Người Chồng Yêu

Chương 246: Chương 246: Kết




Trở lại lều trại trong sa mạc, Úc Linh chui vào trong lều ngã xuống giường ngủ một mạch ba ngày ba đêm.

Trừ những lúc phải giải quyết nhu cầu sinh lý tất yếu ra thì cũng chưa từng rời khỏi chiếc giường kia quá, cả ăn cũng giảm hẳn. Ngủ say sưa mơ màng vô cùng, cô có cảm giác như có người tiến vào trong lều rồi lại đi ra ngoài, nhưng lại nhanh chóng biết con đại yêu kia quen bảo vệ rồi, lại tiếp tục theo đuổi giấc ngủ của chính mình.

Cuối cùng sau khi ngủ đủ ăn no tỉnh lại, trong lều chỉ còn lại một mình, ba ngày nay con yêu vẫn canh giữ bên cạnh không thấy đâu.

Lúc này trời đã tối, trong lều chỉ có một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng chiếu sáng toàn bộ lều.

Nằm trong tấm thảm dày mềm mại, cả người lười nhác không đứng dậy nổi, chẳng muốn đứng dậy. Cô rụt người trong thảm ấm áp, nghe tiếng gió thổi bên ngoài lều, đưa tay ra, thì thấy trên cổ tay có một vòng cổ.

Vòng tay này có hai mươi mốt hạt châu, hạt châu như ngọc mà không phải ngọc, giống như kim loại, bóng loáng trơn nhẵn, tính chất hơi cổ quái, không nhìn ra hạt châu làm bằng chất liệu gì, trên mỗi hạt châu có những hoa văn kỳ diệu, cứ như một loại chữ Phạn vậy, nhưng nhìn kỹ lại không giống, nhìn cực kỳ ảo diệu.

Nhìn một lát, cô lại đưa tay ra búng nó, tiếng hạt châu chạm nhau lanh canh, như tiếng ngọc vàng vậy, âm thanh lánh lót dễ nghe, lăn hạt châu trên làn da thấy cảm xúc mượt mà nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.

Trước lúc ngủ không có thứ này, rõ ràng có người thừa dịp cô ngủ đã đi vào lều đeo vào. Không cần nghĩ cô cũng biết là ai đeo cho cô rồi.

Đang lúc cô giơ tay nghịch vòng tay kỳ lạ kia, cái lều được vén lên, rồi sau đó thấy đại yêu tóc dài bay bay vén rèm bước vào, trong tay còn bưng một khay thức ăn nóng hổi, nhấc vải lều ra, cô nhìn thấy bầu trời bên ngoài tối, uế khí vẫn che kín như trước, che giấu thiên không ảm đạm.

Thấy cô tỉnh, trên mặt anh lộ ra cười tươi, bảo, “Có đói không? Ăn chút gì đi”

Nói xong thì để khay lên bàn trà nhỏ, rồi lấy nước cho cô rửa mặt, sau đó bưng khay tới.

Rõ ràng là anh tính chuẩn thời gian mà chuẩn bị thức ăn này, vẫn còn nóng hổi, bốc ra mùi thức ăn thơm ngon.

Ngủ ba ngày, ngoài ngủ ra thì vốn chưa ăn gì cả, mùi thức ăn nóng hổi thổi đến, biết thế cái bụng đã kêu òng ọc, Úc Linh không khách sáo ăn, tướng ăn hơi bạo, chẳng tính tao nhã tý nào.

Con đại yêu ngồi yên vị bên cạnh, cười khanh khách nhìn cô, một tay chống cằm, nhìn say sưa cảnh đẹp trước mặt, vẻ mặt ngập tràn ngọt ngào sung sướng, không khí ngập tràn màu hồng.

Ánh sáng màu vàng hắt lên mặt yêu tinh của anh tạo ra những đường cong xinh đẹp, bên má xinh đẹp quá mức, hoa văn nơi đuôi mắt như yêu hoa nở rộ trong đêm trăng vậy, nhìn cực kỳ tươi đẹp.

Dù da mặt Úc Linh có dày tới mức nào, cũng không chịu nổi ánh mắt này của đại yêu, không kìm được phải tìm cách chuyển đề tài để tránh ánh mắt anh ra.

“Anh nếm qua chưa? Có muốn ăn chút không?” Úc Linh nói xong, lấy một khối thịt dê mềm trong bát đưa tới trước mặt anh.

Anh nhìn thoáng qua miếng thịt dê tỏa hương ngọt ngào kia, vẫn bộ dáng cười tủm tỉm, khóe mắt lơ đãng phong tình, dùng giọng ngọt ngào hết mức nói, “Thật sự muốn anh ăn sao?’

Úc Linh nghẹn lại, lúc này mới nhớ ra con đại yêu này ngồi không cũng không ăn thịt.

Định rụt tay mình về, anh đã dán sát lại, mở đôi môi đỏ diễm lệ ra, cắn luôn miếng thịt kia, chậm rãi nhấm nuốt, yết hầu lên xuống, vừa ăn vừa dùng loại ánh mắt khiến cô thấy run lên nhìn cô.

Úc Linh không hiểu sao thấy lạnh, nghĩ là chính anh không ăn thịt, chắc không có liên quan gì đi?

Đang nghĩ ngợi lại cảm giác con yêu dựa vào gần hơn, đem mặt đặt lên vai cô, thở ra nói, “Em muốn biết anh bình thường vì sao thích ăn rau không?”

Úc Linh, “….Không muốn”

“Nhưng mà anh muốn nói cho em biết” Anh vừa nói, vừa vỗ nhẹ lên vòng tay ở cổ tay cô nhẹ nhàng, “Bình thường không phải là không thể ăn thức ăn mặn được, mà mấy thứ đó không hòa tan với yêu thể của anh, dễ dàng sinh ra tinh khí’

Úc Linh giật mình, yêu thể là dây bàn long, cũng không phải loài hoa ăn thịt người, dĩ nhiên không cần ăn thịt rồi.

Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy anh bảo, “Nếu sinh ra tinh khí, thì cần phải bài tiết ra ngoài cơ thể, trước kia cảm thấy vô cùng phiền toái, hiện giờ thì….” Anh nhìn cô cười ý vị xấu xa, đột nhiên hỏi, “Ăn no chưa?”

