—————-—————-—————-——
Tham khảo từ wikipedia
( *Trần Ba Nhĩ Hổ Kỳ huyện nhỏ thuộc thành phố Hô Luân Bối Nhĩ -Hulunbuir (tiếng Mông Cổ: Kölün buyir, tiếng Mông Cổ viết bằng chữ Kirin: Хөлөнбуйр, Khölönbuir; chữ Hán giản thể: 呼伦贝尔, bính âm: Hūlúnbèi'ěr, âm Hán Việt: Hô Luân Bối Nhĩ) là một địa cấp thị nằm phía đông bắc của khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Trung tâm hành chính của Hulunbuir được đặt tại quận Hailar, khu vực đô thị lớn nhất của vùng. Các đặc điểm cảnh quan chính là thảo nguyên núi cao của đồng cỏ Hulun Buir, các hồ Hô Luân và Buir (sau này một phần ở Mông Cổ), và dãy Đại Hưng An. Hulunbuir giáp với Nga ở phía bắc và phía tây, Mông Cổ ở phía nam và phía tây, tỉnh Hắc Long Giang về phía đông và Hưng An, Nội Mông về phía nam. Hulunbuir là một khu vực đa dạng về ngôn ngữ: bên cạnh tiếng Quan Thoại, các ngôn ngữ thiểu số như Khorchin và Buryat, Daur, và một số ngữ hệ Tungus, bao gồm cả Oroqen và Evenk, được sử dụng ở đây.)
—————-—————-—————-——
“ Thành niên chưa đấy?”
Cao Nhiễm đăng tin cần tuyển người có xe dẫn đường cho mình, thậm chí còn đưa thêm hơn 3.000 tệ tiền boa, để mau chóng kiếm có người nhận việc.
Cô và cô bạn thân nhất Quý Tang Tang tự lái xe từ Bắc Kinh đến Nội Mông Cổ, trên đường đi thì gặp đoạn đường đang sửa chữa. Trên suốt đoạn đường, bình xăng lắc lư va đập mạnh nên bị rò rỉ hết.
Chiếc BMW Mini “ trông ngon nhưng không dùng được” đã mạnh mẽ lái tới Hô Luân Bối Nhĩ mới chế..t máy, thì cũng coi như là không chịu thua kém các loại khác rồi.
Ba Đồ lấy thẻ căn cước từ cái bao đựng tiền trong túi trống đưa ra, thân thiết kêu một tiếng chị gái: “ Đã sớm đủ tuổi vị thành niên rồi, có điều khuôn mặt em búp bê nên nhìn hơi non”
Cao Nhiễm nhận thẻ căn cước, chỉ nhìn thấy vẽ bùa hình như là chữ Mông Cổ nối sau là những chữ vuông ngay ngắn.
00 Sau, xác thật thành niên rồi.
Quý Tang Tang, ngồi trên chiếc vali, khá hứng thú với anh chàng đẹp trai mới lớn có dáng người rắn rỏi này. Cô khẽ nhướng mày, lấy kính mát xanh ngọc xuống, yểu điệu đưa tay ra chào hỏi.
Lại qua nữa tiếng nữa, công ty cứu hộ đường bộ mới gửi xe cứu hộ tới, nhân viên công ty đưa cho họ tờ ghi chú viết tay, để các cô quay trở lại Hải Lạp Nhĩ* lấy xe.
—————-————♥️—-—————-——
Tham khảo từ wikipedia
(* Hải Lạp Nhĩ -Hailar (giản thể: 海拉尔区; phồn thể: 海拉爾區; bính âm: Hǎilār Qū, Hán Việt: Hải Lạp Nhĩ khu) là một khu (quận) của địa cấp thị Hulunbuir (Hô Luân Bối Nhĩ), khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc. Hailar là thủ phủ và cũng là khu vực đô thị tập trung duy nhất của Hulunbuir. Khu vực quận được biết đến với biệt danh “Viên ngọc trên đồng cỏ” và đóng vai trò như một cửa ngõ giữa Nga và Trung Quốc. Hailar trở thành một pháo đài quân sự của nhà Thanh vào năm 1734, và dưới thời cai trị của Trung Hoa Dân Quốc, Hailar trở thành tỉnh lị của tỉnh Hưng An. Hailar ngày nay là một trung tâm của các ngành sản xuất nông nghiệp trong vùng. Quy mô đô thị hiện nay của Hailar tương đối nhỏ nhưng khá thịnh vượng. Giữa thế kỷ, 20, thành phố được ước tính chỉ có khoảng 20.000 người.)
—————-————♥️—-—————-——
Toàn bộ quá trình đều do Ba Đồ thoả thuận, mặc dù còn khá trẻ nhưng cách làm việc rất thuần thục và lão luyện.
Lên xe việt dã của Ba Đồ, Quý Tang Tang quên luôn Cao Nhiễm, đặt mông ngồi vào ghế bên cạnh tài xế, cất giọng nói líu lo, chớp mắt đã trở nên thân thiết.
“Đã nói đừng gọi tôi là chị nữa mà, gọi vậy làm tôi già quá đi nè. Gọi Tang Tang là được rồi... Tôi mới 23 thôi, một thân một mình ngay cả một mống bạn trai cũng không có luôn. “
Oanh, Ba Đồ đạp chân ga, nhếch miệng cười: “ Chị Tang Tang, ở nội Mông Cổ của chúng tôi, để biểu đạt sự tôn trọng sẽ gọi người phụ nữ là chị đó mà.”
