Người Chồng Yêu

Chương 149: Chương 149: Chương 146




Khoảng chừng trên dưới mười giờ tối, Hề Từ mới đưa Úc Linh trở về khách sạn trong trấn nhỏ.

“Chiếc xe này là anh để lại cho em dùng, đợi sau khi em quay xong, thì để cho Tô Loan chở hành lý về thành phố là được”. Hề Từ cười bảo, hiện giờ anh đã hiểu được một ít cách mà giống đực nhân loại khoe ra rồi, không thoát khỏi chuyện người có xe ngon.

Có xe ngon đưa vợ đi hóng gió gì đó, chính là một cách giữ thể diện cho cô, Hề Triển Vương quyết định lần sau nhân đó sẽ tiếp tục làm vậy, để cho nhóm ai đó thấy mà ghen tị đi.

Úc Linh nhớ đến những lời anh nói lúc ban ngày, nói uyển chuyển, ‘Thôi, dù gì em cũng đi theo đoàn làm phim, đoàn làm phim có xe, nhưng không có ai đưa đi hóng gió cả, không cần chiếc xe này, anh cứ mang đi thôi”

Đỡ cho Tô Loan hơn nửa đêm sau khi về, lại do vì chạy xe quá tốc độ mà bị cảnh sát giao thông chặn lại, tới lúc đó thì chắc hù chết người ta mất thôi.

Hề Từ ngẫm nghĩ, thấy cô thực sự không muốn, nên cũng không ép.

Biết anh phải đi rồi, chắc một tháng sau mới có thể gặp lại, Úc Linh ôm chặt người anh nép trong lòng anh một lúc, nói, “Chuyện mộ Tu La ở bên đó, anh cẩn thận chút”

Hề Từ ôn hòa lên tiếng đáp, cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của cô, do dự lúc, nói với cô, “Chuyện ông ngoại của em, anh sẽ nghĩ cách, em đừng có lo”

Nghĩ đến bây giờ không rõ ông ngoại đã biến thành cái gì nữa, trong lòng Úc Linh cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô có dự cảm, lần sau lúc gặp lại ông ngoại, chắc tình hình của ông càng trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí chắc không còn nhận ra ai nữa, đến độ ách linh cũng không cách nào làm ông tỉnh lại được.

Cô nhắm mắt lại, trong bất chợt thấy mờ mịt, thậm chí không biết chuyện này liên quan đến ai nữa.

Ngay cả ông ngoại cô cũng biến thành như thế, kẻ thù hại mẹ cô cũng không rõ, có cảm giác thấy rất bất lực.

Cảm thấy tâm tình của cô tệ chút, Hề Từ thở dài, xoa xoa đầu cô ôm vào lòng, mãi cho đến khi cô mặt đỏ tai hồng mới cúi đầu tiếp tục hôn cô.

Anh thích nhìn cô đỏ mặt chân tay luốn cuống, chẳng giống như bình thường lãnh đạm thế này, vô cùng đáng yêu.

Nhìn xuống đồng hồ trên tay, Hề Từ thấy vẫn còn chút thời gian, kéo cô ngồi xuống, nói với cô, “Lúc ông ngoại nói những lời ấy, chắc cũng vì không muốn cho kẻ khống chế của ông biết, nên mới mượn cớ nói chuyện ước định với bà ngoại, hẳn là muốn nói gì đó với em, trong lòng em có ý tưởng gì không?”

Lúc đó tâm tình Úc Linh không được bình tĩnh, lời của cô nói hơi mất căn cứ, Hề Từ nghe được thật ra cũng không hiểu nổi.

Úc Linh biết anh nguyện ý giúp mình, thậm chí giúp cả ông ngoại, trong lòng ấm hẳn lên.