Úc Linh bưng ly trà sữa nóng lên uống, lau mỡ quanh miệng, nói cẩn thận, “Gần no rồi’

Vừa nói xong đã bị anh áp lên thảm ngủ, thân thể hai người kết hợp một chỗ với nhau, cô có thể cảm giác được thứ cực nóng giữa hai chân kia, cứ như loài dã thú thoát khỏi lồng giam vậy, có thể tấn công bất cứ lúc nào, công thành chiếm đất.

Cả người Úc Linh cũng không ổn lắm, rõ ràng một khắc trước còn đang nói chuyện vậy, mà ngay sau đó đã động tình rồi, đây là chuyện thế nào vậy nhỉ?

Anh cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa cười, “Hiện giờ biết rồi hả? Với yêu các anh mà nói, thức ăn mặn dễ tích lũy tinh khí, kết quả sẽ biến thành như thế đó” Nói xong, làm mấy động tác bóc sạch áo ngủ của cô, ngón tay ấm áp xoa nhẹ lên chỗ mẫn cảm, nhìn mặt cô đỏ rực, ánh mắt trở nên mềm mại đa tình đáng yêu, nói dịu dàng, “Vừa rồi em bón anh ăn thịt, cuối cùng anh cũng không thể cô phụ tâm ý của em được’

Cô không phải có ý này mà! Hiểu sai ý của cô rồi có phải không?

Nhìn bộ dáng đại yêu tà khí mười phần, Úc Linh chỉ biết không trốn nổi, đưa tay ôm cổ anh, hôn lên môi xinh đẹp của anh một cái, tò mò hỏi, “Loại tình huống này….Lúc trước anh giải quyết thế nào?’

“Chịu đựng” Anh đáp thản nhiên, chỉ có đôi mắt màu tím ngập tràn yêu khí bốn phía.

“Vậy… Anh tiếp tục chịu đựng đi ha” Úc Linh đề nghị, “Là yêu quái phải có thủy có chung”

“Không, anh đã có vợ rồi, dĩ nhiên không cần nhịn nữa” Anh nói xong, nghĩ đến lời nói lúc trước, lại nói khiêu khích mấy phần, “Có vợ rồi, loại chuyện này không thấy phiền toái nữa, mà ngược lại là một lạc thú”

Úc Linh, “….”

Toàn bộ thế giới bắt đầu đảo ngược, cô vịn cánh tay đầy mồ hôi của anh, thân thể đi theo tiết tấu phập phồng của anh, ngẩng đầu nhìn gió thổi một góc lều bay lên, có thể nhìn thấy bầu trời đen kịt trong đêm, đầu óc hỗn độn mới chợt nhớ tới, giờ họ vẫn ở trong lều, chung quanh khắp nơi đều là yêu và thiên sư kìa.

Chuyện này… Có phải khiến người ta xấu hổ quá không? Cho dù hiện giờ là buổi tối, cũng dễ khiến người ta liên tưởng tới họ đang làm gì kìa?

“Em không chuyên tâm” Anh dùng sức nhấn cô một cái.

Úc Linh bị anh nhấn vào trượt sâu trong cơ thể, rồi lại bị anh kéo ra, nặng nề dao động, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, rồi được anh hôn dịu dàng trấn an cô.

“Giờ vẫn còn ở trong lều đó…” Cô thấy thẹn bảo.

“Không sao, chẳng có ai dám lại đây đâu, họ không nhìn tới”

“…”

Hai canh giờ qua đi, cô nói gì cũng không cho anh tiếp tục nữa, Cảm giác thứ đó vẫn chôn sâu trong cơ thể cô khiến cô mất thăng bằng, coi như có thể làm mấy lần vốn chẳng còn sức đâu mà để ý nữa, trong lòng thầm kêu khổ, cuối cùng cũng hiểu ra đại yêu này sau khi ăn thịt sẽ biến thành cái gì.

Cái này so với ăn đuôi khủng bố quá, quả thật chẳng phải người nữa rồi. Không, ánh ấy vốn có phải là người đâu!

Cô đưa tay ra đặt lên ngực đầy mồ hôi của anh, ngắm chiếc vòng trên cổ tay kia, vội hỏi, “Đúng rồi, đây là gì thế?’

Hề Từ ôm cô vào lòng xoa nhẹ, đôi chân thon dài vẫn đè nặng chân cô, chân tay giao hòa quấn quít thân mật, ngắm liếc một cái, bảo, “Đây là Thất khổ châu, mài thành hạt châu, để em đeo, có lợi với thân thể của em”

Ba ngày nay, thừa lúc cô nghỉ ngơi, anh ngoài đúng lúc đi tinh lọc uế khí ra thì canh giữ bên cạnh cô, mài cẩn thận từng viên từng viên vòng tay này, dùng quả thất khổ châu hái từ an hồn hương, mài suốt ra được hai mốt viên, xâu thành một cái vòng tay, để cho cô đeo.

Nhìn thứ gì đó trên tay cô, làn da trắng nõn khiến chiếc vòng thêm rực rỡ, nghĩ vậy anh tự tay mài ra, đeo trên tay cô, tựa như vòng này ở trên người cô vậy, trong lòng cảm thấy thỏa mãn khó nói cỡ nào.

Bất kể là hiện tại hay tương lai, người này là của anh. Bất kể cô có thân phận gì, ai cũng không thể cướp cô bên cạnh anh đi được.

“Có lợi sao?” Úc Linh tò mò nhìn anh.

Anh cúi đầu, dùng chính mũi mình cọ cọ cô, giọng nói vô cùng thân thiết mềm nhũn, giống như loại rượu ngon làm say lòng người vậy, “Đúng vậy, có thể giảm bớt sự xói mòn sinh mệnh của em, so với thời gian, sinh mệnh của em sẽ không trôi qua nữa”

Úc Linh nhìn hơi đăm chiêu, nhớ lại những lời Nhiếp Tiếu Đát nói, trong lòng hơi xúc động, cuối cùng không kìm được ôm chặt anh, hai chân tự động vòng lên lưng anh, mặc anh muốn làm gì thì làm. Mãi cho đến lúc bình minh mới dừng, cô lại mê man ngủ mất.

Lúc tỉnh lại, thì sắc trời đã sáng, bên người không còn ai nữa.

