Người đàn ông của tôi:
Thích trẻ con
Autumn đỗ chiếc Subaru Outback trong gara khi đã quá nửa đêm. Cô đã ở lại câu lạc bộ Rainier cho tới khi nhà cung cấp cuối cùng thu dọn và cô đã viết tấm séc cuối cùng cho ban nhạc.
Cô cầm lấy túi xách từ ghế hành khách và đi vào tầng trệt của ngôi nhà. Cô đã mua ngôi nhà tách tầng [6] ở Kirkland này một năm trước vì nó nằm ở một khu phố cụt yên tĩnh và có một khoảng sân sau lớn, có hàng rào, tiếp giáp với rừng rậm. Trong ba năm qua, cô đã tiết kiệm một phần tiền trợ cấp nuôi Conner và trả tiền mặt cho ngôi nhà này. Cô cần sự an toàn đó. Sự ổn định đó. Cô cần phải biết rằng bất kể có chuyện gì xảy ra với công việc của cô hay Sam đi nữa, cô sẽ luôn có một căn nhà cho Conner.
[6] Split-level: ngôi nhà được chia làm hai khu và sàn của khu bên này nằm cao hơn so với khu bên kia. Hai khu được nối với nhau bằng cầu thang
Ngôi nhà này chắc chắn không hề hào nhoáng dù có nghĩ theo nghĩa nào đi nữa. Nó đã được xây vào cuối những năm bảy mươi và, dù nó đã được sơn và mua mới đồ đạc, nó vẫn cần cải tạo đôi chút. Chủ trước của nó quá cuồng hàng rào hoa, ván gỗ, và gạch giả. Tất cả đều phải dỡ xuống, nhưng không may là Autumn không có nhiều thời gian để xử lý, và việc tu sửa nhà bị đẩy đến tận cùng của danh sách những việc phải làm. Anh Vince nói anh sẽ giúp cô, nhưng anh cũng không có nhiều thời gian.
Trong phòng giải trí, đèn trên trần chiếu sáng, và ti-vi phát kênh Discovery. Túi xách kéo trĩu một bên vai xuống khi cô giẫm lên một khẩu súng Nerf Recon và một túi đựng gậy đánh golf bằng nhựa thân thiện với môi trường có hai cây gậy nhựa. Cô tắt ti-vi đi và kiểm tra then gỗ trên cánh cửa trượt bằng kính trước khi tắt đèn.
Khẩu súng là món đồ chơi mới nhất mà anh Vince mua cho Conner. Anh Vince cho rằng Conner đã dành quá nhiều thời gian với con gái và cần ảnh hưởng nam tính và đồ chơi nam tính. Autumn nghĩ anh Vince thật lố bịch - nhưng sao cũng được. Conner yêu anh Vince và thích dành thời gian với anh. Chúa biết rằng nó đã dành quá ít thời gian cho cha mình rồi.
Trong ngôi nhà yên tĩnh, cầu thang kêu cọt kẹt dưới chân cô. Thường thì, cô thích sự yên bình và tĩnh lặng. Cô thích những giờ phút bình yên sau khi cô đặt Conner vào giường. Cô thích dành khoảng thời gian đó cho bản thân. Khi cô không phải làm việc, làm bữa tối, hay đoán trước hành động của đứa con năm tuổi. Cô thích đọc báo trong lúc ngâm mình trong bồn, nhưng cô không hề thích chuyện Conner không có ở đây. Thậm chí mấy năm qua, khi thằng bé đã bắt đầu đến nhà cha nó ngủ qua đêm, cô vẫn hơi lo lắng khi biết con trai mình không ở trong giường của nó.
