Người Chồng Yêu

Chương 16: Chương 16




Úc Linh tiễn chú thím Quyền và anh họ Tứ ra khỏi phòng bệnh, cất giọng cảm tạ, “Chú, thím, anh họ, cảm ơn mọi người đã đi một chuyến”

Anh họ Tứ cười sang sảng bảo, “Không sao, chỉ cần thím Bảy không sao là tốt rồi. Đúng rồi, em một cô bé sao lại ở chỗ này được? Có cần anh ở lại cùng các em không?”

“Đúng thế, để anh họ ở lại giúp cháu đi, dù gì hiện giờ trong thôn cũng không có bận việc gì cả mà” Chú Quyền mở miệng bảo.

“Thôi, hay để tôi ở lại vậy đi” Thím Quyền lo lắng vụ mùa ở quê, nói với họ, “Mọi người về đi, tôi ở đây giúp là được”

“Thím” Úc Linh giữ chặt tay thím Quyền, nói với bà, “Thím cùng về với chú đi, ở đây là bệnh viện, chỉ cần một người ở lại là được, hơn nữa cháu cũng đã thuê một người giúp việc bà ngoại rồi ạ, không cần phiền đến mọi người đâu, đỡ cho mọi người khỏi vất vả ạ”

Nghe đến đó, thím Quyền lại lo lắng hỏi lại, “Thuê người giúp tốn lắm hả?”

“Không sao ạ, chỉ cần bà có thể thoải mái chút, tất cả đều đáng giá hết ạ”

Thấy Úc Linh thực sự không muốn phiền tới họ, ba người dù lo lắng cũng chỉ đành chấp nhận, họ biết đứa nhỏ này bình thường thoạt nhìn thì không nói nhiều, thỉnh thoảng còn mang chút tính cách tiểu thư thành phố ra, nhưng gặp chuyện gì lớn thì cố chấp cực kỳ, chuyện cực nhỏ cũng quyết sửa, chỉ đành dặn cô có chuyện gì thì gọi điện về thôn tìm họ, lúc này mới rời khỏi bệnh viện.

Sau khi tiễn họ về, Úc Linh đi đến quầy bán quà vặt dưới lầu mua chút hoa quả, rồi mới trở về phòng bệnh. Vừa mở cửa thì thấy thầy thuốc cũng vừa lúc đến kiểm tra, Úc Linh đứng bên nhìn.

Bà ngoại nằm trên giường, màu trắng của ga giường càng nổi lên gương mặt khô gầy vàng vọt của bà lão, tóc thì rụng khá nhiều, cả người bà bằng mắt thường nhìn thấy suy sụp thảm hại, trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn bà càng gầy, như thiếu mất sức sống vậy.

Cô vừa nhìn mà chua xót, hốc mắt đỏ lên, nước mắt suýt rơi, vội vàng cúi đầu xuống. Thầy thuốc sau khi kiểm tra theo thông lệ xong, dặn dò chút ít những việc cần chú ý rồi rời đi.

Bà ngoại thấy cô đứng đó, đôi mắt đã đỏ mờ, trên mặt cười cười nói, “A Linh, chú thím Quyền bọn họ về rồi hả?”

Úc Linh vâng một tiếng, mang hoa quả bày trên bàn, ngồi trước giường nhìn sắc mặt bà ngoại, tầm mắt rơi xuống chỗ ống truyền nhìn, từng giọt từng giọt trong veo chậm rãi thong thả chảy, mạch máu người già cứng đờ, máu đặc sệt, tốc độ truyền dịch cũng thong thả hơn, chậm hơn so với người khác chút.

“Sao lại có bộ dạng này thế? Không vui sao?” Bà ngoại hỏi,

Úc Linh rầu rĩ đáp, ‘Vui sao nổi ạ”

Bà ngoại dùng tay không truyền khác vỗ vỗ nhẹ tay cô, chậm rãi nói, “Bà già rồi, có thể sống đến tuổi này cũng đã không tồi, đừng lo, bà chống đỡ lát là không sao rồi”

Nói chưa xong, đôi mắt cô càng đỏ hồng, nghẹn ngào bảo, “Bà chưa già, cũng đã tới bảy mươi đâu ạ”

Bà ngoại cười cười, dùng tay già búng búng mũi cô, không nói gì nữa. Lúc này điện thoại chuông vang lên, Úc Linh lấy di động ra, thấy số Du Lệ gọi tới.

