Người Đàn Ông Của Thảo Nguyên

Chương 7: Chương 7: Kịch bản




Edit+ beta: Katcat

Chương 7: KỊCH BẢN

Cao Nhiễm đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị tiếng điện thoại trong túi sách đánh thức.

Nơi đây quá vắng vẻ, tín hiệu kém, mấy ngày nay cô đã không sử dụng điện thoại.

“Nhiễm Nhiễm.”

Giọng nói mệt mỏi khàn khàn của Quý Ngôn phát ra từ điện thoại.

Cao Nhiễm sững sờ một lúc, sau đó đứng dậy nhìn quanh phòng, “Anh tìm Tang Tang à? Hình như cô ấy không có ở đây.”

Quý Ngôn là anh trai của Quý Tang Tang, hơn họ ba tuổi, từ rất sớm đã bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc.

Trong những năm qua, đã làm việc kinh doanh của gia tộc họ Quý ngày càng phát triển. Cách đây không lâu, anh đã giành được giải thưởng Phong cách Doanh nhân trẻ Bắc Kinh.

Thế nhưng, Cao Nhiễm vẫn hơi ngượng ngùng khi đối mặt với anh. Vào kỳ nghỉ hè sau đợt thi tuyển sinh đại học, anh tỏ tình với cô, nhưng đã bị từ chối.

Sau đó cô ra nước ngoài, giữa hai người hầu như không có liên lạc gì, mãi đến sau khi về nước, tại buổi tiệc sinh nhật của Quý Tang Tang họ mới gặp nhau vài lần.

“Anh nghe Tiểu Tang nói xe của em bị hỏng.”

Quý Ngôn cười nói: “Nếu anh mà sớm biết các em tự lái, thì chiếc Hummer trong ga ra tốt hơn nhiều. Động cơ ổn định so như thế nào cũng mạnh mẽ hơn chiếc BMW mini nhiều.”

Chiếc BMW MINI Second hand (đã qua sử dụng) bị hỏng là do Cao Nhiễm sau khi về nước, tự dùng tiền riêng mua. Tuy không đắt nhưng cô sử dụng rất thoải mái.

Nếu không phải vì thường xuyên đến các nhà máy, trung tâm mua sắm để đàm phán kinh doanh, cần nhìn cho tử tế, thì cô căn bản đã không chọn BMW.

Nghe câu trả lời dửng dưng của Cao Nhiễm, Quý Ngôn không nói nhiều, chỉ cười: “ Chuyện của Studio em không nên nghĩ nhiều, “thuyền tới đầu tự nhiên sẽ thẳng“. Nhiễm Nhiễm, tin anh đi, khi em quay lại Bắc Kinh tất cả sẽ tốt thôi. “

Những lời nói lịch sự như thế dạo này cô nghe không ít, qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.

Cao Nhiễm đã tìm kiếm vài vòng nhưng không thấy Quý Tang Tang đâu.

Một người phụ nữ khắc khổ ngồi trên chiếc ghế con, ánh mặt trời từ trên chiếu xuống, khuôn mặt đỏ tía, đôi mắt thon dài, nếp nhăn trên trán đậm sâu, đó là cô Cách Căn từ miếu Cam Châu Nhĩ trở về sớm hơn.

“Cô bé kia thấy cháu ngủ say quá, kêu như thế nào cũng không tỉnh, nên đã cùng Ba Đồ ra ngoài chơi.”

Cô Cách Căn vừa nói, vừa hạ mắt xoắn những sợi lông lạc đà nâu nhung, mu bàn tay cong lên đỏ rực, khớp xương tay to thô.

Cô nói xong liền đi vào phòng bếp bưng nồi hấp ra, tươi cười kêu Cao Nhiễm tới ăn sáng.

Cao Nhiễm mở nắp nồi, xíu mại thịt cừu với hành tây, bên ngoài là miếng bột mỏng mịn bên trong là nước sốt màu vàng đậm, bên trên là những nếp gấp hoa xinh đẹp, cắn một miếng là nước thịt cừu ngọt ngào tươi mát tràn ra..

Sau bữa sáng, cô trở vào nhà, đổi một cái áo hai dây, khoác một chiếc áo chống nắng màu kem trong suốt, phía dưới đơn giản mặc một cái quần jean co giản màu tro. Cô mang theo bảng vẽ chuẩn bị lên núi ngắm cảnh.

Cô Cách Căn buộc một chiếc túi vải nhỏ có hoa văn Cáp Mộc Nhĩ* nạm vàng vào bảng vẽ của cô, trong đó có nãi ngật đáp** và quả tương tư **, trên đường khi đói hoặc khát cô có thể ăn

—————-————♥️—-—————-——

*hoa văn Cáp Mộc Nhĩ sẽ như thế này nha “哈木尔”(音ha mu ra)。

奶疙瘩: nãi ngật đáp

相思果: quả tương tư.

—————-————♥️—-—————-——

Ở đằng xa, ầm ầm một chiếc xe tải lái tới, một người đàn ông mặt đầy bụi cát nhảy khỏi chiếc tải Giải phóng Long* màu đỏ, quay về lều Yurt khiêng hai thùng đồ to lên xe, trong nháy mắt muốn lái đi.

—————-————♥️—-—————-——

* 解放龙/Jiefanglong: giải phóng long

—————-————♥️—-—————-——

“Điện thoại của tôi bị hỏng, muốn mang nó đến thị trấn để sửa chữa. Anh có tiện đường không?” Cao nhiễm với chiếc bảng vẽ trên lưng, bước đến gần anh.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái cao,

dưới cặp kính râm là đôi mắt sâu và quyến rũ, chỉ lộ ra chiếc cằm góc cạnh láng mịn, râu ria đã được cạo sạch sẽ.

Hắn nghiêng mặt qua một bên, yết hầu ( trái khế ở cổ đàn ông) trượt lên trượt xuống, “Tôi đi ra ngoài có việc phải làm.”

Cao Nhiễm không vội rời đi, cô vẫn đứng thẳng ở đó, “Không sao, anh cứ làm việc của mình trước đã.”

Tề Nghị nhìn cô một cái, ánh mắt anh vô tình đưa xuống khe ngực trắng nõn đầy đặn của cô. Ngay lập tức bật ra như “ một chú chim sợ cành cong”, má Tề Nghị từ từ ửng hồng.

Anh thu lại ánh mắt, môi mỏng nặn ra hai chữ.

“Lên Xe.”

Hết chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.