Ngẫm nghĩ, cô vừa nhớ lại vừa nói, “Em nghe bà nói một lần trước đây, trước đây ông ngoại nói với bà, nếu ông sống trên năm mươi tuổi, nói rõ ông trời cũng có công bằng với ông, đến lúc đó ông sẽ dẫn bà đi tìm an hồn hương cùng quả khổ nhạc, bà lúc ấy còn cười bảo ông nói linh tinh, trên thế giới này làm gì có an hồn hương và quả khổ nhạc chứ. Lúc đó ông ngoại cũng không phản bác, còn nói nếu không có quả khổ nhạc thì cũng có thất tình cổ, bảy khổ châu…”

Nói đến đây, cô cười khổ, “Bà sở dĩ nhớ rõ như thế là bởi trước khi ông ngoại qua đời có nói với bà, ai ngờ ông vừa nói những lời này thì hôm sau đã xảy ra chuyện. Tiếc là lúc đó em quá nhỏ, không thể nhớ rõ nhiều chuyện lắm…”

Thần sắc Hề Từ hơi động, trong lòng cũng không để ý lắm, Úc Thiên Cạnh tuyệt đối không vô duyên vô cớ nói những lời như thế, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó. Vậy nó là gì?

Cuối cùng vẫn là Úc Linh sợ chuyện mộ Tu La chậm trễ, buông anh ra, nói lời tạm biệt với anh.

Úc Linh đứng ở cửa sổ, nhìn theo chiếc xem chạy ra vùng ngoại ô, biến mất, mơi rửa mặt chuẩn bị đi nghỉ.

***

Hề Từ bay máy bay suốt đêm trở lại thành phố S.

Lúc trời sáng thì vừa đến Mạc Trang.

Từ bên ngoài nhìn vào Mạc Trang, vẫn là bộ dáng như cũ, trong mắt người thường, nó đóng cảnh cửa lớn lại, treo bài ngừng kinh doanh để tu sửa, không có thay đổi gì, chỉ thỉnh thoảng có một ít người ở gần đó đi qua, nhìn lướt vào bên trong, cũng không thấy gì cả.

Nếu có ai muốn vào xem, bình thường lúc bước vào cổng lớn kia, đột nhiên lại quên mất mình vào làm gì, mãi cho đến khi rời khỏi Mạc Trang, mới đột nhiên nhớ ra bản thân sao tự dưng lại rời đi, cảm giác hơi tà môn, sẽ không quay lại để tiếp tục tra xét gì nữa.

Hề Từ dùng phù bài thiên sư, đi vào cổng lớn Mạc Trang, sau khi đi xuyên qua màn sương mù, cổng lớn Mạc Trang mới chân thật xuất hiện trước mặt.

Lúc này sát khí lượn lờ trên Nông Mạc Trang, mây đên trên bầu trời dày đặc, không thấy mặt trời đâu, trên đất cỏ cây héo rũ, không còn non xanh nước biếc như xưa nữa, cả thế giới âm trầm đầy áp lực, nếu người thường mà dừng lại ở đây trong 10 phút, thân thể chắc không chịu nổi âm sát khí ở đây mà bị bệnh ngay.

Lúc này Mạc Trang ngoài thiên sư và yêu ra thì cũng chỉ có người ngành đặc biệt.

Những binh lính ngành đặc biệt có thể ở lại, đều phải đeo bùa hộ mệnh do thiên sư chế ra, hơn nữa ngày nào cũng phải đổi một cái mới, mới có thể hành động tự nhiên ở nơi thế này, thân thể mới không bị ảnh hưởng lớn quá.

Sau khi Hề Từ trở về, lập tức có người thông tri người và yêu trong Mạc Trang, ngay sau đó, chỉ thấy một nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ bước tới, như một trận gió lướt qua, khiến người ta thêm áp lực lớn.

“Chuyện anh giải quyết xong rồi?” Nhạc Chính Tước nhìn anh đánh giá.

Hề Từ gật đầu, trên mặt tươi cười vừa phải, tuy vẫn ôn hòa, nhưng lại lộ ra một loại xa cách lạnh lùng.

Nhạc Chính Tước thấy thế, ngáp một cái, thả lỏng người, nói, “Vậy được rồi, sắp chống đỡ không nổi nữa, anh về đúng lúc, tôi cũng muốn đi nghỉ chút”

Hề Từ đưa tay vỗ vô vai anh ta, cũng không nói câu cảm ơn linh tinh gì, bảo, “Đi đi, anh cứ đi nghỉ đi, sau này cần giúp gì, có thể nói với tôi”

Nhạc Chính Tước không khách sáo đồng ý, đang định rời đi đột nhiên thấy Hề Từ gọi anh ta lại.

