Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Chương 5: Chương 5: Vì lý do gì?




Lâm Thư Tuyết đơn độc đứng trước bàn làm việc của Hạ Lâm Phong, một phút trước thôi, ở đây còn có rất nhiều người, nhưng bây giờ, chỉ có mỗi mình cô và anh ta.

Hạ Lâm Phong sau khi mọi người đi thì quay lưng ghế lại với cô, từ nãy đến giờ, anh ta vẫn chưa nói gì hết, không phải không nói, mà không biết nói gì, anh ta chỉ biết anh ta không muốn cô dời đi, chỉ biết muốn trừng phạt cô rất nhiều.

“Nếu chủ tịch không có gì căn dặn…”

Lâm Thư Tuyết nghĩ anh ta không có nói gì, mình ở đây chỉ tốn calo miễn phí, mới mở miệng, thì đã thấy chiếc ghế kia quay lại, và đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình khiến cô phải dừng lại lời nói trong phút chốc.

“Lâm Thư Tuyết”

“Có tôi”

“Cô về đây để làm gì?”

Giọng nói vừa vang lên kia khiến Lâm Thư Tuyết trong phút giây thoáng khựng lại, nhưng chỉ là trong giây lát, rồi nó lại tan tiến, hay trốn sâu ở một nơi nào đó sâu trong cô, chỉ còn đôi mắt không gợn sóng đối diện với đôi mắt sâu thẳm như đêm đen kia thôi.

“Làm điều tôi đang làm”

“Chẳng phải chính cô đã nói sẽ không bao giờ để ý sao, vậy thì cô về đây làm gì?”

Dời đi ánh mắt đang nhìn mình, Lâm Thư Tuyết chuyển hướng đi phía khác, như là trong đôi mắt đó, có gì đó khiến cô không thể nào nhìn lâu hơn nữa, cảm thấy trong lòng, bị đôi mắt này làm trĩu nặng.

“Tôi về đây cũng đâu có nghĩa là để ý anh”

Hạ Lâm Phong nghe Lâm Thư Tuyết nói dứt câu, như là núi lửa đã phun trào, cơn tức lên tới đỉnh điểm, không kìm lại được mà nổ tung ra, đứng lên khỏi ghế, anh ta bước nhanh về phía cô gái ấy, cầm lấy cái cằm xinh xắn ương bướng đang quay đi kia, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, sự giận giữ hiện lên rõ rệt qua tiếng nói như gằn lên.

“Lâm Thư Tuyết, nói đi, cô nói rõ cho tôi xem”

Khoảng cách của hai người, đo thử xem nào, chưa đủ một gang tay người lớn, mặc dù là có khoảng cách, nhưng mặt đối mặt, hơi thở như giao nhau, nhìn hai người lúc này, lại mang đến cho người nhìn, cái gì đó mờ ám đến kì lạ.

Lâm Thư Tuyết nhìn thẳng Hạ Lâm Phong, lúc sau, đưa tay lên gỡ bàn tay nóng rực trên cằm mình xuống, nhìn thẳng vào mắt anh ta, vẫn là đôi mắt không gợn sóng, cô nói.

“Hạ Lâm Phong, từ nãy giờ anh nói gì tôi không hiểu, nếu tôi quay lại có lý do nào khác, thì tôi cũng đâu nhất thiết phải nói với anh, chuyện riêng tư của tôi, Hạ Lâm phong, anh lấy tư cách gì hỏi, tôi là một người rất hay quên, tôi cũng không nhớ rõ mình đã gặp anh chưa nữa, tôi về làm việc đây.”

Hạ Lâm Phong bàn tay cứng đờ, mắt vừa quay sang, chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa kép lại, trong lòng anh ta, những ngọn lửa giận giữ đang âm ỉ cháy, tựa như là nó đang cố kìm nén lại, sợ nếu như bùng cháy, sẽ vỡ òa và cháy chụi lấy anh ta một lần nữa.