Cô băng qua phòng khách tối om vào phòng bếp được bật đèn. Cô đặt ví lên bàn, rồi mở tủ lạnh và lấy vài thỏi pho mát. Ngoài cửa tủ lạnh, Conner đã viết “chào mẹ yêu” bằng nam châm hình chữ cái, và thằng bé cũng đính lên một bức tranh mới mà rõ ràng là được vẽ khi cô đi làm. Bằng bút chì màu, thằng bé vẽ một hình người có đuôi tóc túm cao màu đỏ và đôi mắt xanh, một tay dài hơn tay kia và nắm tay một hình người nhỏ hơn có mái tóc vàng và nụ cười rạng rỡ. Cậu đã vẽ một ông mặt trời sáng rực và bãi cỏ xanh. Tách sang một bên cậu vẽ một hình người khác có đôi chân dài và mái tóc vàng.
Sam.
Autumn mở pho mát và vứt vỏ đi. Cô rút một thỏi dài và cắn một miếng. Mấy tháng qua, Conner bắt đầu thỉnh thoảng vẽ thêm Sam vào các bức tranh gia đình của thằng bé, nhưng lúc nào cũng tách hẳn sang một bên, điều mà, Autumn cho rằng, là miêu tả về mối quan hệ thực sự của thằng bé với cha mình. Thỉnh thoảng. Tách sang một bên.
Cô lấy một cốc nước từ chạn bát và rót nước vào. Nhìn Sam tối nay, cô khó mà nhớ nổi mình đã thấy gì ở anh quá hấp dẫn. À, anh vẫn lộng lẫy, giàu có, và lôi cuốn như thường. Anh to lớn, cơ bắp và vạm vỡ, nhưng ở tuổi ba mươi cô không còn ngu ngốc như hồi hai lăm nữa.
Cô nâng cốc lên môi và hớp một ngụm. Thật xấu hổ khi phải thú nhận, kể cả với bản thân, là cô đã từng ngốc đến thế, nhưng đúng là vậy. Cô đã cưới Sam sau khi biết anh tổng cộng có năm ngày vì cô đã điên cuồng, tuyệt vọng yêu anh. Ngu ngốc nhưng lúc ấy cảm giác thật rất thực.
Cô nhìn bóng mình trong cửa sổ trên bồn rửa và hạ cốc xuống. Khi cô ngoái lại nhìn quãng thời gian ấy trong đời, cô khó mà tin được mình đã thực sự cảm thấy những điều ấy. Rằng cô đã cưới một người đàn ông mà cô mới biết trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi. Khó mà tin nổi trái tim cô từng mềm rũ và ướt át đến vậy trước hình bóng anh. Khó mà tin nổi cô đã yêu nhanh và cuồng nhiệt như vậy. Khó mà tin nổi cô đã từng là người phụ nữ làm một việc bốc đồng đến nhường ấy.
Có lẽ chuyện xảy ra là vì lúc ấy cô đang ở một ngưỡng cực kỳ đau khổ trong đời. Mẹ cô đã mất vì ung thư ruột kết vài tháng ngắn ngủi trước chuyến đi định mệnh ấy. Vince đang ở trong hải quân - thực hiện những nhiệm vụ SEAL đáng sợ. Và lần đầu tiên trong hai năm, cô không có ai để chăm sóc trừ bản thân. Cô không phải đưa bất kỳ ai tới gặp bác sĩ, tới chữa bệnh bằng liệu pháp hóa học, hay liệu pháp bức xạ.
Sau đám tang, sau khi cô đã đóng gói cuộc đời của mẹ cô vào hộp để cất kho, cô chẳng còn gì để làm, và lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy cô đơn. Lần đầu tiên, cô thực sự cô đơn - cô đơn mà chỉ có hai thứ để làm trong danh sách những việc phải làm dài dằng dặc của mình. Bán nhà và tới Vegas để nghỉ ngơi.
Cô muốn nghĩ rằng mình cưới Sam vì cô đơn. Vì cô đã uống quá nhiều và ngu ngốc. Những điều ấy cũng đúng. Lúc ấy cô lẻ loi, say xỉn, và ngốc nghếch, nhưng cô cưới Sam vì cô đã yêu anh mê mệt. Kể cả bây giờ, vẫn thật xấu hổ khi thú nhận rằng cô đã nhanh chóng và sâu sắc yêu anh đến thế nào.