Họ cùng đi vào chỗ có sát khí đang dâng lên, Hề Từ vung tay lên, sát khí đó lại suy yếu mấy phần, như sợ anh vậy, bay về chỗ khác, chỉ lát sau, lấy Hề Từ làm trung tâm, chung quanh mấy thước đã không còn loại âm sát khí tà ác lạnh lẽo này nữa.

Nhạc Chính Tước đứng cạnh Hề Từ, duỗi người, vô cùng hưởng thụ không khí sạch sẽ quanh anh ta, cả người sảng khoái. Cho dù là yêu, ở mãi một nơi ngập tràn âm sát khí thế này, tâm tình cũng không tốt mấy.

Anh ta búng tay một cái, nói lười biếng, “Có chuyện gì cứ hỏi thẳng đi, ông đây biết gì sẽ nói hết cho anh”

Hề Từ ngẫm nghĩ hỏi, “Anh có biết an hồn hương, quả khổ nhạc, thất tình cổ, thất khổ châu không?”

Nhạc Chính Tước xoa cằm suy nghĩ một lát, thả tay ra nói, ‘Đây là gì thế? À, tôi hình như có nghe thấy quả khổ nhạc ở đâu rồi, nghe nói đây là một loại quả dường như đã tuyệt tích, còn về an hồn hương là vật gì? Không cần nói cho tôi biết, đây cũng không phải là nơi thuộc về nhân gian gì đâu, tôi đây cũng không biết. Còn về thất tình cổ và thất khổ châu, anh có lẽ nên hỏi thiên sư hay bạn bè của anh thì hơn”

Hề Từ nhíu mày, Nhạc Chính Tước nói khiến anh cũng suy đoán ra mấy phần, chỉ là không ngờ được một học giả sâu xa như Nhạc Chính Tước cũng không biết.

“Thế nào? Anh nghe từ đâu ra mấy thứ này thế?” Nhạc Chính Tước tò mò hỏi, “Không lẽ ở chỗ vợ anh lại xảy ra chuyện gì hả?’

Nhạc Chính Tước từ con yêu khác đã biết chuyện Hề Triển Vương đột nhiên chạy tới xã hội loài người tìm con người kết hôn, hơn nữa con người đó hơi không tầm thường, rõ ràng là người có yêu cổ quấn thân mà yêu ma quỷ quái đều thèm thuồng, đột nhiên hiểu rõ vì sao mà hai mươi năm nay, Hề Triển Vương chưa bao giờ xuất hiện lại xuất hiện, chỉ sợ là đi theo bảo vệ cái người có yêu cổ quấn thân kia thôi.

Bị yêu cổ quấn thân từ trước đến nay rất phiền phức, dù có người như thế xuất hiện, thì rất ít khi sống đến lúc thành niên, bình thường chưa kịp trưởng thành đã bị yêu ma quỷ quái mơ ước xé nát rồi, đến tra cũng tra không ra được.

Nhưng nếu có một đại yêu che chở, thì thực ra lại không sao, đặc biệt là đại yêu này lại nguyện ý lấy máu mình vì muốn ký kết sinh tử với cô, liên kết sinh mạng cùng nhau, để có thể che chở cô nhiều hơn.

Hề Từ không thừa nhận cũng không phủ nhận mà nói, “Nếu như anh có tin tức gì liên quan tới chúng, làm phiền nói cho tôi biết, tôi rất cần”

“Được” Nhạc Chính Tước thoải mái đồng ý.

Sau khi Nhạc Chính Tước rời đi, Mễ Thiên Sư thừa dịp lão thái gia nhà họ Thước và các thiên sư khác đang thương nghị chuyện chống đỡ, nhân cơ hội đó chạy tới tìm Hề Từ.

Nhìn thấy Hề Từ, anh ta vui cười hớn hở hỏi dò chuyện liên quan đến trấn nhỏ bên kia.

