Người Chồng Yêu

Chương 17: Chương 17




Úc Linh phát hiện ra sau khi thím Lục rời đi, cảm xúc bà ngoại có chút bất ổn, nói cũng không nói, chỉ ngồi nhìn cô. Úc Linh ngồi trước giường, đầu tiên là gọt táo cho bà, bổ táo thành từng miếng nhỏ, để trên mâm, rồi mới hỏi, “Bà ơi, sao vậy?”

Bà ngoại ăn một miếng táo, không ăn gì thêm nữa, vỗ vỗ tay cô, nói, “Bà thấy thím Lục con nói đúng lắm, bà còn chưa nhìn thấy con lấy chồng sinh con nữa, luyến tiếc rời đi lắm” Sau đó bà nói chuyện rất lâu, hiếm khi thấy hứng thú lại hỏi, “Đúng rồi, A Linh có thích con trai nào không?”

“Không ạ” Úc Linh đáp bình tĩnh.

“Vậy con thích loại con trai thế nào?”

“Thế nào cũng được ạ”

Bà ngoại nghe xong thì vừa buồn cười vừa tức giận, giả vờ mất hứng nói, “Con gái con lứa, sao nói thế nào cũng được chứ”

Úc Linh đại khái đã rõ nội dung thím Lục với bà ngoại nói gì rồi, trên mặt cô ngây ra, sau đó bảo, “Chỉ cần đối tốt với bà, với con thì đều được cả, phần khác con không kén chọn đâu ạ”

Nghe thấy thế, bà ngoại không kìm được nhìn kỹ cô, bất giác nhớ tới rất nhiều năm trước, hỏi, ‘Đúng rồi, vị Thiệu Sâm đó, hiện giờ thế nào rồi? Bà nghe nói, Thiệu gia và Giang gia là thế giao, tình cảm hai nhà cũng tốt, làm ăn buôn bán với nhau khá chặt chẽ…”

“Bà nói đến anh ấy làm gì?” Úc Linh không muốn nhắc tới người này.

Bà ngoại lườm cô, nói, “Ai bảo cháu làm kiêu lúc tốt nghiệp trung học, chạy một mạch về thôn, chỉ vì một nam sinh, bà tưởng không để ý thì không sao”

“Đó là chuyện từ tám năm trước rồi bà ơi, nói tới làm gì? Bà muốn nhìn thấy thiếu niên khinh cuồng nữa à” Úc Linh nhún nhún vai, giả vờ không thèm quan tâm, “Bà à, con người không phải thánh hiền, ai mà chẳng có lúc sai? Bà cứ coi như con lúc đó đầu óc bị máu chó xộc lên, bất giác xúc động nhất thời, mới làm hảo hán như thế ạ”

Bà ngoại cũng không trách cô, nói, “Thiệu Sâm đó, cũng không rõ hiện giờ ra sao nữa, nhìn thấy ảnh trung học của nó, trông cũng không tồi, rất có tinh thần, tiếc là Thiệu gia, thật tiếc quá…”

Úc Linh nhàm chán cầm hoa quả trong tay vung chân múa tay, tiếp đó tung hoa quả lên mở miệng đón lấy, lúc bà ngoại hồi phục tinh thần nhìn thấy hành động của cô, bất giác hết chỗ nói, nhất thời cũng không hiểu được ý nghĩ của thanh niên.

***

Một chỗ trên đỉnh núi hoang.

Hề Từ thong thả ung dung lau đi vết máu trên thân kiếm gỗ đen, thu nó lại, sau đó búng búng lên quần áo trên người, phát hiện ra tay áo có chút nhăn nhúm, lại xoa xoa. Thần sắc anh rất nghiêm túc, nghiêm túc tới mức gai ốc nổi đầy, phảng phất như chỉ dính chút hạt bụi thôi cũng không chịu nổi nữa.

Mễ Thiên Sư ngồi xổm trên đất, hai tay ôm gối, chân run lên, thấy thế mở miệng nói, “Yêu vật kia chi khí dơ bẩn cũng chưa dính vào trên người anh, quá sạch, đừng có làm gai ốc nổi lên nữa đi? Nhìn tôi xem này, bộ dạng này của tôi mới cần phải rửa sạch đó”

Hề Từ liếc mắt nhìn anh ta một cái, thấy cả áo xám trên người anh ta rách tung tóe, dính đầy tro bụi và ít chất bẩn, trông rất ghét nói, “Anh bẩn quá thể, đừng tới gần tôi”

“Đợi đã đợi đã, không tới gần thì thôi” Mễ Thiên Sư chẳng tính toán sự chán ghét của anh, đã miễn dịch với kiểu người quá sạch như thế, vung tay lên, trong túi ào ra một đống thứ, trong đó có một ít tiền cổ, đồ cổ, nghiên mực cổ, mặc ngọc… Cái nào cũng rất nhỏ, nhưng lại có khá nhiều, hơn nữa đại đa số thoạt nhìn đều là đồ cổ cả.