Lâm Thư Tuyết bước đi, để lại trong phòng, một bóng người vẫn còn đứng lặng, khép cánh cửa lại, khóe miệng cong lên một nụ cười khó hiểu, Hạ Lâm Phong, vẫn nhớ sao.

*****

Vũ Phi thấy chủ tịch vừa về đến nhà, đã lập tức nói mình tìm một người tới, anh ta ngửi thấy mùi rượu vang tỏa ra từ người chủ tịch, chủ tịch đã uống rượu, mà còn là rất nhiều, anh ta chưa hề thấy chủ tịch uống nhiều rượu như thế này, đã có chuyện gì xảy ra.

Hạ Lâm Phong từ phòng tắm bước ra, đã nhìn thấy một cô gái đứng gần sofa chờ mình, cầm ly rượu vang lên, anh ta ngồi xuống ghế, giọng trầm khàn lên tiếng giữa không gian không tiếng động.

“Tự mình làm đi”

Cô gái nghe anh ta nói, trong mắt hiện lên ngượng ngùng không nói hết, hai tay run run cởi cúc áo, nhưng mãi vẫn chưa cởi được cúc thứ ba, giống như đây là lần đầu tiên cô cởi cúc áo cho mình.

“Vũ Phi”

Vũ Phi đứng ngoài cửa, nghe anh ta gọi lập tức đi vào, xem ra chủ tịch không vừa lòng với người mới, anh ta cần phải chọn một ai đó khác, nhưng phải mất hai mươi phút, mà nếu chủ tịch không hài lòng nữa, lúc ấy anh ta sẽ khó tránh khỏi trách nhiệm.

“Mang đi”

Cô gái nghe anh ta nói vậy, mắt ngại ngùng nhìn anh ta, liền biết mình đã sai ở chỗ nào, gương mặt non nớt ngẩng lên, đôi mắt chớp động và giọng dịu dàng vang lên, nhìn cô như một chú cừu non vẫy đuôi hối lỗi.

“Tôi xin lỗi, tôi có thể làm được”

Vũ Phi nghe cô nói, không bước về phía cô nữa, quay sang nhìn Hạ Lâm Phong, thấy anh ta không nói gì cả, nghĩ rằng không nên làm phiền anh ta trong lúc này, để cô gái ở trong phòng, Vũ Phi bước ra đóng cửa lại, một tiếng sau quay lại là vừa.

Hạ Lâm Phong không nói gì, không phải vì anh ta chấp nhận cho cô ta ở lại, mà vì trong đầu anh ta, gương mặt kia lại hiện lên, chiếm lấy tất cả suy nghĩ của anh ta, đến khi đôi mắt đen chứa đầy giận giữ sáng lên, thì cô gái kia đã nằm gọn gàng trên chiếc giường rộng lớn.

Hạ Lâm Phong tiến lại, nhìn cô gái đang nhắm mắt, đôi mắt chớp chớp run run, hình ảnh này thật giả dối, tính làm trò với anh ta sao, giả dối y như cô ta vậy, nghĩ đến đây, anh ta tắt đi ánh điện, như con thú mà vồ lấy cắn nát món ăn của mình.

Trong phòng rất nhanh sau đó vang lên tiếng hét thất thanh, tiếng nức nở như còn vang vọng mãi, nhưng tất cả đều bị lấn áp bởi hơi thở trầm ổn đầy áp bức, không gian khiến người ta cảm thấy hoảng sợ trước sự giận dữ hơn là mê đắm trong biển cả dục vọng, mặc dù hai người nhìn rất là ám muội.

Dường như người con gái dưới thân không chịu được nữa, muốn đưa tay bám lấy điểm tựa trên người anh ta, nhưng đều bị vô tình gạt đi, chỉ thấy những động tác hung bạo giữ tợn như cắt cô thành từng mảnh, dòng máu đỏ tươi tràn ra cũng không được ai đó để ý.