Nghe nói là cây Quỷ Đằng bị giết chết, Mễ Thiên Sư tiếc hùi hụi, cuối cùng lại nghe thấy chuyện Úc Thiên Cạnh, anh ta xoa cằm, bảo, “Chuyện Úc Lão tiên sinh thật kỳ lạ, ông ấy đã thành Quỷ Vương rồi, ngoại trừ bị người ta khống chế ra, thì cũng đừng biến thành vậy chứ, khó khăn nhất là thuật luyện quỷ kia còn có tác dụng phụ gì nhỉ?”

Mễ Thiên Sư cân nhắc mãi không thông chuyện này, quyết định đợi khi nào rảnh sẽ hỏi lão thái gia Thước gia.

Lần này Hề Từ đi trấn nhỏ mấy ngày, vì Úc Linh thẳng thắn thành khẩn và giữ gìn, lúc này cả người và tinh thần đều thoải mái, thấy Mễ Thiên Sư cũng không ngứa mắt nữa, cmar thấy chuyện Úc Thiên Cạnh nói với lão thái gia Thước gia có lẽ có tác dụng, nên nói ngay chuyện lúc đó cho anh ta.

Mễ Thiên Sư nghe xong, rất kinh ngạc, “Lời úc lão tiên sinh nói sao có thể liên quan đến ông ấy nhỉ? Tôi cũng chưa từng nghe tới mấy thứ này, kỳ lạ, tôi phải đi thăm dò chút, nếu có tin tức gì, sẽ thông tin cho anh”

Nói chuyện với Hề Từ một lát, Mễ Thiên Sư bị người ta gọi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười hắc hắc, da mặt dày hỏi, “Hề lão đại, lúc trước không phải anh bảo muốn tặng cho tôi một vị Quỷ Vương sao? Vậy Quỷ Vương đó đâu?’

Hề Từ nhìn anh ta một cái, nói chậm rãi, ‘Đợi sau khi xong việc ở đây sẽ đưa cho anh, Tôi để cô ấy ở lại bên cạnh Úc Linh rồi”

Nghe thấy là đưa cho vị đại tiểu thư kia, tuy Mễ Thiên Sư rất muốn gây cảm tình với Quỷ Vương, cũng đành thôi.

***

Hôm sau Hề Từ rời đi, Úc Linh lại theo đoàn làm phim lên núi quay phim.

Đạo diễn Chung thấy Trần Minh Minh và hai trợ lý nam đi trước và sau cô, cũng không thấy bóng Hề Từ đâu, không kìm được hỏi, “Hề tiên sinh đâu rồi?”

“Có việc đi rồi ạ”

Đạo diễn Chung nghe thế hơi mất mát, nhưng nghĩ đến chuyện ở ngọn núi này Hề Từ đã giải quyết xong, cũng không vì nguyên nhân Hề Từ rời đi mà thấy lo quá mức nữa.

Quả nhiên, qua hai ngày, Tôn Đông Vân cũng về đơn vị, cả đoàn làm phim vẫn quay chụp như cũ vô cùng thuận lợi.

Sau khi Tôn Đông Vân trở lại đoàn làm phim, mọi người sôi nổi chúc mừng cô ta bình an xuất viện, có người hiểu chuyện không kìm được hỏi cô ta, “Chị Tôn, tối đó sao tự dưng chị mất tích ở trên núi vậy?”

Nhưng người khác đối với chuyện này vô cùng buồn bực, lúc đó họ đều phải xuống núi, nhưng do đèn tự dưng tắt, Tôn Đông Vân cũng tự dưng không thấy đâu, cho tới tận bây giờ họ vẫn buồn bực.

Tôn Đông Vân nhíu mày, nói, “Còn không phải tối ngày đó đột nhiên xuất hiện động vật, hại tôi ngã một cái, bên đó không phải là một sườn dốc sao?” Cô ta chỉ ngón tay hướng về một nơi không xa, “Tôi ngã thẳng xuống đó ngất xỉu, đến tận nửa đêm mới tỉnh lại không rõ ở đâu, chung quanh vừa tối đen vừa sợ, trên người lạnh ngắt, đành phải đi lại chung quanh chút, muốn tìm đường ra, ai ngờ càng đi càng xa, cuối cùng thì lạc đường trên núi….”

