Sếp lớn đã dặn dò, vậy nên trợ lý không dám gửi tài liệu gì cho Mạc Khải Liêm nữa. Trưa nay không còn việc gì, anh không cần phải làm việc suốt buổi trưa nữa. Trước đây khi Mạc Uyển Dư tới làm việc, anh sẽ xử lý công việc cả buổi trưa, khi mệt sẽ nằm nghỉ trên ghế sofa, nhường lại phòng nghỉ cho cô.
Mạc Uyển Dư đã sớm tới phòng nghỉ, Mạc Khải Liêm khoá lại cửa văn phòng rồi cũng đi vào, tới nhà tắm riêng trong đó đánh răng rửa mặt.
Đã một thời gian cô không tới, không được ngủ trên chăn đệm vương mùi hương riêng biệt của anh, cô có chút nhớ nhung. Hôm nay đã có thể thoả nỗi mong nhớ.
Anh ra khỏi nhà tắm, tháo cà vạt, cởi cúc tay áo cho thoải mái, sau đó vén chăn chui vào, động tác dứt khoát khiến Mạc Uyển Dư chưa kịp phản ứng, anh đã nằm yên trên giường, vòng tay ôm eo cô.
Mặc dù hai ngừoi ôm hôn không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy, ở trên giường ôm nhau rất mờ ám.
Mạc Uyển Dư ấp úng:“ Không phải anh vẫn luôn làm việc cả buổi trưa sao?”
“Hôm nay không còn việc gì cả?”
“Tập đoàn lớn như vậy sao có thế không có việc gì chứ.''
''Yên lặng ngủ đi nào, anh buồn ngủ rồi.''
''Vậy anh ngủ trên giường đi, em không buồn ngủ nữa, em dậy đây.''
Mạc Khải Liêm ôm chặt lấy cô:'' Không ngủ thì nằm cho anh ôm một chút.''
Mạc Uyển Dư căng thẳng không dám nhúc nhích, mà người bên cạnh đầu rúc vào cổ cô, hơi thở nóng hổi, thoả mãn nhắm mắt ngủ.
Mạc Uyển Dư nằm bất động một lúc, cơn buồn ngủ kéo đến, cô cũng ngủ lúc nào không hay.
Mạc Khải Liêm không có thói quen ngủ trưa, nhưng ôm cô gái mềm mại của mình trong lòng, anh cũng thiếp đi một lúc. Khi tỉnh lại đã thấy Mạc Uyển Dư ngủ ngon lành.
Khi ngủ cô rất ngoan ngoãn, nằm yên một chỗ, miệng còn thỉnh thoảng chóp chép một cái, rất đáng yêu.
Mạc Khải Liêm không kiềm chế được, cúi xuống hôn lên môi cô một cái. Mạc Uyển Dư trong mơ thấy bị làm phiền, hừ một tiếng rồi quay ngừoi sang, vòng tay ôm lấy anh, tiếp tục ngủ ngon. Anh cười nhẹ một tiếng, hơi nhấc đầu cô gối lên cánh tay mình, ôm cô trong lòng, nhưng không ngủ tiếp mà lấy điện thoại nghịch.
Thỉnh thoảng lại nhìn xuống cô gái trong lòng mình. Anh còn giơ điện thoại chụp một tấm, sau đó nhìn ngắm thích thú.
Giấc ngủ này, Mạc Uyển Dư ngủ thẳng tới ba giờ chiều. Lúc vừa thức dậy, đầu óc không linh hoạt, cô nghĩ Mạc Khải Liêm là gối ôm, còn ôm chặt một cái, mặt cọ cọ trên ngực anh.
Mà Mạc Khải Liêm chỉ yên lặng, thu hết những động tác đáng yêu của cô vào mắt.
Một lúc sau cô mới ý thức được mình đang ôm cái gì, lại cảm nhân được ngực anh đang phập phồng theo nhịp tim đập, Mạc Uyển Dư xấu hổ cầm chặt lấy áo trước ngực anh, giấu mặt vào trong đó.
''Nếu không muốn dậy thì anh ôm em tiếp tục ngủ.''
Mạc Uyển Dư vừa giấu mặt vừa lắc đầu:''Không ngủ nữa, anh bỏ tay ra để em dậy.''
Tay Mạc Khải Liêm vẫn đang ôm chặt cô, nếu giờ cô loa mặt ra nhưng không thoát được vòng tay anh thì sẽ rất ngại.
''Em hôn anh một cái rồi anh sẽ buông.''
Mạc Uyển Dư chỉ định hôn nhẹ anh một cái rồi sẽ lui ra, nhưng môi vừa chạm tới, Mạc Khải Liêm đã mạnh mẽ ngậm lấy, đưa lưỡi vào, giữ môi cô không thể chạy thoát.
Sau một hồi dây dưa, Mạc Uyển Dư không biết mình đã nằm dứoi anh từ lúc nào, hai tay còn bị anh giữ phía trên đỉnh đầu, tư thế vô cùng xấu hổ.
Rất lâu sau đó anh mới buông cô ra, mặt chôn sâu trong cổ cô, điều chỉnh nhịp thở. Ở tư thế này, cuối cùng Mạc Uyển Dư cũng nhận ra phía dứoi, trong quần anh đang có thứ gì thức tỉnh cấn vào đùi cô. Mặt cô bỗng đỏ ửng, nóng ran. Hai thân nhiệt nóng bỏng ép sát vào nhau.