Nghĩ đến chuyện tối qua, cô chôn sâu mặt vào trong chăn ngập tràn mùi hoa, rồi mới run rẩy đứng dậy mặc quần áo.

Tuy ba ngày ở sa mạc không có mặt trời, nhiệt độ không khí vẫn tương đối cao như cũ.

Úc Linh đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, sau khi ra khỏi lều, phát hiện trong doanh địa ngoài mấy người đi tuần tra bảo vệ ra thì vốn chẳng còn ai nữa, cũng không có ai dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô, cứ như con đại yêu đó nói vậy, thật sự như không có ai biết cả.

Nhìn nhìn chung quanh, chỉ thấy Lâm Tam và mấy con yêu ở một cái lều to cách đó không xa nói chuyện.

Úc Linh đi qua, đám yêu sôi nổi cất tiếng chào tiểu thư Giang, nhiệt tình mời cô ngồi, trên mặt ngập tràn tươi cười, ngoài mấy người tốt bụng ra thì không có kẻ khác, Úc Linh cũng thản nhiên ngồi xuống.

“Hề Từ đâu rồi?” Úc Linh vừa uống nước trái cây mới con yêu đưa cho vừa hỏi.

“Hề lão đại và đại ca em đi chung quanh tinh lọc uế khí rồi” Lâm Tam đáp.

Úc Linh ừ một tiếng, lặng lẽ uống nước trái cây không nhắc lại nữa.

Cô vốn là người ít nói, đặc biệt là ở trước mặt người lạ, cho dù cũng khá quen với mấy anh em họ Lâm, cũng không thấy quen thuộc như người nhà, cứ ngồi ở đó nghe họ tán gẫu.

Yêu hiện giờ ở đây đã biết cô là hậu nhân của bộ tộc thông linh, hơn nữa an hồn hương đóng cửa một ngàn năm trước trong truyền thuyết đã thông cửa, bộ tộc thông linh sau khi có an hồn hương, xưa đâu bằng nay, không nói tới thiên sư huyền môn, cho dù là yêu, lúc này ánh mắt nhìn cô như nhìn pho tượng vàng lập lòe ánh sáng vậy, phải gây thiện cảm thật nhiều thật nhiều mới được.

Bất kể yêu phía nam hay là yêu nơi khác, thay đổi thái độ với cô nhiều, không hề coi cô trở thành người bình thường nữa, hoặc vợ Hề Triển Vương linh tinh gì đó nữa.

Đặc biệt là La Phách Vương và Cơ Băng Vương biết sau khi họ rơi từ tế đàn xuống, trời xui đất khiến lại vào an hồn hương, chỉ hận lúc ấy không cùng nhau nhảy lên tế đàn, lúc trước đắc ý đến mức nào thì hiện giờ lại hối hận bấy nhiêu. Tiếc là cơ hội chỉ có một lần, thời gian cũng không cách nào làm lại, hối hận cũng vô ích, chỉ đành quay đầu gây mối quan hệ tốt với người bộ tộc thông linh thôi.

An hồn hương có rất nhiều linh hoa dị thảo, không yêu nào có thể cự tuyệt nó được.

Đặc biệt là với thể chất đặc thù của yêu, dược vật nhân loại không có tác dụng với họ, mỗi lần bị thương, đều chỉ chậm rãi trị liệu, nhưng nếu có linh hoa dị thảo trong an hồn hương này, sau này bị thương, sẽ không phải phiền toái mất mấy năm chữa thương nữa.

An hồn hương mở ra, tượng trưng cho bộ tộc thông linh đã trở về, đồng thời cũng thay đổi vận mệnh giới linh dị Đông Phương.

Vì vậy, Úc Linh là hậu nhân duy nhất của bộ tộc thông linh, hiện giờ không ai dám coi thường cô nữa, hoặc coi cô trở thành một yêu cổ quấn thân phiền toái nữa, mà lại lần nữa coi trọng sự tồn tại của cô.

Với chuyện này tuy Úc Linh không nghĩ tới nhưng có cảm giác được thái độ của yêu khác hoàn toàn với mình.

Đương nhiên, so với Úc Linh, Hề Từ là con rể bộ tộc thông linh lại có cảm giác được thay đổi rõ rệt.

Còn chưa trở lại doanh địa, anh đã bị ngăn lại, ngăn đón anh chính là La Cốt và Cơ Băng Tuyết.

Hai đại yêu này cùng bàn bạc với anh chuyện giao dịch với bộ tộc thông linh. Người bộ tộc thông linh từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, họ không tìm thấy Nhiếp Tiếu Đát, Giang Úc Linh cũng bị đại yêu này bảo vệ kỹ càng, không để ai quấy rầy cô, vì thế ngoài tìm con yêu này ra thì còn cách nào nữa đây?

“Hề Triển Vương, cho một lời chắc chắn đi” Vẻ mặt La Cốt không cam tâm nói, chỉ cần nghĩ đến cái mộ kia, bỏ lỡ cơ hội tiến vào an hồn hương, lòng anh ta đều hối hận nát ruột, cả một đám yêu nữa cũng không thể an ủi trái tim nát của anh ta được.

Đang thấy Cơ Băng Tuyết tuy không nói câu nào những biểu lộ ý tứ tương tự.

Cô ta thực ra không hối hận đến mức như La Cốt, họ cần gì đó ở an hồn hương, nếu đã có hậu nhân bộ tộc thông linh mở nó ra được, dĩ nhiên hy vọng có thể duy trì quan hệ tốt đẹp với bộ tộc thông linh, lúc nào thích có thể giao dịch gì đó với họ.

Hề Từ hơi cười, tóc bị gió thổi sau tai, bảo, ‘Ta có thể giúp các ngươi giật dây, nhưng chuyện từ nay về sau, tất cả lấy ý nguyện của bộ tộc thông linh là chính, có thành hay không thì phải xem ý nguyện của họ, Cho dù các ngươi có là đồng tộc của ta, ta cũng chỉ hướng về Úc Linh nhà ta, không giúp gì các ngươi được”

Anh lên tiếng trước, cho thấy bất kể xảy ra chuyện gì, anh chỉ cần lấy lợi ích vợ mình là chính, nếu ai để Úc Linh nhà anh sống không thoải mái, anh sẽ xé xác gã ra, bất kể là người hay yêu.