Nhưng anh không hề yêu cô. Anh đã cưới cô như thể đó là một trò đùa. Anh đã rời bỏ cô như thể cô không đáng một xu. Còn chẳng bằng một xu. Anh đã rời bỏ cô mà không ngoái đầu lại.
Cô đặt cốc vào bồn, tiếng thủy tinh va vào sứ vang vọng khắp ngôi nhà vắng vẻ. Anh đã bỏ lại cô đau khổ, hỗn loạn, cùng rất nhiều cảm xúc khác. Cô đã đến Vegas một mình. Cô rời đi khi đã có chồng và vẫn một mình. Cô chỉ có một mình và vô cùng sợ hãi khi thử thai lần đầu tiên. Một mình và sợ hãi khi cô cảm nhận được chuyển động khe khẽ đầu tiên của đứa bé trong bụng cô, cũng như lần đầu tiên cô nghe nhịp tim của Conner. Cô chỉ có một mình và sợ hãi khi khám phá ra rằng mình có một đứa con trai, và cô cũng đã một mình và sợ hãi khi cô sinh Conner mà chẳng có ai trong phòng trừ một bác sĩ và hai y tá.
Một tuần sau khi sinh Conner, cô đã gọi luật sư của Sam và thông báo cho ông ta biết rằng Sam có một đứa con trai. Vài ngày sau, Conner phải xét nghiệm bố mẹ ruột, và thêm một tuần nữa trôi qua, Sam đến nhìn mặt con mình.
Cô tắt đèn bếp và đi vào hành lang. Autumn không còn cảm thấy cô đơn và sợ hãi nữa, nhưng cô đã phải mất vài năm mới chắp nối được một cuộc đời từ những mảnh vụn. Mới tạo ra một chốn an toàn cho Conner sống và rèn một tấm khiên bảo vệ quanh trái tim cô.
Có một phần trong cô ước rằng cô đã giữ Conner bí mật với Sam. Một phần trong cô muốn giữ Conner cho bản thân mình. Một phần trong cô không nghĩ rằng Sam xứng đáng với con trai xinh đẹp của cô, nhưng cô biết rằng được biết về bố là tốt nhất cho Conner. Autumn hầu như không biết gì về bố mình, và từ kinh nghiệm cô biết rằng tốt nhất là Conner lớn lên khi có Sam trong đời. Dù cho Autumn không tán thành anh hay lối sống của anh, Sam vẫn là bố của Conner, và đó là sự thật.
Cô dừng lại cạnh cửa phòng ngủ của Conner và nhìn chiếc giường trống không. Cái gối Barney của thằng bé nằm trên cái chăn Barney mà cô đã làm cho cậu, và tim cô hơi siết lại. Conner đáng ra phải ở trong giường cậu, ôm gối Barney. Sam không xứng đáng với Conner. Cô đã thấy anh rời câu lạc bộ Rainier với một nhóm đồng đội và các cô nàng người mẫu. Một đứa trẻ không hòa hợp được trong lối sống của Sam. Anh là một vận động viên, một gã chơi bời, và không nghi ngờ gì anh đang dành cả đêm ở đâu đó cùng một trong những cô nàng người mẫu. Khỉ thật, anh chắc đang dành cả đêm với không chỉ một cô trong khi Autumn về giường một mình.
Hoàn toàn một mình. Tất cả các đêm.
Dù cô cũng không bận tâm đến việc ở một mình lắm. Cô quá bận rộn nên không thấy cô đơn gì, nhưng... nhưng thỉnh thoảng, sau khi lên kế hoạch cho một đám cưới như của Ty và Faith, cô có hơi khao khát. Cô muốn điều ấy. Cô muốn một người đàn ông nhìn cô như cách Ty nhìn Faith. Cô muốn một người đàn ông yêu cô như vậy. Cô muốn làm trái tim một người đàn ông nhói lên. Làm hơi thở anh ta nghẹn lại. Là lý do khiến dạ dày anh ta sôi sục, và anh ta mất ngủ.
