Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Chương 4: Chương 4: Ai là Lâm Thư Tuyết?




Chiếc máy bay màu đen hạ xuống đỉnh cao của Hạ Lâm, tiếng gió thổi mạnh hơn, báo hiệu một cơn dông bão đang chuẩn bị nổi lên, và chỉ còn chờ dịp bộc phát, mọi người trong công ty biết tin chủ tịch về, rất muốn đến giờ nghỉ để biết thêm thông tin từ đội mật thám không chuyên kia.

Trên nóc Hạ Lâm là điểm dừng cao nhất của thang máy, cánh cửa thang máy bằng thủy tinh mở ra, tiếp tân trưởng vội vàng đi đến phía chủ tịch, cúi người, cô lễ phép đứng đằng sau anh ta.

Hạ Lâm Phong trước khi bước đi, chân dừng lại một chút, giọng nói vang lên làm mọi người bị thu hút vào đó.

“Có ai đến tìm tôi không?”

Lễ tân trưởng nghe anh ta nói, sử dụng giọng điệu phù hợp, cúi đầu lên tiếng, rất có tác phong của một lễ tân chuyên nghiệp, mọi cử chỉ hành động, đều khiến người ta thấy vừa lòng.

“Dạ, có cô Lâm Thư Tuyết đến nhận việc.”

Đình Văn nghe Hạ Lâm Phong hỏi, cảm thấy kỳ lạ, phải nói là rất kỳ lạ, bởi vì thường ngày, chủ tịch sẽ không hỏi như vậy, anh ta không giải thích được vì sao lại như vậy, nhưng anh ta chắc canh ta một điều, là chủ tịch hôm nay rất khác thường, giống như là đang đợi một ai đó.

Hạ Lâm Phong bước đi về phía thang máy chuyên dụng của mình, Đình Văn và những người khác bước sang hướng đối diện anh ta, nếu thang máy của nhân viên là thủy tinh trong suốt, thì thang máy của Hạ Lâm Phong lại như một bóng đêm, đen tuyền đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Hạ Lâm Phong đứng trong thang máy của mình, đôi mắt hiện lên những tia sáng mờ ảo, bao phủ lên đó, là bóng đêm đầy giận dữ, tựa như nguy hiểm đang ẩn sâu dưới bình an lặng lẽ, gây cho người ta cảm giác hồi hộp lo lắng, nhưng cũng thích thú và chờ mong.

Thang máy của anh ta dừng lại, nhóm người bên kia đã rất nhanh đứng chờ tại vị trí, đi về phía cánh cửa gỗ lim sang trọng, tất cả mọi người đứng lại, Đình Văn chưa kịp đưa tay ra mở, thì cánh tay Hạ Lâm Phong đã để trước lên đó.

“Cạch”

Hai cánh cửa mở ra, hiện lên cảnh sắc bên trong phòng, đi được vài bước, rồi tất cả đều dừng lại một lần nữa, vì người đang đi đầu tiên kia bỗng nhiên dừng lại.

Đập vào mắt mọi người, là bàn làm việc sang trọng uy nghi, có một một sofa của ý đắt tiền đặt chính giữa, phía sau chiếc ghế ngồi tối cao là cả một bầu trời trắng tinh được nhìn qua tường kính, một thứ trong gian phòng này, từ những cái nhỏ nhặt đến to lớn, tất cả đều được chọn và sắp đặt hết sức hài hòa và đẹp mắt.

Thứ duy nhất không nên có ở đây, là một ly cà phê đã nguội lạnh, nó được đặt yên vị trên chiếc bàn sang trọng, khiến cho người nhìn cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì, chuyện này chắc canh ta không thể nào xảy ra ở Hạ Lâm, lại còn ở trong phòng của chủ tịch.

Mọi người chỉ tập trung vào ly cà phê khác lạ, mà không ai để ý đến gương mặt lúc này của Hạ Lâm Phong, nếu ai đó đứng đối diện với anh ta lúc này, chắc chỉ muốn đào nhanh một lối thoát.

Hạ Lâm Phong đưa mắt nhìn ly cà phê trên bàn, thứ muốn nhìn thì lại không thấy đâu hết, hàng lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt tối đen như vực thẳm, tựa như những bức tường bằng kính kia bị vỡ nát, và những cơn gió kia đã kịp thoát vào, bao lấy một thân thâm trầm lạnh lẽo của anh ta.

