Người Đàn Ông Của Thảo Nguyên

Chương 2: Chương 2: Lần đầu gặp mặt




Ở phía xa núi non trùng trùng điệp điệp, trên bầu trời, mặt trời đỏ rực lúc ẩn lúc hiện đằng sau những áng mây trôi lững lờ.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, người đàn ông tay trái nắm chặt dây cương, tay phải cầm cây sào. Đôi chân thon dài mạnh mẽ kẹp chặt bụng ngựa, dáng người ưu tú, đang cưỡi ngựa phi như bay ngược ánh hoàng hôn rực rỡ..

Vó ngựa phi tới đến đâu, mù mịt bụi bay lên cao cả mét ở đó.

Con ngựa nâu đang bị truy đuổi, thấy chế..t không sờn hướng về phía trước mà phi nước đại, chiếc bờm bóng mượt của nó tung bay trong gió.

Người đàn ông canh chuẩn thời cơ cùng góc độ, tay phải nắm lấy cây sào gỗ dài vung về phía trước, sợi dây da tròn bay lên không trung, vững vàng tròng vào cỗ con ngựa. Khoảnh khắc dây da tròng vào cổ ngựa nâu, nó nâng hai chân trước hí vang...

“Oa, anh trai thật “NGON*”nha~~~ “NGON” nha~~, chị đây rất thích “

( *Bản raw để chữ 好 nhưng editor theo tính cách của chị gái thích chọc trai này để chữ NGON cho đúng ý chỉ ấy)

Quý Tang Tang “ khoa tay múa chân”, mê trai hét to, tiếng hét theo tiếng gió vọng về phía trước.

Nghe tiếng động, người đàn ông ngạc nhiên quay lại. Chỉ trong một phút mất tập trung, con ngựa nâu để thoát khỏi sự khống chế, đã dùng sức bẻ gãy cây sào dài.

“ ANH TRAI!!! CẨN THẬN AAAAAA!”

Người đàn ông ngã ngữa ra sau, suýt nữa rớt khỏi lưng ngựa, khiến Quý Tang Tang tái mặt, che miệng hét lên hoảng sợ.

Cao Nhiễm cắn cắn môi, đồng tử màu hổ phách phản chiếu thân ảnh người đàn ông, đang xử lý tình huống nhanh nhẹ lưu loát. Chỉ thấy anh ta một chân móc vào bàn đạp, nghiêng người sang một bên nhảy lên nhẹ nhàng, rồi vững vàng ngồi lên lưng ngựa nâu.

Nó cất tiếng hí vang, quay vòng tròn, cố gắng ném anh ta ra khỏi lưng mình. Nhưng có làm thế nào đi nữa, người đàn ông trước sau như một vững vàng “chiếm thế thượng phong “

Sau vài hiệp, cuối cùng ngựa nâu cũng kiệt sức, mệt mỏi cuối đầu rũ rũ bờm “ hừ hừ” kêu..

Người đàn ông xoay người xuống khỏi lưng ngựa, đưa tay vuốt ve trán nó, cuối người như đang nói điều gì đó, chân mày giãn ra biểu lộ tình cảm thân thiết.

Toàn thân con ngựa nâu ướt đẫm mồ hôi, lông trên cổ bị ướt bện thành từng lọn nhỏ, lông mi dài che khuất đôi mắt long lanh.

Nó thè đầu lưỡi liếm lòng bàn tay người đàn ông đã thuần phục mình, ngoan ngoãn nghe lời.

“Quả thật là tràn đầy Hormone du mục a~~~~ Vừa hoang dã vừa dịu dàng.”

Quý Tang Tang sững sờ, giật giật ống tay áo của Cao Nhiễm, nói một cách chắc chắn: “ Ngủ với anh ta nhất định RẤT “ BỔ*”!!!! “

( * vâng ý chị ấy nói là bổ dưỡng ấy)

Từ xa, Ba Đồ vẫy tay, hét lên “Anh Tề ơi!!“.

Người đàn ông chậm rãi dắt ngựa bước tới, ngược chiều ánh sáng, nét mặt sắc sảo dần dần hiện rõ, đường nét mạnh mẽ, hốc mắt sâu, hai con ngươi sáng lấp lánh như hàn tinh ( ánh sao mờ trong đêm đông).

Lúc này Cao Nhiễm mới nhận ra phần thân trên anh ta để trần, lộ ra vòm ngực nâu phóng khoáng cường tráng, ở quanh phần eo rắn chắc chỉ khoác hờ nữa chiếc áo choàng dài.

“Anh Tề, đây là khách của em. Có thể để các cô ấy đến đây ở nhờ anh vài ngày được không? Vừa vặn hai ngày nữa sẽ có lễ hội Naadam*, cũng có thể dẫn bọn họ đi xem.”

—————-————♥️—-—————-——

Tham khảo từ wikipedia

Naadam (tiếng Mông Cổ: Наадам, tiếng Mông Cổ cổ điển: ᠨᠠᠭᠠᠳᠤᠮ Naɣadum, phát âm tiếng Việt như là Na-đam, nghĩa đen là “trò chơi”) là một lễ hội truyền thống ở Mông Cổ được tổ chức từ thời của Thành Cát Tư Hãn từ thế kỉ XIII. Nguồn gốc của lễ hội đến từ những màn diễu hành, các trò chơi săn bắn của những chiến binh Mông Cổ xưa kia. Lễ hội Naadam là lễ hội lớn nhất tại Mông Cổ, được tổ chức ở hầu như khắp thảo nguyên nhưng lễ hội lớn nhất vẫn là ở thủ đô Ulanbaatar. Lễ hội còn có tên địa phương là “Eriin gurvan naadam” (эрийн гурван наадам) có nghĩa là “Ba trò chơi của đàn ông” hay “Lễ hội 3 môn thể thao nam tính“. Năm 2010, lễ hội Naadam được công nhận và cập nhật vào Danh sách Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại của UNESCO[1][2][3].