Cô đã cưới Sam, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy những điều ấy với cô. Và nếu cô cưới lại một lần nữa, cô chưa hề loại trừ hoàn toàn khả năng đó, cô sẽ không bị lừa bởi một khuôn mặt điển trai và nụ cười quyến rũ nữa. Cô muốn một người đàn ông nhìn cô như thể anh ta muốn nhìn cô cả cuộc đời còn lại.
Vấn đề là giữa công việc và con trai, cô không có nhiều thời gian và còn có ít năng lượng hơn. Cô đã cố hẹn hò vài lần, nhưng đàn ông muốn những cô bạn gái có thời gian dành cho họ. Khi Autumn thực sự có vài tiếng đồng hồ, cô thèm được mát-xa hay làm móng hơn là thèm một người đàn ông. Cô có thể làm mình lên đỉnh, nhưng cô không thể tự mát-xa sâu hay vẽ hoa cúc lên móng chân.
Cô rời khỏi phòng Conner và đi xuống hành lang. Hẹn hò luôn nằm chót bảng trong danh sách ưu tiên của cô. Có lẽ một ngày nào đó khi Conner lớn hơn, và công việc của cô không còn đòi hỏi nhiều công sức như bây giờ, cô sẽ sẵn sàng đưa hẹn hò lên vị trí cao hơn trong danh sách những việc phải làm của mình.
Ánh đèn tràn ra qua cánh cửa để mở, vươn dài trên tấm thảm màu be và rọi xuống cái chăn Transformers màu đỏ xen xanh sậm. Sam nới lỏng cà vạt khi băng qua sàn nhà. Anh cởi khuy cổ áo và đứng trong luồng sáng cạnh giường con trai. Conner nằm nghiêng, mắt nhắm lại, hơi thở chậm rãi và đều đặn. Giống Sam, Conner ngủ rất say và nóng hầm hập như lò sưởi. Mái tóc vàng của thằng bé dựng lên sau gáy và hai tay duỗi dài trên giường như đang với lấy thứ gì đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình, tim anh đã đập liên hồi trong lồng ngực, và thế giới của anh dịch chuyển dưới chân. Lần đầu tiên anh gặp Conner, anh đã sợ chạm vào thằng bé. Anh tin chắn rằng kiểu gì mình sẽ làm thằng bé thâm tím, đánh rơi nó, hay làm nó gãy xương. Lúc ấy Conner chỉ nặng khoảng ba cân và mặc một bộ đồ liền màu xanh. Trách nhiệm lớn lao ấy đã đánh vào thẳng trái tim đang quay cuồng của Sam như một cây gậy đánh golf. Anh không định làm bố của ai hết. Đã biết trước là anh sẽ không thể làm tốt, và sự trớ trêu của tình huống đó hoàn toàn không thoát được mắt anh. Đối với một người đàn ông luôn tránh bị người khác dựa dẫm bất cứ khi nào có thể, anh vừa được trao cho trách nhiệm lớn nhất trong đời mình. Tất cả chỉ vì anh đã vô trách nhiệm.
Anh rời khỏi phòng, dừng lại ở cửa để nhìn con trai lần cuối. Anh yêu con trai mình. Dạng tình yêu mà anh chưa hề biết là có tồn tại mãi cho tới khi anh nhìn thấy khuôn mặt bé xíu của thằng bé, nhưng không phải lúc nào anh cũng biết phải làm gì với Conner.