Đối với hành vi của Quý Tang Tang, Cao nhiễm không lấy gì làm ngạc nhiên. Từ Thành phố Bắc Kinh tới đây, toàn bộ hành trình đều không ngừng tán trai.
Tăng hết tốc độ, xe việt dã lái như bay về phía trước, hành trình ban đầu của họ định ra bị thay đổi hoàn toàn, khách sạn đã đặt phòng cũng không thể vào ở.
Ba Đồ xung phong nhận việc này, nói cậu có một người anh họ sống tại Cáp Cát - Trần Ba Nhĩ Hổ, một khu chuyên chăn nuôi, cách đây không quá xa.
Trong lần du lịch tự túc này, hầu hết tất cả các danh lam thắng cảnh đều đã bị thương mại hóa cực độ, khiến Cao Nhiễm thất vọng vô cùng, việc này đã làm mất đi vẻ đẹp đơn sơ quyến rũ và hoang dã của thiên nhiên.
Cô giờ đây giống như lúc vừa mới lên đường, đầu óc trống rỗng, hỗn độn, không có một chút cảm hứng nào. Đối với một nhà thiết kế, việc liên tục không có nguồn cảm hứng, không được nữ thần sáng tác Muse* âu yếm dẫn lối, điều đó còn đáng sợ hơn cả cái ch.ết.
—————-————♥️—-—————-——
Tham khảo từ wikipedia
(*Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là thần nàng thơ, tiếng Hy Lạp: οι μούσες, i moúses - có lẽ bắt nguồn từ ngữ căn “men-” trong ngôn ngữ Sơ Âu-Ấn (Proto-Indo-European language) có nghĩa là “suy nghĩ” - gồm mấy nữ thủy thần chị em. Những nữ thủy thần này thường được nhắc đến với những con suối trên núi Helicon và núi Parnasse. Ngày nay, trong tiếng Anh chẳng hạn, những Muse thần nàng thơ là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.v... Nhưng sự có mặt của Clio, nữ thần sử học, và Urania, nữ thần thiên văn học làm cho cụm từ thông dụng Muse thần nàng thơ không gồm được đủ nghĩa bằng cụm từ Muse (thần thoại) chẳng hạn.)
—————-————♥️—-—————-——
Cô lập tức đồng ý lời đề nghị của Ba Đồ.
Trần Ba Nhĩ Hổ Kỳ được đặt theo tên của bộ tộc Ba Nhĩ Hổ, đã từng là bộ tộc can đảm mạnh mẽ và thiện chiến nhất trên đồng cỏ. Cho đến bây giờ, khắp mọi nơi ở hai bên đường đi, vẫn có thể nhìn thấy áo giáp dính máu khô cùng với thắt lưng, d.a.o bầu, chiến thương ( giáo chiến đấu) của những người đàn ông Tộc Ba Nhỉ Hổ.
Cao Nhiễm chống tay đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên suốt quãng đường đi đều là những con đường nông thôn mới xây dựng uốn khúc. Những con bò sữa lông trắng như nhung, tạo thành từng mảnh tranh thêu trên đồng cỏ rậm rạp, rực rỡ cả một góc trời.
Qua một hồi lâu, trong tầm mắt mới xuất hiện một quang cảnh mới. Bảy tám cái chóp tròn nhọn của lều Yurt (nhà bạt của người Mông Cổ) rải rác giữa thảm cỏ xanh rộng lớn, bên cạnh là 3-4 chiếc xe Lạc Lạc kiểu mới và xe jeep đen lốp lớn gầm cao.
—————-————♥️—-—————-——
勒勒車。Xe Lặc Lặc
—————-————♥️—-—————-——
Những chú đại bàng oai hùng bay lượn trên bầu trời, hoàn toàn tương phản với đàn cừu hiền lành đang thong dong gặm cỏ, dưới chân núi.
Nghe thấy tiếng ầm ầm của động cơ xe việt dã, tấm rèm nỉ của chiếc lều Yurt ở giữa lẳng lặng vén lên một khe hở.
“A Âm - A Âm.”
Ba Đồ nhảy ra khỏi ghế lái, “ào ào” mớ cỏ tươi cắt cho dê ăn bị đôi chân tráng kiện của cậu ta đá phải.
Tấm rèm nỉ xột xoạt đung đưa, một cô gái tầm 18 - 19 tuổi bước ra, có tướng mạo điển hình của tộc người Mông Cổ, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt nhỏ ( một mí), làn da xạm đen và khô sau nhiều năm phơi nắng.
Cô ấy mặc một chiếc áo choàng màu xanh ngọc có đường viền chéo màu vàng phía trước, đeo quanh eo chiếc thắt lưng màu hồng đào, khi nhìn thấy Ba Đồ, cô ấy chỉ bẽn lẽn mím môi không nói gì.
“A Âm, anh Tề đâu rồi? Tôi có việc cần phải nói chuyện với anh ấy...”
Tiếng nói to rõ của Ba Đồ nhanh chóng bị lấn áp, chỉ nghe thấy từ phía chân chời đằng xa, tiếng vó ngựa hùng tráng ( mạnh mẽ to lớn) đang lao tới.
Cao Nhiễm đứng bên cạnh xe hút thuốc, ánh hoàng hôn nóng bỏng nóng rát mặt cô. Trong khoang miệng đầy mùi vị cay nồng của thuốc lá Bao Đầu, khiến cô bị sặc phải híp mắt lại, vô thức đưa tầm nhìn về hướng phát ra âm thanh..
Hết chương 1.