Cơ Băng Tuyết là người rộng lượng, đồng ý ngay, sau khi nói được thì xoay người đi mất.

La Cốt đứng đó nhìn anh, sau đó nói đầy cảm khái, “Hề Triển Vương, ta phải thừa nhận, vận khí của anh tốt thật”

Năm đó bị thương nặng như thế, mắt thấy suýt nữa thì sa đọa thành yêu vật, thế mà lại để cho anh ta có thể gặp được nhân loại có yêu cổ quấn thân, vì thế mới cứu được mạng về. Sau đó lại tìm một người vợ, vốn cho là quỷ đoản mệnh, ai ngờ lại tìm được một hậu nhân bộ tộc thông linh trong truyền thuyết đã bị diệt tộc, là con rể được bộ tộc thông linh thừa nhận, vận cứt chó đến cỡ đó thì chắc chẳng ai đỡ nổi rồi.

Con yêu này quả thật chính là điển hình phấn đấu của loài yêu, sống thành như anh vậy, yêu sẽ viên mãn.

Lời này Hề Triển Vương rất thích nghe, cười khanh khách bảo, “Biết thì tốt rồi! Tiếc là ta sẽ không vì mấy câu nói hay của anh mà nói tốt với bộ tộc thông linh, nên đi hướng nào La Phách Vương, phải bằng bản lĩnh của mình”

Nói xong, nhấc chân bước về phía doanh địa.

La Cốt bị anh nói đến tức giận suýt hộc máu, cuối cùng đành yên lặng nuốt lời lại, ngồi trên xe, đi hướng về cổ mộ trong núi nham thạch mà đi.

Hề Từ trở lại doanh địa, thì thấy Úc Linh đang hưng phấn nghe một đám yêu nói chuyện, ánh mắt hơi đổi, chậm rãi đi tới.

Đám yêu thấy anh về, vô cùng thức thời rời đi như ong vỡ tổ. Không đi mà ở lại chỗ này để đại yêu ghen tuông lên mình sao?

“Đã về rồi à?’ Úc Linh chống bàn đứng dậy, nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười.

Hề Từ ừ một tiếng, tiến lên ôm cô vào lòng, hôn cô nhẹ nhàng, chỉ hận không thể ấn cô sâu vào tận trong xương mới yên tâm. Mãi cho đến khi cô không thở được, mới để ý vuốt lại tóc rối của cô, kéo cô ra khỏi doanh địa, chậm rãi hứng thú đi trong sa mạc, hưởng thụ chút phong tình lãng mạn của hai người trên sa mạc.

“Mấy ngày nay, nhóm quỷ nô tiến vào cổ mộ đã vẽ xong bản đồ rồi, đoán chừng nửa tháng nữa, có thể diệt sạch đám cương thi trong cổ mộ, đến lúc đó uế khí ở Tây Bắc này sẽ chậm rãi tan đi, khôi phục lại bộ dạng của nó như cũ…”

Anh đứng giữa sa mạc hoang vắng, chỉ tay nói với cô toàn bộ mọi an bài của mình, vẻ lo lắng không che được dung mạo vô song của anh.

Úc Linh ừ một tiếng, lặng nhìn anh một lát, mãi cho đến lúc anh lại gần hôn cô mới phản ứng lại.

Lại bị anh mê hoặc, con yêu này còn đáng sợ hơn cả Đát Kỷ nữa, rất ít người có thể phản kháng lại được.

Xoa xoa mũi, Úc Linh ngắm nhìn phương xa, thỉnh thoảng trò chuyện một chút với anh.

Họ nắm tay nhau đi trong sa mạc hoang vắng, tuy uế khí còn ngập đầy trời, bão cát táp vào mặt, vẫn khiến cô cảm thấy lãng mạn, cảm thấy mình ngập sâu vào không ngóc lên nổi.

Buổi chiều, lúc họ trở lại doanh địa, thì thấy có một đám thiên sư và yêu từ cổ mộ về doanh địa nghỉ ngơi.

Hiện giờ tình hình cổ mộ đã gần sạch, cương thi vương cũng giải quyết rồi, từng nhóm thiên sư và yêu đi vào cổ mộ thanh trừ đám cương thi sót lại, cũng không cần mấy lão thái gia và đại yêu đi hộ tống nữa.

Vì vậy, ngoài một ít nhân viên chuẩn bị canh giữ ra, thì có mấy lão thái gia và đại yêu rời đi, người đầu tiên rời đi là Cơ Băng Vương và La Cốt.

Chậm trễ mất mấy ngày, Hề Từ cũng chuẩn bị đưa Úc Linh về thành phố B, sau khi hỗ trợ giúp rửa rạch uế khí bên này xong. Chuyện này vốn không cần anh phải ra tay, nhưng anh đã đồng ý giúp Nhạc Chính Tước rồi, dĩ nhiên sẽ tới, có anh ra tay, uế khí Tây Bắc cũng mau chóng được tẩy sạch sẽ.

Sau khi biết họ rời đi, có nhiều thiên sư và yêu đến đưa tiễn.

Nhạc Chính Tước và Hề Từ đụng nắm đấm vào nhau, nói với anh, “Tháng sau nhớ rõ tới đây, đợi uế khí bên ngày tẩy rửa sạch sẽ, rảnh thì dẫn vợ anh tới đây chơi mấy ngày, tôi sẽ dẫn hai người đi tới phong cảnh tốt đẹp chân chính của Tây Bắc”

“Nhất định rồi’ Hề Từ cười đáp.

Bên đó, Giang Vũ Bân sau khi biết cháu gái phải về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bảo, “Sau khi về thì ngoan ngoãn đợi ở nhà, đừng có chạy loạn lung tung, đỡ cho chúng ta lo cho cháu đến mức tóc trắng cả”

Úc Linh nhìn lên tóc chú Út, rõ ràng tóc đen mà.

“Lại thêm lần nữa, sẽ trắng đó” Chú Út nhéo nhéo má cô, “Nhưng vẫn nên học pháp thuật bộ tộc thông linh cho giỏi trước rồi mới nói”

“Chú Út yên tâm đi ạ, tuyệt đối sẽ không khiến chú buồn đến tóc trắng đâu ạ” Úc Linh cam đoan.