Hạ Lâm Phong nhắm mắt lại, không để ý người con gái dưới thân mình có bao nhiêu đau đớn, hình ảnh trong đầu lại hiện lên, giọng nói không quen biết như vẫn còn vang vọng bên tai lúc này, đôi mắt ấy, gương mặt ấy, giọng nói ấy, ngay cả mái tóc ấy, anh ta muốn có nó, anh ta muốn tất cả những gì của cô phải thuộc về anh ta, anh ta muốn trừng phạt cô, lấy lại những gì cô mang lại cho anh ta suốt thời gian qua.

Đi theo với những suy nghĩ ấy là những chuyển động ngày càng mạnh hơn, mỗi thứ anh ta muốn, anh ta lại càng đi sâu hơn nữa, tựa như muốn đục khoét tất cả, cắn nuốt tất cả, anh ta như đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, đến nỗi cô gái dưới thân không chịu được mà ngất lịm đi lúc nào anh ta cũng không biết.

Hạ Lâm Phong đứng lên, khoác áo rồi đi ra khỏi phòng, cũng như thường ngày, để lại câu nói vô tình, đi về phía bóng tối dày đặc và lại nhốt mình trong cơn ác mộng không lối thoát.

Vũ Phi nhìn đồng hồ trên tay, thời gian đã quá nửa tiếng đồng hồ, anh ta chắc sẽ không nghĩ là do cô gái kia có sức quyến rũ hơn những người trước, với gương mặt lạnh tanh vừa đi qua người anh ta lúc nãy, chắc một điều, chủ tịch đang tức giận, chỉ là phát tiết chưa hết nên mới lâu như vậy. Điều gì khiến chủ tịch giận đến thế, chỉ tiếc là anh ta không thể nào biết nguyên nhân, bởi vì Hạ Lâm Phong, là một người không biết thể hiện cảm xúc ra ngoài, dù là rất nhỏ.

Hạ Lâm Phong đi về phòng của mình, cũng như mọi ngày, anh ta tắm lại, khoác áo, về phía ghế ngồi, cầm ly rượu, và bóng tối lại bắt đầu buông xuống xung quanh, không gian, như đứng lại.

Một lúc sau đó, trong phòng vang lên tiếng thủy tinh vỡ nát, Vũ Phi vừa mới đưa cô gái kia giao cho lái xe, đang định quay về phòng mình, thì chợt nghe tiếng đổ vỡ, bật điện lên, cảnh tượng trước mắt làm anh ta hoảng sợ.

Hạ Lâm Phong ngồi trên ghế sofa, xung quanh là những vỏ chai rượu nổi tiếng, có chai uống hết, có chai chưa hết, một số chai vỡ vụn lăn lóc dưới sàn nhà, đối diện bức tường, một ly rượu thủy tinh vỡ tan cùng màu đỏ sắc của rượu loang lổ.

“Chủ tịch”

“Đi ra”

Tiếng gằn như rít qua từng hang núi vang lên, Vũ Phi trong lòng dâng lên kinh hãi, tắt điện, anh ta vội vã đóng cửa, bước ra khỏi phòng, như muốn dời xa nơi đã gây lên cho mình những sợ hãi vừa mới hình thành, chủ tịch thật sự đang nổi giận.

Hạ Lâm phong cầm ly rượu trong tay, đôi mắt hằn lên những sóng đêm lạnh lẽo, trong đó có cuồng phong bão tố, ngọn lửa sáng rực, như muốn thiêu trụi, cuốn đi hết thảy con người.

Lâm Thư Tuyết, nếu cô không nhớ, tôi sẽ nhắc lại cho cô, từng chút từng chút một, để nó phải khắc sâu vào cô, khiến cô không bao giờ quên được, cũng như cơn ác mộng đã in sâu trong tôi suốt mười năm nay, tôi sẽ đòi lại hết, tư cách sao, để xem tôi sẽ lấy tư cách gì với cô.

Hình như lý trí đã bị mang đi, chỉ còn lại giận giữ và điên cuồng do nhớ mong mang lại, khiến chính Hạ Lâm Phong cũng không nhận ra rằng, vốn dĩ, giữa anh ta và Lâm Thư Tuyết, thì ngoài quen biết ra cũng không là gì cả, và hình như, anh ta mong chờ một điều gì đó, lớn hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.