Sau cùng, ba mẹ Mạc lại dung túng cô vô điều kiện. Ba Mạc quay sang nhìn Mạc Khải Liêm, giọng nghiêm nghị:
“Chú chăm sóc con bé giúp anh, công việc chỉ để cho con bé tiêu khiển, đừng để con bé mệt mỏi.'
Mạc Khải Liêm:''Anh yên tâm.''
Ba Mạc gật đầu hài lòng, nói với Mạc Uyển Dư:'' Bây giờ con về cùng Khải Liêm, ba mẹ với anh con đến giờ ra sân bay rồi.''
Mạc Uyển Dư nhìn ông buồn bã:'' Mọi người đi gấp vậy, không ở lại tới mai sao.''
Ba Mạc nhìn cô cười yêu chiều:'' Ba sớm qua bên kia xử lý vài chuyện quan trọng để có thể về sớm đón tết cùng con gái ba mà.''
Mạc Uyển Dư nghe vậy mới vui vẻ trở lại:'' Vậy tết năm nay ba mẹ có thể ở nhà lâu hơn phải không ạ?''
''Ừm, sẽ ở tới mồng sáu. Mồng lăm sẽ tổ chức mừng thọ cho ông bà nội con.''
''Vậy ba mẹ, anh trai đi cẩn thận, đừng để bản thân mệt quá.''
Sau khi tiễn mọi người, Mạc Khải Liêm lái xe, hai ngừoi về căn hộ của mình.
Vừa vào đến nhà, Mạc Khải Liêm nhanh tay đóng cửa lại, kéo Mạc Uyển Dư dựa lưng lên bức tường, cả người ép tới.
Một nụ hôn sâu triền miên làm đầu óc cả hai cùng động tình. Mạc Khải Liêm tách môi ra, trống trán lên trán cô, bờ môi cách nhau chỉ một chút, hơi thở ấm nóng của hai ngừoi hoà quyện với nhau.
''Lúc nãy gọi anh là gì?''
Mạc Uyển Dư mờ mịt nhớ lại, lúc nãy hẳn là lúc ăn cơm ở nhà hàng, vì có cả ba mẹ và anh trai, vậy nên cô chỉ có thể gọi anh như trước đây.
Mạc Uyển Dư:''Chú nhỏ?''
Mạc Khải Liêm cừoi:''Ừm.'' Rồi lại đáp chính xác lên đôi môi đỏ mọng kia, giày vò từng đợt, sóng tình cuộn lên.
''Chút nữa cho em gọi thoải mái.''
Nói rồi anh nhấc đôi chân thon dài của cô lên vòng qua eo mình, hai bàn tay đỡ lấy đùi cô, bế ngừoi đi tới nhà tắm.
Đêm đó, anh bắt cô gọi anh 'chú nhỏ' không biết bao nhiêu lần. Khi cô không chịu gọi anh sẽ thả chậm giày vò cô, Mạc Uyển Dư chỉ thấy trống trải, vặn vẹo cơ thể đòi hỏi nhiều hơn.
Khi cô nghe theo mà gọi, tiếng 'chú nhỏ' như mèo kêu của cô trở thành tình thú kích thích từng giác quan, làm anh mạnh mẽ muốn cô nhiều hơn. Không biết sau đó anh dừng lại lúc nào, cô chỉ biết sau hai lần trong nhà tắm, thêm một lần ở trên giường, cô không chút sức lực mà ngất đi.
***
Mạc Uyển Dư ỉu xìu ôm chiếc gối lông vũ trên sofa trong phòng đồ, đôi mắt tràn đầy trách móc nhìn ngừoi đàn ông đang xếp từng món đồ vào vali. Lần này cô rất giận, quyết định sẽ không giúp anh chuẩn bị hành lý nữa.
Mạc Khải Liêm kéo xong khoá vali, nhìn sang vẫn thấy ánh mắt oán giận của cô gái nhỏ, anh bật cười đi tới ngồi bên cạnh, kéo cô ôm vào lòng, cô cố giãy giụa nhưng cũng không làm lỏng bớt vòng ôm của anh.
''Làm thế nào em mới bớt giận.''
Mạc Uyển Dư giọng điệu hờn dỗi:''Thế anh đừng đi nữa.''
Mạc Khải Liêm:''Anh cũng muốn ở nhà với em, nhưng bên kia thật sự cần anh có mặt giải quyết, em lại không muốn đi cùng anh. Anh hứa sẽ cố gắng về trước hai chín tết mà.''
Mạc Uyển Dư quay qua đáp lại cái ôm của anh, cô biết công việc của anh quan trọng, chỉ là nghĩ tới nửa tháng tới không được gặp anh nên có chút buồn bã thôi.
Mạc Khải Liêm:''Anh nói tài xế ngày mai đưa em về thành phố A rồi. Sắp tới anh không ở đây, em không cần tới văn phòng làm gì cả. Về nhà nghỉ ngơi, chờ anh về.''
Mạc Uyển Dư gật gật đầu trong lòng anh, vòng tay lại ôm chặt thêm chút nữa.