Edit+ beta: Katcat
Tề Dịch híp mắt nhìn người phụ nữ, mặc váy đỏ đang tung bay, cưỡi trên lưng ngựa. Dưới ánh mặt trời, cả người trắng nõn phát sáng, giống như Hô Đồ Ca anh vẫn mang theo bên người vào ban đêm, ánh đ.a.o đắm mình dưới ánh trăng, để lộ ra một vẻ sáng trắng lạnh lùng và sắc bén.
Anh nhớ tới lúc trên lưng ngựa lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của cô, cũng trắng nõn nà như bây giờ, đứng ngược sáng hút thuốc, với khí chất thần tiên, phảng phất biến mất bất cứ lúc nào không hay.
Cao nhiễm cưỡi ngựa lượn vòng quanh chân núi, con ngựa trắng phía dưới rất ngoan, cô chưa từng thấy con ngựa nào ngoan và thông minh như vậy, như có thể hiểu được mệnh lệnh của cô, vô cùng khác biệt với những con ngựa ở nước ngoài, cần phải thô bạo khống chế.
Cô cưỡi ngựa phi nước đại tự do trên thảo nguyên xanh, ra sức nhảy lên rồi nhanh chóng đáp xuống.
Trong khoảnh khắc này, bao phiền muộn đều tan biến vào hư không. Đoạn tuyệt với cha mình, rong ruổi khắp nơi để phát tiết bởi vì không cam lòng khi thấy phòng làm việc (studio) thuộc về mình bị công ty thu hồi.
Năm đó, cha mẹ Cao Nhiễm xây dựng sự nghiệp bắt đầu từ hai bàn tay trắng, bắt kịp quá trình cải cách kinh tế mở ra thời đại hoàng kim. Từ một phân xưởng gia đình nhỏ chuyên cung ứng sản phẩm và sản xuất theo đơn đặt hàng của nước ngoài, mở rộng quy mô phát triển thành một tập đoàn thiết kế, sản xuất, kinh doanh toàn thể. Một công ty quần áo cao cấp có hơn 2000 cửa hàng trên toàn quốc.
Tên công ty là “ Nhẫm* Sắc” bắt nguồn từ 8 chữ “ Nhẫm sắc nhân nhi, vừa ý oan gia”, của tác phẩm << Tây Sương Ký**>>, nhà viết kịch Vương Thực Phủ***. Ý nghĩa là “ bị mê hoặc bởi sắc đẹp tột cùng”
—————-————♥️—-—————-——
Tham khảo từ Từ điển Trung Việt và Wikipedia
*từ 稔[rěn] Bộ: 禾 - Hoà Hán Việt: NẪM... nhưng dịch theo convert từ Nhẫm hay hơn nên mình để Nhẫm nha
** Tây sương ký (chữ Hán: 西廂記, “truyện ký mái Tây”), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (崔鶯鶯待月西廂記, “truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây”), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.
*** Vương Thực Phủ (王實甫,?-?), tên thực là Đức Tín (徳信) là nhà viết kịch Trung Quốc đời nhà Nguyên, không rõ năm sinh năm mất chỉ biết ông thọ đến khoảng 60 tuổi. Là nhà văn nổi tiếng đương thời, Vương Thực Phủ được biết đến nhiều nhất như một kịch tác gia với 40 vở tạp kịch đã sáng tác, tuy đến ngày nay chỉ còn nguyên vẹn 3 vở[1].
( do Katcat edit có thể coi chính chủ tại wattpad katcat1411)
—————-————♥️—-—————-——
Dưới trướng có được “ Nhẫm sắc “ ( RENSE), “ Nhẫm sắc thục nữ (RENSE WOMEN), “Nhẫm sắc tiên sinh”(RENSE MEN), “ Thiếu nhi lanh lợi”(RENSE KIDS), “Nhẫm Mỹ lệ”(RENSEMIS)... nhiều nhãn hiệu nhiều chủng loại.
Trong đó “Nhẫm Mỹ Lệ” là dòng sản phẩm nội y của công ty, “Nhẫm Mỹ Lệ” không chỉ có sản phẩm thiết kế nổi bật, mà giá cả lại phải chăng, chất lượng cao, nó là kết tinh tâm huyết làm việc cần mẫn của mẹ Cao Nhiễm.
Bà ấy đã từng nói với Cao Nhiễm rằng, nội y chính là áo giáp của người phụ nữ. Bà ấy hy vọng rằng bất kể là thiếu nữ hay phụ nữ đều có thể mặc nội y vừa vặn và thoải mái. Trong thế giới tàn nhẫn độc ác này, phải dũng cảm tiến về phía trước để gặp được bản thân xinh đẹp nhất của chính mình!!!
Vì thế, ở nước ngoài, Cao Nhiễm đã theo học ngành thiết kế thời trang, chuyên về ngành thiết kế nội y.