Anh cởi cổ áo và rút cà vạt ra khỏi cổ. Lần đầu tiên trông thấy Conner, việc xét nghiệm bố ruột là việc đã rồi, nhưng anh không cần một xét nghiệm mới biết đứa trẻ đó thuộc về anh. Conner trông giống hệt Sam. Tóc vàng và mắt xanh dương. Conner cao hơn so với tuổi, và Sam vẫn mơ được dạy con trai trượt băng. Nhưng dù Conner trông rất giống người nhà LeClaire, thằng bé không thích trượt băng, một điều thật không thể tưởng tượng được khi nghĩ đến việc nó là một LeClaire và mang một nửa dòng máu Canada.
Vài lần Sam cố dạy thằng bé, Conner đã khóc ầm ĩ mỗi lần nó ngã. Không được phép khóc lóc trong khúc côn cầu, và sau lần cố gắng thứ năm, Sam bỏ cuộc. Chết tiệt, Conner thậm chí còn không có mặt trên khán đài mùa giải trước khi Sam thắng cúp Stanley. Thằng bé ở nhà vì bị cúm. Phải, Conner chỉ mới năm tuổi, nhưng năm năm tuổi Sam đã trượt băng được hai năm rồi, và không đời nào có chuyện anh sẽ để một thứ tầm thường như cảm cúm ngăn mình tham dự trận chung kết của vòng tranh giải. Anh đổ lỗi cho Autumn. Cô chưa bao giờ giấu giếm rằng cô nghĩ khúc côn cầu quá bạo lực.
Anh cởi áo khoác ra và đi xuống hành lang. Vì tất cả những sự kiện sau cúp Stanley mùa hè vừa rồi mà anh không dành nhiều thời gian cho con trai mình lắm. Bây giờ, với trường học và mùa giải khúc côn cầu, anh sẽ càng ít gặp thằng bé hơn. Anh không thích thú gì, nhưng anh cũng chẳng thể làm gì được hết.
Cánh cửa tới phòng ngủ cho khách để mở, và anh đóng nó lại. Trợ lý mới nhất, Natalie, nằm ngủ bên trong. Cô còn trẻ, xinh đẹp và có vẻ rất thạo việc. Quan trọng nhất, Conner thích cô.
Rèm cửa trong phòng ngủ chính để mở, và đường chân trời Seattle rải ánh sáng của nó khắp sàn nhà và phủ lên chiếc giường cỡ lớn. Anh bật đèn lên và thấy một ghi chú trên cái chăn màu xanh pha trắng trên giường. Của Natalie, cho anh biết rằng cô phải đi lúc sáu giờ sáng. Vì cô đã đến làm việc cho anh đột xuất, anh sẽ không khó chịu về việc cô rời đi sớm. Anh gấp tờ giấy lại và liếc nhìn đồng hồ trên nóc tủ. Lúc này là hơi quá nửa đêm. Nếu anh muốn Nat đưa Conner về nhà, anh sẽ phải dậy cùng Conner lúc năm rưỡi. Anh với lấy cây bút trong tủ. Tôi sẽ đưa Conner về nhà, anh viết, và nhét nó vào dưới cửa phòng Natalie. Quay về phòng, anh nhận ra rằng mình không biết dạo này Conner sống ở đâu. Anh biết năm ngoái họ đã chuyển về Kirkland, và anh cũng mơ hồ định ghé qua, nhưng anh chưa tới căn nhà đó bao giờ.
Anh đi vào phòng để đồ và ném cà vạt lên ốc đảo chính giữa. Ngược lại với những gì Autumn nghĩ về các trợ lý của anh - khỉ thật, với những gì rất nhiều người nghĩ - anh không ngủ cùng ai hết. Đa số bọn họ là những sinh viên bán thời gian cần thêm tiền, và anh trả đủ để họ làm theo mọi sai bảo. Bản mô tả công việc của họ đi từ người chạy việc vặt cho tới bảo mẫu, và họ quá quan trọng, cũng như anh phụ thuộc vào họ quá nhiều để làm loạn mọi chuyện bằng tình dục.