Chú Út Giang vỗ vỗ đầu cô, không tin lắm lời cô nói, rõ ràng cháu gái này khiến lòng tin của ông bị vỡ nát mất rồi.

***

Một ngày sau, cuối cùng họ cũng trở lại thành phố B.

Rõ ràng chỉ mới rời đi có mười ngày thôi, mà lại như đã là một đời vậy, Úc Linh nhìn thấy nhà cao tầng quen thuộc, chậm rãi thở nhẹ.

Về nhà, nghênh đón cô là người cha âm trầm mặt lạnh như sắp chảy nước kia, còn có người mẹ quỷ không nói câu nào cười đứng đó.

“Đã về rồi à, đi Tây Bắc chơi vui chứ hả?’ Giang Vũ Thành nghiêm mặt hỏi.

Vẻ mặt Úc Linh nói nghiêm túc, “Chơi chẳng vui tý nào, nhưng cũng rất đáng giá, con đã gặp ông ngoại”

Giang Vũ Thành, “…”

Nghe thấy tên người cha vợ đã chết hơn hai mươi năm, Giang Vũ Thành liền ủ rũ hẳn.

Giống như hiện giờ ông nhìn Hề Từ ngứa mắt vậy, năm đó cha vợ Úc Thiên Cạnh cũng tương tự nhìn ông rất ngứa mắt, cuối cùng nhịn nhiều năm rồi trở thành cha vợ, giờ thấy có đàn ông bắt cóc con gái rượu nhà mình, là cha vợ có thể nhìn thuận mắt mới lạ đó.

Giang Vũ Thành bị lời con gái rượu nói uất nghẹn đả kích không gượng dậy nổi.

Đợi lúc con gái kể lại chuyện gặp được bộ tộc thông linh trong cổ mộ, mặt Giang Vũ Thành không chút thay đổi, âm thầm nắm chặt tay nổi đầy gân xanh.

Úc Mẫn Mẫn thở phào, nói thoải mái, (Ba ba ở lại an hồn hương cũng tốt, không thành loài quỷ mất đi lý trí, vĩnh viễn ở lại trong địa ngục nữa)

Bà thực sự biết rõ, từ sau khi biết mình là người bộ tộc thông linh, bà đã sớm biết vận mệnh của mình, thấy lo lắng duy nhất là con gái. Chỉ có cha mẹ dĩ nhiên hy vọng chính con gái mình được bình an, cả đời trôi chảy, vẫn thấy lo lắng cho cô như trước sống không được lâu, cuối cùng cũng rơi vào kết cục giống họ, chỉ thầm nghĩ dùng thời gian có hạn và cố sức làm bạn với cô.

Hiện giờ cuối cùng bà cũng không cần quan tâm đên chuyện đoản mệnh của con gái nữa.

“Ông ngoại bảo, đợi khi nào bà trăm tuổi, con sẽ dẫn bà và mẹ cùng đi an hồn hương” Úc Linh nói. Úc Mẫn Mẫn gật đầu cười.

“Còn ba thì sao?” Mặt Giang Vũ Thành không chút thay đổi hỏi, chỉ có trán nổi đầy gân xanh mới thể hiện rõ nỗi lòng mất bình tĩnh của ông.

Úc Linh nhìn ông một cái, nói với mẹ cô, “Mẹ à, mẹ thu phục ba ba đi ạ”

Sau đó kéo Hề Từ về phòng.

Đợi khi họ ra, chỉ thấy Giang Vũ Thành cười hề hề ngốc nghếch, đâu còn bộ dáng nổi giận như toàn thế giới vứt bỏ nữa, không cần đoán cũng biết Úc Mẫn Mẫn đã đồng ý với ông điều gì rồi, thực sự à…. Khiến người ta chẳng biết nói gì cho đúng nữa.

Đợi lúc Úc Mẫn Mẫn đi làm bữa tối cho con gái, Giang Vũ Thành kéo con gái rượu sang một bên, nói nhỏ, “Úc Linh, đợi sau này ba ba mất, con nhất định phải đem Quỷ Hồn ba ba ở lại nhân gian, ba ba nguyện ý ở rể bộ tộc thông linh, cho dù không luân hồi đầu thai chuyển thế cũng không sao, chỉ cần sau khi mất vẫn có thể ở cùng một chỗ với mẹ của con là được rồi”

Úc Linh nhìn ông một lát rồi bảo, “Ba à, không cần đâu, con sẽ đưa mẹ đi luân hồi”

Giang Vũ Thành giật mình nhìn cô.

Úc Linh nói nghiêm túc, “Thật đó, sớm hay muộn cũng có một ngày con sẽ tìm cách giải quyết vận mạng của bộ tộc thông linh, để cho toàn bộ người trong tộc có thể luân hồi đầu thai làm người lần nữa, đến lúc đó ba ba và mẹ cùng đi đầu thai đi ạ”

Giang Vũ Thành nghe vậy mà hốc mắt nóng lên, suýt nữa thì khóc, không kìm được ôm lấy con gái rượu, cất giọng khàn khàn, “Ba ba không muốn con vất vả”

“Không sao ạ, dù sao thời gian của con rất hiếm có mà” Úc Linh khó có được cười không tim không phổi.

Giang Vũ Thành biết ý con gái, sau này sinh mệnh của con bé sẽ thắt chặt một chỗ với con đại yêu kia, họ cùng chung sinh mệnh, quả thật thời gian rất nhiều.

Tại phòng bếp, Úc Mẫn Mẫn đang cắt cà rốt trang trí, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về hướng phòng khách một cái, không kìm được khẽ bật cười.

Tự đáy lòng bà cảm tạ người lúc trước đã đánh tan hồn phách và để bà có thể được ở lại nhân gian, để bà không cần tiến vào âm phủ biến thành quỷ bị vứt bỏ, có thể ở lại dương gian, cùng sinh mệnh người cực quan trọng tiếp tục sinh hoạt cùng nhau.

**

Trở về rồi hôm sau Úc Linh và Hề Từ đi một chuyến đến Nhiếp gia.

An Như và Nhiếp Ung Hòa đều có mặt ở nhà, thấy họ bình an trở về, đều cao hứng vô cùng.