Cô muốn thực hiện tâm nguyện của mẹ, để nhiều phụ nữ quan tâm đến mình hơn trong nhịp sống hiện đại bận rộn, và đưa thương hiệu “Nhẫm Mỹ Lệ” ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Thế nhưng lúc quay lại Trung Quốc, sau khi cô thiết kế hàng loạt series nội y lộng lẫy, “Nhẫm Mỹ lệ “ đã bị cắt giảm toàn bộ từ bộ phận thiết kế, dây chuyền nhà máy sản xuất, cho đến các cửa hàng tự bán trực tiếp. Cha đưa ra lý do “Nhẫm Mỹ lệ “ không phù hợp với định vị thương hiệu quần áo cao cấp của công ty, mấy năm liền thua lỗ.
Tuy nhiên, cô hiểu rằng mọi chuyện chỉ là ý của mẹ kế. Năm đó, người phụ nữ này từ một người học việc trong xưởng may, đã trở thành nữ chủ nhân giàu có mạnh mẽ của nhà họ Cao. Tất nhiên là không muốn thấy “Nhẫm Mỹ Lệ” phát triển mạnh mẽ!
Vì thế, Cao Nhiễm tự mở studio riêng, tự mình vẽ bản thiết kế, tự tìm xưởng may sản xuất, tự thương lượng hợp tác với các quầy ở trung tâm thương mại.
Để có được quyền sử dụng thương hiệu “Nhầm Mỹ lệ”, cô không còn cách nào khác là đưa studio của mình vào trụ sở chính. Nhưng cô ngàn lần không ngờ rằng đây lại trở thành vũ khí để cha cô khống chế chính mình.
“Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Cao Nhiễm! Con đừng ngang ngược và vô lý như mẹ của con.”
Cao nhiễm nhắm mắt lại, như thể cô đã từ thảo nguyên rộng lớn trở về ngôi nhà lạnh lẽo đáng sợ ở Bắc Kinh.
Bị biến thành một công cụ để cha mình lợi dụng liên hôn chính trị-thương nghiệp, mở đường cho người em cùng cha khác mẹ của mình.
Ở phía tây mặt trời chiều đang lặn dần, thảo nguyên bát ngát mênh mông đang đắm trong ánh vàng.
“Nhiễm Nhiễm...” Quý Tang Tang cùng Ba Đồ cưỡi ngựa đi tới.
Khi Ba Đồ nhìn thấy con ngựa trắng mà Cao nhiễm đang cưỡi, cậu ấy trợn to mắt tới mức tưởng chừng tròng mắt sẽ rơi xuống: “Đây... đây không phải là cục cưng “Bảo Bôid” của anh Tề sao???”
“Bảo bối, nó quý giá như thế nào?” Quý Tang Tang khó hiểu, tuy nhiên con ngựa trông khá đẹp và tiêu sái (phóng khoáng thanh cao).
“Tại thảo nguyên của bọn em, có rất nhiều ngựa trắng, chỉ có điều phần lớn chúng sẽ có một chút bị pha màu lông, nhưng con này một đầu màu trắng đều là rất hiếm, toàn thân lại trắng như tuyết. Theo như truyền thuyết thì năm xưa Thành Cát Tư Hãn đã dâng một con ngựa trắng thuần khiết cho bầu trời, gọi là Ôn Đô Căn Tra Can. Vợ chồng chú Cách Căn đều nói rằng con ngựa này là hoá thân của Ôn Đô Căn Tra Can”
Nghe Ba Đồ nói xong, mắt Quý Tang Tang sáng lên, “Trời ơi!!! Thần kỳ vậy! Nhiễm Nhiễm, tui cũng muốn cưỡi ngựa thần a!!”
Lúc quay trở lại, Cao Nhiễm thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn ẩn hiện dưới ánh chiều tà trầm lắng, dường như đang chờ đợi...
Anh nheo mắt nhìn con bạch mã mà Quý Tang Tang đang cưỡi, một lúc sau, như có như không lại nhìn cô một cái, rồi quay người đi về phía chuồng ngựa.
“Bịch”
A Âm khiêng một thùng gỗ đầy sữa đi đến trước mặt họ, không cẩn thận làm đổ nó xuống đất, khiến một dòng sữa trắng chảy tràn khắp nơi.
“Này, bọn họ bị sao vậy???” Quý Tang Tang thắc mắc.
Ban đêm, bầu trời trong sáng đầy sao.
Ở Thảo nguyên việc tắm rửa khá bất tiện, nhưng cũng may mắn lúc các cô tới đây là đang giữa mùa hè. Trời hay mưa, trên mặt đất có khá nhiều ao hồ.
Quý Tang Tang không thể chấp nhận việc tắm bên ngoài. Vì thế cô đã để Ba Đồ nấu nước sôi rồi ở trong lều lấy khăn lau người.
Cao Nhiễm không nhịn được, lấy quần áo bỏ vào chậu tắm, đi ra ngoài, quyết định tìm một chỗ xa xa tắm nhanh.
Hết chương 5.
Nay mị edit trễ nên sẵn lên chương sớm:)))) ngày mai có tí HHHHH nha