Quần anh rơi xuống sàn khi anh bước chân ra khỏi giày. Và anh cũng biết lý do vì sao mọi người đều nghĩ thế. Tất cả các trợ lý đều xinh đẹp. Nếu có một cô trợ lý nào đó thuộc tuýp nội trợ có mụn cóc mọc lông, sẽ chẳng có ai nghĩ ngợi gì hết. Nhưng anh không lo lắng đến những gì người khác nghĩ. Anh chỉ quan tâm đến bản thân mình và, theo những gì anh quan tâm thì, tại sao lại phải có một phụ nữ xấu xí trong nhà nếu anh có thể thuê ai đó xinh xắn để nhìn? Hoàn toàn hợp lý thôi.
Anh cởi quần lót đùi ra và, bởi vì Nat ở cuối hành lang, mặc quần ngủ vào. Anh không thích thứ gì gò bó và anh có xu hướng hay nóng người. Anh thích ngủ khỏa thân.
Sam gãi ngực và tắt hết đèn. Anh sẽ phải gọi Autumn vào buổi sáng và báo cô một tiếng, nhưng anh không nghĩ cô có gì khó chịu với việc anh đưa Conner về nhà. Và nếu có, thì kệ xác cô. Phải, họ từng đồng ý sẽ không ở cùng một phòng với nhau, nhưng tối nay họ đã ở trong cùng một phòng và không hề giết nhau. Thậm chí còn không nghĩ đến việc đó. Tất nhiên, anh chỉ nói được về phía bản thân anh.
Một chiếc điều khiển nằm trên tủ áo, và anh nhặt nó lên, chỉ vào cửa sổ. Rèm dần dần hạ xuống khi anh bò vào giường. Daniel và Blake cùng vài cầu thủ đã đi chơi sau đám cưới. Đây là dịp cuối tuần cuối cùng trước trận mở màn của mùa giải, và chắc họ sẽ tiệc tùng cả đêm. Một đại tiệc cuối cùng. Tất nhiên, họ sẽ không để một thứ tầm thường như công việc ngăn mình chơi bời cho thỏa, nhưng họ sẽ phải hãm bớt lại.
Anh chỉnh lại gối dưới đầu và nghĩ về Autumn. Dẫu cho họ đã không gặp nhau trong hai năm, cảm giác bối rối cùng tội lỗi về cái ngày anh ra khỏi khách sạn ở Vegas, bỏ cô lại phía sau vẫn luôn hiện hữu trong anh. Sam không thích cảm thấy như vậy và lẩn tránh chúng hết sức có thể.
Anh gạt mọi cảm giác tội lỗi sang bên và nghĩ về tất cả những gì mình phải làm ngày hôm sau và ở trận mở màn mùa giải trước đội San Jose thứ Năm tới. Anh nghĩ đến điểm mạnh và điểm yếu của đội Sharks. Nghĩ đến những cách tốt nhất để khai thác điểm yếu về tinh thần của họ. Chưa đầy vài phút, anh đã trôi vào một giấc ngủ say không mộng mị và khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh thức giấc với cảm giác bị quan sát.
“Bố dậy rồi,” Conner nói, ngay khi Sam mở mắt. Mặc đồ ngủ Incredible Hulk, Conner đứng cạnh giường, mái tóc vàng sáng dựng lên ở một bên đầu. Thằng bé nhìn Sam chằm chằm như đang cố đánh thức anh dậy bằng mắt. Ánh nắng mặt trời rực sáng sau màn che nhưng vẫn bỏ mặc căn phòng trong bóng tối mờ mờ.
Bên dưới hai mi mắt cụp xuống, Sam nhìn đồng hồ. Mới hơn tám giờ. Anh hắng giọng. “Con đứng đây bao lâu rồi?”
“Lâu lắm rồi.”
Có nghĩa là một tiếng hoặc cũng có thể là một phút. “Con muốn trèo vào đây cùng bố không?”
“Không. Con muốn ăn Toaster Sticks.”