Úc Linh đem mọi chuyện về thân thế Nhiếp Ung Hòa và bộ tộc thông linh nói ra với ông, không chút giấu diếm, cô biết, dượng hẳn là muốn biết thân thế của ông, vì thế sau khi trở về, cô tới đây tìm ông trước tiên.

Còn phần Nhiếp Tiếu Đát, nói vậy anh ta hiện giờ không nguyện ý ở lại đây.

Nhiếp Ung Hòa vẫn mãi im lặng lắng nghe, mãi cho đến khi cô nói xong, ông cười khẽ, bảo, “Hóa ra là vậy, còn …. Tốt hơn ta tưởng tượng nhiều”

Ông rũ mắt xuống, che giấu suy nghĩ phức tạp trong mắt.

Quả thật là ông còn tốt hơn so với người thân đã chết rồi nhiều, ít ra tuy ông hàng năm đều bị bệnh, ít nhất cũng không cần lo lắng hãi hùng, thừa nhận vận mệnh thống khổ, bình an sống đến hơn bốn mươi tuổi, lại càng không giống như Nhiếp Tiếu Đát, bản tính dần méo mó.

“Dượng người yên tâm đi ạ, hiện giờ an hồn hương đã mở ra rồi, tất cả đều tốt rồi” Úc Linh an ủi ông.

Nhiếp Ung Hòa cười khẽ, quay đầu nhìn vợ mình đang nhìn mình với vẻ sợ hãi sợ mình bị tổn thương, không kìm được bật cười. Bề ngoài ông vốn thoạt nhìn yếu ớt, thực ra tâm địa còn cứng rắn hơn bất kỳ ai, ác hơn bất cứ ai, chẳng qua loại ác này là vì bảo vệ chính người nhà của mình thôi. Nhưng người phụ nữ ngốc này, từ lúc thấy lần đầu tiên, luôn ngốc như thế, luôn tự cho mình chăm sóc ông, sợ ông bị chút thương tổn.

“Anh không sao, A Như, em đừng có lo” Nhiếp Ung Hòa nói dịu dàng.

“Thật ư?” An Như hơi không chắc chắn, thấy ông lộ ra thần sắc khổ sở, thì hận chỉ muốn mang toàn bộ thế giới đến trước mặt ông, an ủi ông.

Nhiếp Ung Hòa nhìn bà cười cười, tỏ vẻ mình tốt lắm.

**

Từ sau khi ở Tây Bắc về, Úc Linh cũng không đi làm nữa mà quyết định nghỉ một thời gian, hơn nữa dưới sự chỉ đạo của Nhiếp Tiếu Đát, bắt đầu tu luyện thuật pháp của bộ tộc thông linh.

Quả nhiên thiên phú người bộ tộc thông linh trác tuyệt, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cô tiến bộ rất nhanh, muốn dừng mà không dừng được nữa.

Mễ Thiên Sư cứ hết giờ thì đến ăn cơm chùa, thấy cô tiến bộ nhanh quá mà kêu lên kinh hãi, cảm thấy ông trời quả thật rất không công bằng, thế mà lại sáng tạo ra chủng tộc này, có còn để người phàm sống nữa không đây? Đại tiểu thư chưa tu luyện thuật pháp vốn đã lợi hại rồi, sau này chẳng lẽ muốn bay lên trời sao? Đến lúc đó Hề Triển Vương sẽ bị ép tới mức nào đây?

“Ở đó có gì mà không công bằng chứ? Nếu thực sự không công bằng, cũng sẽ không bị trời phạt” Úc Linh phản bác lại anh ta.

Mễ Thiên Sư lúc này mới nhớ đến bộ tộc thông linh bị trời phạt, đến giờ chỉ còn lại có hai người đáng thương trong tộc, so với thiên sư huyền môn thì quả thật cực kỳ đáng thương, rõ ràng là ông trời cực công bằng mà, sẽ không để cho một đám người có lực lượng cường đại áp chế chủng tộc khác, phá vỡ cân bằng thế gian.

Anh ta im lặng, vì để an ủi cô, lại bảo, “Không sao, sau này hai người sẽ sinh nhiều con, kế thừa huyết mạch bộ tộc thông linh là được rồi”

Úc Linh, “…”

Chỉ muốn đè chết thiên sư này thôi.

Hề Từ trực tiếp dùng dây Bàn Long cuốn anh ta vứt bay đi.

Biết họ về rồi, Lâm Cửu và Lâm Tứ đang quay phim cũng kéo nhau tới thăm họ.

Người thiếu niên Lâm Cửu nhìn thấy họ đều khỏe cả, cuối cùng cũng thả lỏng trong lòng.

Hiện giờ, cả giới thần quái Đông Phương đều biết chuyện bộ tộc thông linh bị diệt tộc trong truyền thuyết trăm năm trước đã trở lại, có hai tiểu yêu đi theo huynh đệ họ biết được thân phận Úc Linh, bất giác nhìn về Úc Linh với ánh mắt đầy tò mò sùng bái.

Thiếu niên Lâm Cửu vẫn là kẻ nhanh mồm nhanh miệng, “Chị dâu thật lợi hại quá, vẫn là người bộ tộc thông linh, đây chính là bộ tộc lớn tối cao trong truyền thuyết ở giới thần quái Đông Phương đó. So ra Hề lão đại ngược lại không xứng với chị dâu rồi. Vì thế Hề lão đại phải coi chị là trên hết, đừng để người khác đào góc tường của anh đó, em nghe bảo hiện giờ có rất nhiều loài không thuộc loài mình rất hứng thú với bộ tộc thông linh đó, biết đâu có một ngày lại cướp mất chị dâu đi thì ….”

Hề Từ trực tiếp quất bay thằng nhóc vớ vẩn này đi.

Lâm Tứ thì không đồng tình với em trai, biết rõ tính tình của Hề lão đại rồi mà sao còn nói vậy chứ?

Lâm Cửu lại bò về, vẻ mặt đầy nịnh nọt nói với lão đại nhà họ, “Nhưng mà ai bảo trong lòng chị dâu chỉ có Hề lão đại thôi, đợi chị dâu sinh ra một đứa nhỏ bán yêu thì anh chị là đôi vợ chồng cực xứng đôi nhất thiên hạ rồi”

Vì thế Hề lão đại à, nhanh nhanh dùng đứa bé ra giữ chặt lấy chị dâu đi thôi.