Gió như ngày một nhiều hơn, tựa như sự tức giận đang dâng lên tới đỉnh điểm, và nó sẽ nổ tung, nếu…

“Xin lỗi, có thể cho tôi vào không”

Mười hai người còn đang chìm trong suy nghĩ, nghe thấy tiếng gọi phía sau liền quay lại, trước mắt họ, một cô gái trong chiếc váy cách điệu tím hồng, đôi mắt to tròn đen láy, hàng lông mi cong dài đang rũ bóng, tựa như hồ nước mùa xuân được che phủ, đôi môi anh đào đỏ phớt, nước da trắng hồng và nổi bật nhất là mái tóc màu đen óng mượt thả ngang lưng.

Lâm Thư Tuyết vừa đi ra ngoài một chút, quay về đã thấy mười mấy người chặn đường vào, đã thế còn nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ kì quái, đôi mắt trong veo như hồ nước không gợn sóng đáp lại những ánh nhìn của mọi người.

Đến khi người đàn ông chính giữa quay lại, trong đôi mắt tưởng như bị đóng băng kia lại khẽ động, dù là rất nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu không phải chủ nhân của nó thì sẽ không nhận ra, nhưng rốt cuộc nó đã dao động.

Lâm Thư Tuyết mắt nhìn thẳng người đàn ông đang nhìn mình, cảm giác đầu tiên là áp lực, đôi mắt ấy như một cái nam châm, hút hết tất cả mọi vật, sau đó, là nóng rực như lửa, mãnh liệt như muốn thiêu đốt cô, và cô biết, anh ta là ai.

Khóe miệng khẽ cong, đôi mắt như không để ý mà dời đi ánh nhìn kia, Lâm Thư Tuyết lướt qua mười hai người đang đứng, khẽ gật đầu, cô lên tiếng.

“Xin chào, tôi tên Lâm Thư Tuyết”

Lúc bấy giờ, tất cả mọi người mới nhận ra, đây chính là người thứ mười còn sót lại, hóa ra chính vì cô gái này nên chủ tịch mới giận giữ, cô ta cũng rất gan đấy, để chủ tịch đợi ở sân bay và ly cà phê đã nguội lạnh trên bàn kia, chắc đã gây ác cảm với chủ tịch rồi.

Hạ Lâm Phong dời tầm mắt khỏi cô, quay lưng lại, anh ta bước về chiếc ghế cao nhất của mình, đôi mắt không ai nhìn thấy hiện lên những biến chuyển mơ hồ, Lâm Thư Tuyết, cuối cùng tôi cũng bắt được cô.



Khi tất cả đã ổn định, mười người đứng ngang nhau trước bàn làm việc của Hạ Lâm Phong, bên cạnh chỉ còn giám nhân sự và thư kí Đình Văn, còn anh ta, vẫn trưng ra dáng ngồi của bậc đế vương cao ngạo, tựa như anh ta đang đứng từ trên cao mà nhìn xuống tất cả mọi người.

Hạ Lâm Phong nhìn lướt qua mười người, nhưng lại lâu hơn khi dừng ở chỗ ai đó, anh ta sẽ làm gì với cô đây, đầu tiên sẽ là gì…

“Giám đốc nhân sự sẽ theo năng lực và chuyên môn để phân công công việc cho mọi người, hy vọng mọi người không làm tôi thất vọng”

“Vâng chủ tịch”

Sở dĩ Hạ Lâm Phong không phân công luôn cho họ, là bởi vì anh ta không xem hết những hồ sơ đó, mà chỉ xem duy nhất một tập hồ sơ kia thôi, từng dòng từng chữ, không thếu một điều gì hết.

“Mời mọi người về vị trí của mình”

Đình Văn thấy chủ tịch không nói gì hết, nghĩ bây giờ có thể nói họ đi rồi, nào ngờ vừa dứt câu, liền nhận được cái nhìn lạnh lẽo sắc nhọn của chủ tịch, anh ta lại làm gì sai nữa sao, hôm nay anh ta nhớ đâu phải ngày hạn của anh ta, nghĩ thấy hết sức tủi thân, anh ta cúi đầu sửa chữa.

“Xin lỗi chủ tịch”

Hạ Lâm Phong không để ý Đình Văn nữa, nhìn mười người, sau đó nhắm mắt lại, một phút sau, đôi mắt mở ra cùng với lời nói được buông ra đầy kì lạ.

“Mọi người có thể đi…”

Dừng lại một chút, liếc qua người con gái váy tím, anh ta lên tiếng.

“Lâm Thư Tuyết, cô ở lại cho tôi”

Đám người nghe Hạ Lâm Phong nói, lập tức rời đi theo trật tự, nghĩ rằng Lâm Thư Tuyết sẽ bị trỉ trích hay đuổi việc, một số người trong lòng rất cao hứng, đa số những người đó là con gái, bởi vì, với sắc đẹp của Lâm Thư Tuyết, không thể phủ nhận, đó là một đối thủ mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.