Nghe thấy lời Tôn Đông Vân nói, mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra.

Úc Linh ngồi ở gần đó, nghe nói thế, không kìm được nhìn kỹ lại Tôn Đông Vân, phát hiện ra tuy cô ta vẫn có một chút ác ý với mình, nhưng đã không còn là người bị bệnh thần kinh ở bệnh viện lúc đó nữa, như đã quên mất chuyện quỷ bám thân vậy, xem tình hình này, hẳn là có thiên sư xóa mất đoạn trí nhớ quỷ bám thân của cô ta rồi.

Đạo diễn Chung và Trần Minh Minh đợi nghe được lời Tôn Đông Vân nói thấy hơi ngạc nhiên, họ đều biết Tôn Đông Vân bị quỷ bám thân, sao tự dưng đến bản thân cô ta lại hoàn toàn không biết gì nữa vậy.

Lúc Tôn Đông Vân tỉnh lại ở trong bệnh viện, đạo diễn Chung đã tự mình đi qua thăm cô ta một lúc, nhưng lúc đó Tôn Đông Vân rõ ràng vẫn còn nhớ, cái loại dáng dấp bị khủng bố tinh thần ấy không lừa được ai cả. Sao tự dưng hiện tại lại thoạt nhìn như chẳng nhớ rõ gì thế? Hay là thiên sư đã làm gì cô ta rồi?

Tuy chuyện này họ hơi khó hiểu, nhưng do đã qua đi rồi, cũng không ai muốn đề cập lại nữa.

TRần Minh Minh để ý Tôn Đông Vân một ngày, rồi lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Úc Linh, “Chị Úc, người bị quỷ bám thân chẳng lẽ không còn nhớ tới nó nữa sao?”

“Đương nhiên không phải rồi” Úc Linh đơn giản đem chuyện Tôn Đông Vân suýt nữa thì hỏng mất, vì thế thiên sư cuối cùng không thể không ra mặt xóa đi đoạn trí nhớ quỷ bám thân của cô ta.

TRần Minh Minh nghe xong, lại ngẫm nghĩ, “Xóa đi cũng tốt, nếu em còn nhớ rõ phía sau gáy mình còn có một mặt quỷ nữa, em cũng sẽ để người ta xóa đi đoạn trí nhớ xấu này, thấy mà ghê”

Quả thật là ghê, mà không phải sợ hãi.

Úc Linh không nhịn được liếc mắt nhìn Tôn Đông Vân một cái, trong lòng cũng hơi bối rối.

Quả nhiên Tôn Đông Vân là bóng ma tâm lý lớn trong cô, mỗi lần chỉ cần thấy cô, sẽ nhớ tới cái mặt qury sau gáy cô ta, quả thật không thể nhìn thẳng vào mặt cô ta được. Thôi bỏ đi, sau này ít nhìn thẳng là được.

Ở trấn nhỏ khoảng chừng hai ba ngày, đoàn làm phim liền rời trấn nhỏ để tới hải đảo quay.

Ngày đầu tiên đến hải đảo đã chạng vạng tối, Úc Linh đứng dưới gốc cây dừa, gió thổi mang theo mùi vị nước biển mặn tới, gọi điện nói chuyện với Hề Từ, nói cho anh biết cả đoàn làm phim đã tới hải đảo, sẽ quay phim ở trong này khoảng chừng hai tuần.

“Những hai tuần cơ á? Vậy em phải cẩn thận chút, tuy hàng năm đều là mùa xuân, bên bờ biển có thể xảy ra thủy quái làm loạn, tháng trước nhóm Đại Mễ vừa mới xử lý một đám, nhưng cũng có thể lọt lưới một ít, lúc đi chơi ở biển, nhớ dẫn theo nhiều người chút” Hề Từ dặn dò cô.

Úc Linh, “….”

Đừng nói kiểu thế khiến người ta sợ được không?

Bắt đầu là trên núi, rồi tới bệnh viện, Úc Linh cảm thấy mình có thể sẽ bị biển lớn để lại bóng ma tâm lý trong lòng cũng nên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.