Vừa nối máy thì nghe thấy tiếng Du Lệ đầu kia truyền tới đầy kiều mị, “Úc Linh, nhớ mình không? Nói cho cậu một tin tốt nhé, sắp tới mình sẽ đến quay chụp ở thành phố Y, có thể tiện đi qua thăm bà ngoại và cậu, đợi mình nhé. Đúng rồi, hiện giờ bà ngoại cậu thế nào rồi? Bảo với bà ngoại mình một thời gian nữa sẽ tới thăm bà đó”

Úc Linh thoáng nhìn qua bà ngoại, bảo, ‘Bà hôm nay nằm viện rồi”

Du Lệ quả nhiên bị dọa sốc, vội vàng hỏi han oanh tạc liên tục, đợi Úc Linh nói chuyện xong, lỗ tai vẫn vọng tới tiếng gầm gừ của Du Lệ.

Bà ngoại cười ha ha bảo, “Là Du Lệ hả? Nghe giọng đầy sức sống, nó đang bận việc hử? Mấy ngày trước bà thấy nó trong TV, lần này sắm vai chính là vị hôn thê của một anh hùng, trang điểm rất xinh đẹp, lúc trước bà đã nói con nhóc này rất ghê gớm mà, hiện giờ đã có thể thành đại minh tinh lên màn hình TV rồi, bọn trẻ trong thôn chúng ta dán nhiều poster của nó đó” Ngừng chút, bà ngoại lại nói tiếp, ‘Nhưng mà Úc Linh nhà ta vẫn là người xinh đẹp nhất”

Úc Linh không kìm được cười ầm lên. Úc Linh cho bà ngoại ở phòng bệnh VIP, trong phòng còn có một giường nhỏ và một ghế ngồi, rất tiện cho cô trông ban đêm.

Ban đêm Úc Linh dùng nước ấm lau người bà, sau đó mang nước đi vào nhà vệ sinh đổ. Lúc giặt sạch khăn bông, mắt lơ đãng đảo nhìn qua gương, đôi mắt chợt mở to mấy phần.

Lúc này, cả bệnh viện yên tĩnh, chỉ có tiếng quảng cáo đặc biệt của TV vang lên trong bệnh viện, trong bầu không khí yên tĩnh như thế, cô thấy rất rõ ngoài mình trong gương ra, còn có một gương mặt dữ tợn, treo giữa không trung, cũng in trong gương, cứ như đang nhìn cô chằm chằm, đột nhiên toác miệng lộ ra đám răng nhọn, mỉm cười đầy ác ý.

Cô theo bản năng đập mạnh vào bồn rửa. Tiếng leng keng vang lên, vị giúp việc đang mát xa cho bà ngoại nghe thấy đi vội tới, đứng ở cửa buồng vệ sinh, hỏi kỳ quái, “Úc tiểu thư, sao thế?”

Úc Linh chậm rãi quay đầu nhìn cô. Cô giúp việc là một hộ lý trung niên đã có kinh nghiệm hơn hai mươi năm, bà thấy cô bé xinh đẹp trong phòng vệ sinh quay đầu nhìn mình với khuôn mặt vô tình, tuy đây là một cô bé xinh đẹp trẻ tuổi, nhưng không thể phủ nhận, lúc này nhìn cô bé kia sắc mặt tái nhợt không nói được câu nào, dùng đôi mắt trong veo đó nhìn người trông rất khó coi, vô cớ khiến người ta thấy có chút áp lực, khiến bà bất giác không kìm được tự nhủ xem mình có chỗ nào làm không tốt.

Úc Linh nhìn thấy cô giúp việc, cảm giác trên đùi như bị móng vuốt thô ráp của một con vật cào xuống, cả người nổi hết da gà, lúc cô cúi đầu xuống, lại thấy gương mặt tà ác đó, thứ đó quỳ rạp trên mặt đất, móng vuốt sắc nhọn tóm chân cô, lại toác ra nụ cười dữ tợn. Chỉ là thấy dì giúp việc như không thấy, cô nhắm mắt lại, nhấc chân dẫm móng vuốt kia trên sàn xuống rồi coi như không thấy, như không có chuyện gì, rời khỏi buồng vệ sinh.