Lần này Hề Từ không quất cậu ta nữa, mà xoa đầu cười bảo, “Sau này nói chuyện phải nhớ rõ, đừng có óc ngắn nhá, trong giới giải trí phải có đầu óc hơn chút”

Thiếu niên Lâm Cửu nghe vậy gật đầu không ngừng.

Úc Linh thấy thế không nói gì, lười quan tâm đến đại yêu.

Vị đại yêu này gần đây chẳng hiểu thế nào mà tự dưng bị cứng gân vậy, cứ thường xuyên quấn quít lấy cô, nhìn cô rất nhanh, cứ như chỉ mong khóa cô ở trong tầm mắt mình. Khó có được thiếu niên Lâm Cửu lại thành thực nói vậy, đang lo người khác hoặc loài khác muốn cướp mình đi đó sao?

Chẳng phải hơi khoa trương quá rồi không?

Úc Linh vì tỏ vẻ mình chung tình với anh, tuyệt đối không thay lòng đổi dạy, tối kéo anh lên giường, vô cùng nhiệt tình để anh đè ép mình.

Hề Từ, “….”

Biết cô hiểu lầm, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chỉ có ngốc mới cự tuyệt thôi.

Trở về nghỉ một tháng, cuối cùng Úc Linh cũng xuất quan.

Do Hề Từ lại đi Tây Bắc giúp Nhạc Chính Tước tinh lọc uế khí, một mình cô ở nhà nhàm chán, quyết định trở lại cuộc sống người thường, vì thế bắt đầu đi đóng phim, đóng bộ phim hiện đại.

Ngay thời điểm cô bắt đầu quay phim, đột nhiên cô giống như phát hiện ra mình có một kỹ năng đặc thù phát sáng vậy, trở nên mạnh vô cùng.

Lúc mở cửa, rõ ràng là chỉ vặn nhẹ một cái thôi, thì lại khiến cái cửa hỏng mất rồi; bất cẩn đạp lên thân cây một cái, thế mà đạp cho cái cây bị gãy đổ; lúc lái xe chỉ quay tý tay lái cũng văng ra; lúc uống nước chưa kịp làm gì thì đã bóp nát cái chén; lúc ăn cơm, cái thìa cũng bị cô bóp méo…

Chẳng lẽ cô lại bị quỷ bám lên người à?

Tất cả mọi người bất cẩn đều dùng ánh mắt sợ hãi kỳ lạ mà nhìn cô, cứ cảm thấy cô quả thật không phải người nữa rồi.

Vẻ mặt Giang Vũ Thành thì lo lắng, cảm giác con gái như thế quả thật không bình thường, hỏi, “Úc Linh à, gần đây con tu luyện thuật pháp bộ tộc thông linh có kết quả rồi hả?”

“Chắc là…. Chưa đâu ạ”

Úc Linh có vẻ không chắc lắm, Nhiếp Tiếu Đát tu thuật pháp bộ tộc thông linh sớm hơn cô, cũng chưa từng thấy anh ta đột nhiên biến thành nam quái lực mà.

Úc Mẫn Mẫn này thì chưa từng học tập qua thuật pháp bộ tộc thông linh thì không biết nói gì cả.

Úc Linh muốn làm rõ xem có chuyện gì xảy ra, cũng phát hiện thân thể không có gì khác, cũng không giống như bị quỷ bám thân, huống chi cô còn tu tập thuật pháp bộ tộc thông linh nữa thì chẳng có quỷ nào dám bám lên người cô.

Vì thế không để ý tới nó nữa, nên trách khác thì cứ trách thôi.

Tiếp theo, ban ngày Úc Linh vẫn đi đóng phim như cũ, tối về lại nghỉ ngơi nấu cháo điện thoại với Hề Từ, hơn nữa rất có ý thức luyện tập khống chế sức lực, đỡ cho những người chung quanh lại nhìn mình như quái vật.

Luyện tập mấy ngày cuối cùng cũng có thành quả. Qua nửa tháng, cuối cùng Hề Từ cũng từ Tây Bắc trở về.

Để tạo niềm vui cho Úc Linh, lúc anh về không nói cho cô biết, mà chạy thẳng tới địa điểm cô đóng phim, coi như đi thăm ban.

Úc Linh đột nhiên nhìn thấy anh, vui quá quên mất khống chế sức lực, khiến đạo cụ là chiếc ống tuýp trong tay nát tan.

Mọi người, “…”

Hề Từ, “….”

Hề Từ nhìn cô dại ra, lại nhìn thấy cô nhảy từ trên cao xuống, chạy thẳng về chỗ mình, cuối cùng nghĩ tới cái gì, trong nháy mắt sợ toát hết mồ hôi lạnh.

“Hề Từ, anh đã về rồi” cô cười tủm tỉm nói, vốn chẳng thèm để ý đến ánh mắt những người chung quanh.

Dù sao chuyện cô kết hôn, sớm hay muộn cũng phải công khai, loại chuyện này vốn không cần che che giấu giấu, cô cũng không muốn che giấu. Đặc biệt hiện giờ, không biểu vì sao, cứ nhìn thấy con yêu này, cô lại cao hứng chỉ muốn tuyên bố cho toàn thế giới biết quan hệ của họ.

Hề Từ ừ một tiếng, hai mắt nhìn kỹ cô rất lâu, sau khi xác nhận cô không sao, mới nói với Trần Minh Minh một câu để cô ấy giúp cô xin phép, rồi dẫn Úc Linh rời đi.

Trần Minh Minh há hốc mồm, mãi cho đến khi họ đi rồi mới nhận mệnh đi tìm đạo diễn xin phép.

Sau khi xin phép xong, nhìn thấy những ánh mắt tò mò hoặc nghiên cứu chung quanh nhìn, không kìm được liếc mắt, xem ra chuyện này công khai rồi.

Úc Linh không hiểu sao tự dưng lại bị Hề Từ cẩn thận đưa lên xe, phát hiện ra anh dẫn cô đi bệnh viện, nhìn anh kỳ lạ, “Anh sao vậy?”

Hề Từ không nói gì bảo, “Có thể làm sao chứ? Em có thai rồi có biết không?”