Phục trang trong lễ hội Naadam

Các trò chơi được thi đấu trong lễ hội này là đấu vật, đua ngựa và bắn cung của người Mông Cổ, lễ hội này được tổ chức trên khắp đất nước vào giữa mùa hè. Hiện nay, phụ nữ cũng bắt đầu được tham gia bắn cung, đua ngựa, nhưng không được thi môn đấu vật của người Mông Cổ. Khi tham gia thi tài, các thí sinh sẽ phải mặc trang phục truyền thống của Mông Cổ. Trước mỗi cuộc thi có một đoàn kỵ binh diễu hành, ngoài ra còn có các hoạt động nhảy múa, uống rượu. Ẩm thực tại lễ hội Naadam rất phong phú và đa dạng. Tại sự kiện văn hoá thú vị này, hàng ngàn người dân du mục tập trung tại đây để tiệc tùng. Những món ăn ưa thích của người dân nơi đây là: Khuushuur (một loại bánh cuốn nhân thịt), bánh bao chiên giòn, sữa chua Airag, sữa ngựa lên men.

—————-————♥️—-—————-——

Vừa dứt lời, người đàn ông rũ mắt liếc nhìn nhanh các cô một cái, gật đầu rồi dắt ngựa rời đi.

“Chị Nhiễm, chị Tang Tang, có thể, yên tâm ở lại.”

Ra mở sau xe, Ba Đồ bắt đầu mang hành lý xuống, hehe cười, “Đây là anh Tề của em, ở đây không mở khách sạn, đơn thuần đều là nhà lều Yurt tự nhiên, có đồ ăn của người Mông Cổ. Muốn đi chơi thì nói tới Cung Khã hãn, thôn Đào Hải Thành cách đây cũng không xa, so với hành trình du lịch ban đầu mà các chị đã thiết kế... “

“Này, Ba Đồ.” Quý Tang Tang không nhịn được mà ngắt lời, nghiêm túc hỏi: “ Muốn ngủ với anh Tề của cậu phải tốn bao nhiêu?”

Ở Bắc Kinh, trước đây cô ấy cũng là như thế này, những người đàn ông trong hộp đêm cũng giống như rượu ngoại trong thực đơn. Công khai giá cả, bỏ tiền ra là được!

Nhìn thấy sắc mặt Ba Đồ hơi thay đổi, liền vội vàng nói thêm: “Cái này, tôi chỉ hỏi dùm cho chị em tôi thôi!!”

Ba Đồ lén lút liếc nhìn Cao Nhiễm, bối rối nói: “Chỉ sợ là khó đó, anh Tề của em không thiếu tiền.”

“Không thiếu tiền?”

Quý Tang Tang rất ngạc nhiên, cô luôn cho rằng những người chăn nuôi bản địa như thế này rất nghèo.

Tất nhiên, dù không phải là dân chăn nuôi đi nữa, nói chung cũng không giàu có bằng cô và Cao Nhiễm, họ không hề thiếu tiền!

“Những con ngựa của anh Tề nuôi dưỡng đều là tốt nhất, chúng luôn dẫn đầu trong các cuộc đua. Những con ngựa vô địch có thể bán với giá hàng triệu“.

Ba Đồ tiếp tục dỡ hành lý, “Có điều, anh Tề mấy năm nay không chịu bán chúng đi. Anh ấy nói, những người buôn ngựa hiện tại đối xử với ngựa không tốt. À! Đúng rồi, ngoài những con ngựa ở đây, ở những khu vực khác, anh Tề còn có rất nhiều bò sữa, rất nhiều dê sữa.. so với nước sông Mạc Tiểu Cách Lặc( sông Mo'ergele) còn nhiều hơn... “

“Cho nên, việc chị Tang Tang nói căn bản không có khả năng ...”

Khiêng va li, anh ta đi về phía chiếc lều, giọng nói nhỏ dần...

Quý Tang Tang chậc chậc hai tiếng, cao hứng khoác vai Cao Nhiễm:“ Nhiễm Nhiễm, cưng nghĩ thế nào? “nước phù sa không chảy ruộng ngoài”, tìm một cơ hội, chị em chúng ta cùng nhau bàn bạc với hắn!”

Cao Nhiễm đưa mắt về phía xa, nhìn người đàn ông đứng trước chiếc lều Yurt, đang cúi đầu nói chuyện với cô gái. Ánh dương màu cam ấm áp chiều tà, đã đem hình dáng thẳng tấp phóng khoáng của anh ta thành một bóng đen cắt ngang...

Bỗng nhiên, cô cảm thấy đầu ngón giữa hơi đau, đưa mắt nhìn xuống, mới phát hiện chẳng biết khi nào, mẩu thuốc lá đã cháy hết để lại một vết bỏng nhỏ...

Hết chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.