Buổi tối, trong phòng bệnh trừ bà ngoại ra thì dì hộ lý cũng ở lại. Úc Linh co mình trên giường nhỏ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bà ngoại, đưa mắt nhìn sang bên, cũng có thể nhìn thấy dì hộ lý đang nằm nghỉ ngơi trên ghế, bất giác thấy an tâm hơn. Tuy trong lòng vẫn rất sợ, nhưng trên mặt cô cũng bình tĩnh lãnh đạm hơn nhiều.

Chỉ cần làm như không thấy, thì những thứ không phải đồ nhân gian đó sẽ tự động rời đi, đây là kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của cô.

Hôm sau, có họ hàng ở huyện thành biết bà nằm viện cũng kéo nhau tới thăm. Thôn dân Ô Mạc có nhiều nhất là ở thành phố và huyện đi làm ăn sinh sống, sau khi họ ra khỏi núi, đã quen với thế giới nổi bật bên ngoài, mới thấy sinh hoạt trong thôn quá đơn điệu tẻ nhạt, chịu không nổi kiểu đại đa số thôn dân sinh hoạt buồn tẻ như vậy đều ra ngoài phát triển, nhưng cứ khi đến ngày lễ ngày tết, bất kể đi xa thế nào, các thôn dân đều cố sức trở về thôn.

Hiện giờ bà ngoại đang nằm tại bệnh viện nhân dân huyện thành, ở đây cách thôn khá gần, chỉ cần đi một tiếng là tới.

Buổi sáng, tinh thần bà ngoại cũng không tốt, cả người nằm mê man, run lên, thân thể hơi lạnh. Người tới thăm thấy thế cũng không muốn quấy rầy bà, an ủi Úc Linh mấy câu rồi cũng rời đi.

Mãi cho tới buổi trưa, thím Lục nhà ở huyện thành cũng mang canh tới.

Tinh thần bà ngoại cũng đỡ hơn buổi sáng một chút, nhìn thấy thím Lục thì vô cùng cao hứng. Người già có thể cảm thấy mình sống không được lâu, vì thế nhìn thấy thế giới nhiều chút thì muốn nhìn nhiều chút, ai tới thăm bà cũng đều khiến bà rất vui vẻ.

Thím Lục là một phụ nữ trung niêm mập lùn, song lại có sức khỏe. Chú Lục mở một tiệm rửa xe ở huyện thành, bà cũng trở thành bà chủ, bản thân mình còn kinh doanh một cửa hàng tạp hóa, hai vợ chồng phấn đấu cũng mấy chục năm rồi, đã sớm mua được nhà ở huyện thành, trong ba đứa con, trừ một đứa đang học đại học, hai con gái hiện giờ cũng đã tốt nghiệp đại học, đang làm việc ở thành phố S bên kia, lương cũng không tồi.

Nhìn thấy bà ngoại, thím Lục dùng giọng đầy khoa trương của bà nói, “Ai da, bà Bảy à, lần này bà đúng là bị tội rồi, phải cố gắng bồi bổ mới được. Nhưng không sao, qua được kiếp nạn này, sau này tất có phúc lớn. Nào, đây là canh tôi nấu cho bà, sáng nay có hỏi qua bác sỹ xem có phải kiêng gì không, nấu canh rất tốt cho người già, sẵn đang nóng uống đi”

Bà ngoại cười ha ha bảo, “Chỉ bà mới nói thế thôi” Sau đó cảm khái nói, “Tôi già rồi, cũng không biết còn sống được bao lâu nữa”

“Nhìn bà xem, đâu đã thấy già, cũng chưa tới bảy mươi mà, chưa già đâu, sau này bà còn phải hưởng phúc nữa chứ, cũng không thể nói rầu rĩ thế được” Thím Lục vờ không vui nói, “Tôi hỏi qua bác sỹ rồi, bệnh này của bà, chỉ váng đầu thôi cũng không phải là bệnh nặng, cố gắng bồi bổ thì sẽ ổn thôi”

Lúc này, Úc Linh mang canh bổ tới, đặt lên bàn nhỏ trên giường, nói với bà ngoại, “Bà à, thím Lục nấu canh ngon lắm, bà uống nhiều chút nhé”

Thím Lục cười cười nhìn Úc Linh, quay đầu nói với bà ngoại, “Bà Bảy này, bà còn có cháu gái xinh thế, bà bỏ nó được sao?”

