Người Đặc Biệt Trong Tim

Chương 87: Chương 87: 87




Mạc Uyển Dư cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ anh ấy đang ngồi đây ung dung cầm ly rượu đây này, còn cần ba mẹ đi điều tra sao.

''Ba mẹ hãy tin vào mắt nhìn của con đi mà. Con đảm bảo, nhân phẩm của anh ấy không ai so sánh được.''

Ba Mạc im lặng từ nãy tới giờ cũng phải lên tiếng:“ Uyển Dư, ba mẹ biết con từ nhỏ đã hiểu chuyện, không để mọi người phải lo lắng gì. Nhưng đây là chuyện hệ trọng của đời ngừoi, con vẫn nên nghe theo ý mẹ con đi.''

Mạc Uyển Dư lúng túng, không biết đáp sao, đang không biết phải làm gì thì người đàn ông bên cạnh lên tiếng:

''Hai người không cần lo, chẳng phải có em đây sao, bé Mộc có em chăm sóc, không có tên xấu xa nào có thể lại gần Mộc được.''

Mạc Uyển Dư thầm bĩu môi, anh nói nghe đàng hoàng quá cơ, tên xấu xa nhất là anh đấy biết không hả.

Ông Mạc cũng lên tiếng:''Mấy đứa cũng đừng quan tâm quá hoá loạn, con bé vẫn còn ít tuổi, cứ để nó được yêu đương tự do, chúng ta không nên nhúng tay vào sâu quá. Thằng út nhớ chăm sóc cháu gái con cẩn thận vào đấy.''

Mạc Khải Liêm 'vâng' nhẹ một cái. Thẩm Mạt trong lòng tức giận, nhà họ Mạc có cần quan tâm Mạc Uyển Dư như vậy không, cũng đã hai mươi hai rồi chứ có phải còn nhỏ đâu, lại còn bắt anh phải chăm sóc nữa chứ, dù sao cũng chỉ là một đứa con nuôi. Cô ta càng nhìn càng ghen ghét Mạc Uyển Dư hơn.

Tiệc tan, mọi người lần lượt ra về, bà Mạc nói Mạc Khải Liêm:'' Con lái xe đưa Thẩm Mạt về đi.''

Thẩm Mạt cũng nhìn anh với ánh mắt mong chờ, nhưng Mạc Khải Liêm lại chẳng thèm nhìn cô ta:

''Bảo tài xế đưa về đi, lúc nãy con có uống rượu rồi.''

Nói xong thì đi thẳng lên lầu, Thẩm Mạt ngượng ngùng, chào hỏi xong là đí luôn về, che đi đôi mắt đang bừng lửa giận của cô ta.

Buổi chiều, sau khi cơm nước xong xuôi, Mạc Uyển Dư và Mạc Khải Liêm cùng về thành phố C.

Xe lăn bánh rời đi, Mạc Uyển Dư thở phào nhẹ nhõm, Mạc Khải Liêm bật cừoi, đưa tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ, rồi kéo cô ôm vào lòng:

“Sợ vậy à?”

Mạc Uyển Dư vòng tay ôm chặt eo của anh:“ Phải nói với mọi người thế nào đây?”

Giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu:“Em đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện đã có anh lo, nhé.''

Trợ lý đang lái xe cũng thở dài một tiếng, lo lắng cho ông chủ của mình, dù sao thì chuyện này thật sự khó chấp nhận.

Căn hộ đã lâu không ở, vậy nên Mạc Khải Liêm thay đồ mặc nhà thoải mái, sau đó dọn dẹp từ trong ra ngoài sạch sẽ cả hai căn hộ, không cho cô động tay vào.

Xong xuôi cũng đã khuya muộn, Mạc Khải Liêm cần đồ đi tắm, còn Mạc Uyển Dư nấu mỳ để cả hai cùng ăn khuya.

Đã lâu không được ở riêng với nhau, Mạc Uyển Dư càng thêm dính người.

Ăn xong, Mạc Khải Liêm vẫn còn tài liệu phải xem, ngày mai laii bắt đầu công việc bận rộn. Mạc Uyển Dư không muốn xa anh, vậy nên nằm luôn trên sofa, gối đầu vào đùi anh nằm nghịch điện thoại, còn Mạc Khải Liêm cầm ipad xử lý công việc.

Ai làm việc của ngừoi ấy, không ảnh hưởng gì đến nhau, nhưng lại hạnh phúc lạ thường. Thỉnh thoảng Mạc Khải Liêm lại vuốt vuốt tóc cô, cô giống như con mèo nhỏ ngó ngoáy cái đầu trong lòng anh, vô cùng thoải mái.

Tới khi xong việc, Mạc Khải Liêm đã thấy người trong lòng ngủ thiếp đi từ lúc nào. Anh đặt ipad và điện thoại của cô lên bàn, sau đó nhẹ nhàng ôm cô bế lên.

Mạc Uyên Dư cọ cọ trong lồng ngực anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc lại an tâm ngủ tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.