Mễ Thiên Sư lựa lựa chọn chọn, sau khi lấy được mấy món, cất hết các thứ khác, ân cần nói với Hề Từ, “Hề lão đại, Hề Triển Vương, mấy món đồ cổ này cám ơn anh, nhất định phải đi hóa sạch chi khí dơ bẩn của yêu vật trên mặt đi, tôi mới yên tâm giao cho anh, anh yên tâm đi, sẽ trả thù lao đảm bảo”

Hề Từ rõ ràng có vẻ ghét, nhưng vẫn nhận lấy. Mễ Thiên Sư cao hứng vô cùng, lại giải quyết được một chuyện phiền toái, cảm giác cả người thư sướng, nhảy lên, duỗi eo, bảo, “Nhiệm vụ lần này rốt cuộc kết thúc rồi, lần sau nếu còn có việc tôi sẽ lại tìm anh đó, thù lao sẽ thương lượng đảm bảo”

Hề Từ nhíu mày, nói, “Không có việc gì thì đừng tìm tôi, tôi không thiếu tiền” Nói xong, nhấc chân rời đi.

Mễ Thiên Sư kêu lên một tiếng, ‘Sao thế được, Hề lão đại, anh chính là Hề Triển Vương, không có anh, có nhiều chuyện một mình tôi không ứng phó nổi, cũng chẳng còn ai thích hợp hơn anh cả, anh là người duy nhất, thần thoại rực sáng duy nhất, là chúa cứu thế cả hệ ngân Hà này, ngàn vạn lần đừng đứt gánh giữa đường nha”

Chỉ trong một chớp nhoáng, Hề Từ đã xuống núi, tiến vào trong màn sương mù dày đặc. Mễ Thiên Sư vội vã chạy theo xuống núi, tiếc tốc độ anh quá nhanh, có nhanh cũng không bắt kịp đối phương, hình thù sương mù dày đặc giống nhau, bao bọc lấy thân hình người đó, đã nhanh biến mất trong chớp mắt. Mễ Thiên Sư chỉ đành gãi gãi đầu, không thấy kỳ lạ, cảm giác lần này Hề Từ đi rất vội, cứ như có chuyện gì khẩn cấp lắm vậy.

Buổi chiều, rốt cuộc Hề Từ cũng về tới nhà trong huyện thành. Vừa tới cổng nhà, thì đã nghe thấy một âm thanh lanh lẹ vang lên, “Hề Từ, đi công tác đã về rồi à?”

Hề Từ quay đầu lại, thấy thím nhà họ Úc bên cạnh đang mang đồ ăn đi qua, thì gật đầu chào bà, mỉm cười nói, ‘Đúng vậy, thím Lục hôm nay không trông cửa hàng nữa ạ?”

Cạnh nhà này là con phố huyện, có lịch sử từ lâu đời, khác hẳn với những con phố mới nhà cao tầng kia, phố bên này phòng ở có vẻ tương đối cổ xưa xen lẫn ý nhị, thậm chí có rất nhiều nhà đều có chung một cái sân, đây là kiến trúc ở phố mới có nhà lầu kia không có, cũng coi như đặc điểm riêng đặc sắc của con phố.

Phần lớn đường phố đều là những khối gạch vuông thô, cũng không rộng lắm, nhưng lại có hương vị quê nhà, bởi khoảng cách như thế khiến có vẻ rất gần gũi, có thể nói, hàng xóm ở phố này, nhà nào cũng biết nhau, quan hệ ngày thường cũng tương đối dung hòa., không có việc gì thì đều đi chung một cổng cả.

“Aizz, con gái thím hôm qua đã trở lại có mang theo bạn trai về, hai đứa nó giúp trông” Thím Lục Úc đáp xong, đột nhiên nghĩ ra gì đó, không kìm được nhìn anh một cái, trong mắt lộ ra vừa lòng, cười hỏi, “Đúng rồi, Hề Từ này, hiện giờ tuổi cháu cũng không nhỏ, có bạn gái chưa?”

Trên mặt Hề Từ hơi đỏ, lắc đầu nói, ‘Chưa ạ, thím cũng biết đó, cháu bận việc quá, chẳng có thời gian tìm ạ”

Thím Lục Úc nghe xong, trong lòng càng cao hứng. Tất cả mọi người đều là hàng xóm, tình hình mỗi nhà mỗi hộ ít nhiều cũng đều rõ cả, cũng coi như là hiểu toàn bộ gốc rễ, có thể nói, điều kiện nhà Hề Từ ở trong con phố này coi như tốt nhất, nghe nói còn đặt mua phòng ở trong thành nữa, có nhiều gia sản, không ai tính hết được, nhưng điều kiện ở tại huyện thành này thì rất được. Khuyết điểm duy nhất đó là, cha mẹ mất sớm, nhưng hiện giờ là thời đại mới, đại đa số tìm đối tượng cho con gái nhà mình cũng đều không chú trọng tới vấn đề này nữa.