Bà ngoại thở dài, không nói gì, thong thả húp từng muỗng canh nóng. Trên mặt thím Lục lộ ra thần sắc vừa lòng, miệng cứ nói không ngừng, “Thì đúng rồi, có thể ăn được là phúc đó, bà Bảy này, bà ấy à, cố gắng bồi dưỡng vào, cái gì cũng phải cố gắng, nhưng không được nghĩ linh tinh đấy. Nhìn Úc Linh chúng ta xem, còn vì bà mà từ thành phố về, nghe nói trong thời gian này đều ở thôn quê cả, cũng làm khó cho nó một khuê nữ trẻ tuổi mà”

“Cũng phải, đúng là làm khó nó rồi”

Đợi Úc Linh đi rửa bát, bà ngoại thở dài nói, “Tôi thật luyến tiếc Úc Linh lắm, chỉ là tôi già rồi, không rõ còn sống được bao lâu nữa, còn cách gì đây? Lần trước té xỉu ở vườn rau, tôi còn tưởng là trùng hợp, có thể là mệt quá. Lần này bệnh tới ào ạt, có thể thấy số mệnh đã định rồi, như ông Úc Linh vậy, cũng có thể là thế…”

Thím Lục lại cắt ngang lời bà, trấn an một trận, sau đó đổi đề tài, hỏi, “Đúng rồi, Úc Linh nhà chúng ta còn chưa có đối tượng nhỉ? Bà xem, nó cũng còn chưa có đối tượng đó, chẳng lẽ bà lại không cố nhìn đến khi nào nó trưởng thành, mới yên tâm hay sao?”

Nói đến đây, bà ngoại thật ra cũng không còn đau thương như trước, cười bảo “Đâu có được yên tâm chứ? Chỉ là bà lão này cả đời ở trong thôn, ít thấy bọn thanh niên, có muốn tính cho nó cũng hết cách, để nó cứ thế biết làm sao đây? Nhưng thực ra bà ở huyện thành, thường xuyên chạy tới thành phố, biết nhiều người, hay bà giới thiệu một đứa đi”

Thím Lục thích nhất là làm mai mối cho người ta, vừa nghe thế thì lập tức hưng phấn, cao hứng bảo, “Chuyện này thì dễ thôi, nhưng Úc Linh nhà chúng ta xinh đẹp như thế, cũng không phải ai cũng xứng đôi, bà Bảy à, bà có điều kiện gì không?”

“Điều kiện thì không, tôi cảm thấy không cần tính toán quá, chỉ cần phẩm hạnh tốt, bộ dạng đoan chính, đối tốt với A Linh là được” Nói tới lại như nghĩ ra cái gì, lại nói tiếp, “Bà cũng biết đấy, ba ba Úc Linh có quan hệ bên đó khá phức tạp, không chừng có ý kiến với hôn sự của Úc Linh, chẳng bằng tìm cho Úc Linh một đối tượng trước, để nó đi gặp mặt trước, sau đó chuyện kết hôn sau này hãy nói đi”

Nghe đến đó, trong lòng thím Lục bỗng rục rịch, bà cũng là người thông tuệ, hiểu rõ ý của bà ngoại, hỏi dò, “Bà Bảy này, nghe nói ba Úc Linh là một người khó tính, hơn nữa lại rất thương Úc Linh nhà chúng ta, người khác muốn làm chủ chuyện này của Úc Linh chắc ông ấy cũng không chịu đâu, chắc chẳng ai ép được Úc Linh nhỉ?”

Bà Ngoại lắc lắc đầu, trong lòng lại thấy khó khăn chẳng biết nói thế nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.