Nếu không phải lần này anh đột nhiên nửa đường về, có phải cô ấy vẫn không dám nói trong điện thoại với mình không nhỉ? Nghĩ đến mà thấy hơi bực.

Úc Linh, “…. Em không biết mà”

Cô vẫn có thể ăn ngủ, còn có kỹ năng và sức lực cực lớn, sao giống mang thai chứ?

Qua giải thích của anh, Úc Linh mới biết được, nữ tính loài người nếu mang thai đứa con của yêu, căn cứ yêu lực đối phương trong cơ thể mẹ mang thai mà biểu hiện rõ phương thức. Hề Từ là lão đại yêu, yêu lực thâm hậu, năng lực đứa trẻ dĩ nhiên cũng không giống người thường được, vì thế lúc ở trong người cô thì đã biểu hiện ra sức lực cực lớn.

Khí lực càng lớn càng chứng minh đứa trẻ bán yêu sinh ra trong tương lai có năng lực càng cường đại.

Nghe anh giải thích xong, Úc Linh nói thành thực, “Em cứ tưởng có quỷ bám thân chứ”

Hề Từ, “….”

Quỷ dám bám lên thân thể cô sao? Vậy mà cũng nói được?

Úc Linh sờ sờ cái bụng phẳng, không có cảm giác ở đây có một sinh mệnh nhỏ, nhưng nhìn thấy bộ dạng con yêu trước mặt vui sướng, cũng không kìm được mà vui theo.

Nhớ đến thời gian, rõ ràng là mang thai vào một đêm ở Tây Bắc đó, Úc Linh bất giác chẳng biết nói gì hơn nữa.

Ngay tối đó, anh chỉ có ăn một miếng thịt dê thôi, sau đó động tình, cứ vậy mà mang thai sao? Chẳng phải rất nực cười sao?

“Bất kể có phải là trò đùa không, nếu đã mang thai rồi thì sau này cẩn thận chút” Hề Từ dặn dò, đã có kế hoạch phải chăm sóc cô thế nào rồi.

Úc Linh ngoan ngoãn gật đầu, thái độ cực kỳ hợp tác.

Đứa trẻ tự dưng tới, ngoài dự đoán của họ, cả hai đều là lần đầu làm cha mẹ, tuy vẫn không có kinh nghiệm, nhưng lại ngập tràn mong chờ với đứa trẻ sắp tới.

Đợi lúc Giang Vũ Thành biết được con gái mang thai, sắc mặt thay đổi, lập tức nói ngay, “Phải tổ chức hôn lễ ngay! Thông báo cho các nhân sĩ thương nhân, con gái Giang Vũ Thành ta muốn kết hôn rồi, cháu cũng nhanh chóng có luôn”. Dừng chút, ông lại nghĩ tới cái gì, có vẻ không chắc lắm hỏi, “Đúng rồi, đến lúc đó sẽ sinh ra thứ gì nhỉ? Con người? Loài yêu? Hay là người yêu đây?”

“Ba!” Úc Linh kêu lên một tiếng.

Vẻ mặt Giang Vũ Thành nghiêm túc, “Yên tâm đi, chỉ cần là con của con, cho dù có là nhân yêu ba ba cũng sẽ thương nó, tương lai Giang thị sẽ tặng cho các con”

Tổng tài Giang cực kỳ bá đạo độc tài đã quyết định quyền sở hữu Giang thị trong tương lai rồi.

“Là bán yêu” Hề Từ không muốn để cho cha vợ định vị đứa trẻ của mình lung tung, vội vàng nói ra thuộc tính con mình.

Bán yêu còn dễ nghe hơn nhân yêu nhiều.

Giang Vũ Thành gật đầu, quản gì nó là nhân yêu hay bán yêu, con gái đã mang thai rồi, con rể này không chấp nhận cũng phải chấp nhận, một khi đã vậy, sao không tổ chức một hôn lễ hoành tráng, ông muốn cho tất cả mọi người tới dự hôn lễ của con gái, để cho mọi người biết đây là con gái bảo bối của ông.

Quyết định xong, Giang Vũ Thành lập tức gọi điện cho thư ký Lý, bảo ông đi bố trí hôn lễ, hơn nữa còn nói với thư ký Lý, “Nhất định phải làm thật hoành tráng vào, đến lúc đó mặc kệ là người hay yêu ma quỷ quái, đều được tham gia tất, cố gắng an bài cho tốt, nhiệm vụ này giao cho anh, làm tốt thì anh được tăng lượng, cuối năm còn có thưởng nữa”

Nghĩ đến con rể là con yêu, Giang Vũ Thành cảm thấy đến lúc đó nhất định sẽ có nhiều loài không phải loại mình đến tham dự hôn lễ, trước tiên cứ gọi điện thoại dặn dò thư ký Lý trước.

Thư ký Lý, “…”

Ông chủ à, đừng có ép buộc vậy chứ! Ông cho là tăng lương thì có thể trị liệu được tâm linh bị thương của ông đây sao?

Thấy cha mình vội vã an bài, Úc Linh quay đầu nhìn về Hề Từ, thấy vẻ mặt anh cười nhìn mình, bộ dạng như một thanh niên thuần khiết, sạch sẽ, khiến ai ai cũng cảm tình hết.

“Thực sự muốn tổ chức hôn lễ sao ạ?” Úc Linh nhìn anh, “Nghe nói mà mệt chết đi được đó”

“Đương nhiên, chúng mình còn thiếu một hôn lễ đó” Hề Từ nói, đưa tay kéo cô vào lòng, hai tay đặt lên trên chiếc bụng phẳng của cô.

Anh muốn thông qua hôn lễ này, tuyên bố cho tất cả nhân loại toàn thế giới và những loài không phải mình biết, đây là vợ anh, không ai được mơ ước vớ vẩn hết.

Tuy Úc Linh cảm thấy chuyện kết hôn rất phiền phức, nhưng thấy cha cô nhiệt tình như thế, mà vẻ mặt mong chờ của vị yêu này, vậy thì tổ chức đi thôi.

Cô dựa đầu lên vai anh, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú dịu dàng, ngẩng mặt lên cười tủm tỉm, trao với anh một nụ hôn ngọt ngào.

Đời này được gặp anh thật tốt quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.