Thím Úc Lục ngay lập tức hỏi dò, “Hề Từ à, nếu cháu không chê, chẳng bằng thím tìm giới thiệu cho cháu một đối tượng nhé?”

Mặt Hề Từ càng đỏ hơn, nhưng giọng thì vẫn ôn hòa như cũ, cũng không vì các trưởng bối mai mối cho mà thấy khó chịu, anh ở trên phố này được coi là người có tính ôn hòa nhất, tính tình cũng rất tốt, bác gái nào cũng đều thích cả. “Ánh mắt thím từ trước tới nay đều rất tốt, không rõ là con cái nhà ai ạ?”

Thím Úc Lục vừa nghe thì biết Hề Từ đang nể mặt bà, trên mặt lập tức cười tươi như hoa, giọng cũng nhẹ nhàng đi nhiều, nói, “Thực ra đối tượng cũng vốn là con gái ở quê thôn Ô Mạc của thím, quê quán của thím cháu biết rồi đó, cháu thường xuyên ra vào thôn chuyển phát nhanh, cũng không rõ đã từng gặp qua chưa. Nhưng con bé cũng không ở tại trong thôn, mà lớn lên trong thành phố, người xinh đẹp lại hiểu chuyện, là người rất hiếu thuận, hiện giờ vì bà trong nhà bị bệnh nên mới nghỉ phép trở về chăm sóc người già, con người thật sự không tồi…”

Thím Lục Úc cứ thao thao bất tuyệt đem mọi điều kiện nhà gái ra nói hết lời, đều là nói tốt cả, sau đó thì hỏi, “Cháu cảm thấy thế nào?”

Hề Từ cụp mắt xuống, trên mặt hơi thẹn thùng gật đầu bảo, “Cháu tin ánh mắt của thím Lục ạ”

Thím Lục Úc thấy Hề Từ đồng ý rồi thì cực kỳ cao hứng, nói vội, “Vậy, hôm nào thím hẹn giúp các cháu gặp nhé, các cháu có thể biết nhau trước, rồi kết giao làm bạn bè trước là được”

“Vậy cháu cảm ơn thím Lục ạ”:

Thím Lục Úc cao hứng xách đồ ăn đi. Hề Từ đứng ở cửa nhà, nhìn mãi cho tới khi bóng thím Lục khuất ở chỗ rẽ mới mấp máy môi khẽ cười, mở cửa ra.

Vừa tiến vào cửa, thì thấy một con chim Anh Vũ Kim Cương (con vẹt) vô cùng xinh đẹp bay tới, định đậu trên vai anh, nửa đường đột nhiên lại chuyển hướng, bay tới cửa sổ, há mồm nói, “Hề Triển Vương, Hề Triển Vương, hoan nghênh trở về, công tác vất vả, có quà không?”

Hề Từ ném một túi lên bàn, nói, “Ngươi tự mình lấy đi”

Anh Vũ Kim Cương màu tím lam lập tức dẩu mông đập cánh bay qua, ai ngờ vừa vươn móng vuốt ra thì kêu oai oái, “Có uế khí! Có uế khí! Tổn thọ quá! A a a! Uế khí kinh quá, đều dọa vãi phân ra rồi!”

Hề Từ chẳng nói nổi, cứ thế lên lầu đi tắm rửa.

Đợi khi anh tắm xong, pha một ấm trà xanh ngồi trên sô pha, con Anh Vũ Kim Cương tím lam bay tới, đậu trên bàn trà, nghếch đầu nhìn anh một lúc rồi kêu lên, “Hề Triển Vương, lần này ngài có vẻ rất cao hứng, đã gặp được chuyện tốt gì rồi?”

Hề Từ sờ sờ tay vịn sô pha, không để ý hỏi, “Sao ngươi lại hỏi thế?”

“Đừng lừa điểu, điểu rất thông minh đó, đã cảm giác được” Con Anh Vũ Kim Cương tím lam nói, “Lúc trước ngài trở về, chỉ cần nhìn nhà hơi bẩn tý thì sẽ mất hứng trói điểu lại, không cho ăn cơm, nhưng lần này ngài trở về không làm thế”

Hề Từ cầm tay vịn sô pha thấy dính bụi, híp mắt nhìn nó, cười vô cùng ôn hòa, “Hiện giờ ta muốn trói ngươi lại rồi. Anh Anh, đây là cái gì?”

Con Anh Vũ Kim Cương tím lam vừa thấy, lập tức đập cánh bay lên, vừa xoay tìm giẻ lau, vừa kêu lên oai oái, “Ngài đừng trông cậy vào một con chim Anh Vũ không có chủ nhân ở nhà cố sức quét dọn vệ sinh mà…a a a… Hề Triển Vương, điểu sai rồi, điểu sẽ đi quét tước vệ sinh ngay lập tức…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.