“Con chắc mình không muốn ngủ nướng chứ?” Chủ nhật là ngày duy nhất anh được ngủ nướng. Những ngày còn lại trong tuần anh sẽ tập luyện hoặc thi đấu, thường là cả hai trong cùng một ngày. “Bố có thể bật ti-vi lên.” Anh chỉ vào màn hình lớn bên kia phòng.
“Không. Con đói rồi.” Đó là một điều mà anh biết về Conner. Thằng bé muốn ăn ngay giây phút chân nó chạm xuống sàn.
Sam rên lên và vắt chân qua thành giường. “Bỏ bánh mì nướng ra trong khi bố đi vệ sinh nhé.”
Conner mỉm cười và chạy ra khỏi phòng, hai bàn chân nhỏ xíu gõ thình thịch trên thảm và sàn gỗ. Gấu quần ngủ của thằng bé ôm chặt quanh bắp chân thay vì mắt cá chân. Conner vẫn luôn cao, nhưng có vẻ như qua mùa hè nó đã lớn thêm vài phân khi Sam không chú ý. Anh đứng dậy và, sau khi vào phòng vệ sinh, ra bếp cùng con trai.
Anh mua căn hộ này một năm trước và đã cho tu sửa lại bếp bằng ni-kel mờ, kính, và đá hoa cương Ý. Thay cho bức tường thường thấy, một tháp nước ngăn cách phòng bếp và phòng ăn. Từ trần nhà, dòng nước không ngừng chảy xuống dọc một tấm kính mỏng trông như một tấm đệm nước. Nhà thiết kế nội thất gọi nó là một “tiểu cảnh nước” và đó là chốn chơi đùa ưa thích của Conner.
Tất cả mọi thứ trong căn hộ này đều hiện đại, nam tính và hợp với anh. Sam mở tủ lạnh Sub-Zero ra, cúi xuống nhìn vào trong. Khí lạnh phả thẳng vào lồng ngực trần khi mắt anh quét qua các món đồ bên trong: nước ép để lạnh, đá, và dãy túi đậu to đùng. “Bố hết Toaster Sticks rồi.”
“Mẹ hay làm bánh kếp hình trái tim cho con.”
Bảo sao. “Bố không có gì để làm bánh kếp cả.” Dù có thì anh cũng không làm thành hình những trái tim nhỏ đâu.
“Con thích Egg McMuffins,” Conner hét lên.
“Mẹ con cho con ăn thứ vớ vẩn đó à?”
“Khi hai mẹ con vội ạ.”
“Chậc, đừng ăn thứ đó. Nó không tốt cho con đâu.” Anh mở ngăn đồ ăn ra. “Vào buổi sáng, một người đàn ông cần 80 phần trăm carbon và 20 phần trăm protein để khởi đầu ngày mới đúng cách.”
Conner thở dài. Trước đây cậu từng nghe câu này rồi. “Con ghét bột yến mạch lắm.”
Sam biết điều đó và cầm lấy một hộp Cheerios. “Bột yến mạch sẽ làm con no, cho con năng lượng và nuôi lông ở ngực con.”
“Con mới học mẫu giáo mà.”
Sam cười và quay lại nhìn cậu con trai đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cao ở quầy bar, đôi mắt xanh sáng rực và đầy vẻ hốt hoảng. “Con không muốn mình là đứa trẻ duy nhất có lông ngực ở trường à?”
Mắt nó càng mở to hơn. “Không!”
Anh lấy sữa ra khỏi tủ lạnh và rút một bát sứ ra. “Chà, có lẽ năm sau vậy.”
“Có lẽ năm lớp sáu.” Conner hạ mắt xuống chăm chú nhìn phần lông vàng sẫm trên ngực Sam. Rồi cậu kéo cổ áo ngủ ra và nhìn vào trong. “Nó có ngứa không ạ?”
“Khi nó mới mọc.” Anh đặt bát trước mặt Conner và rót ngũ cốc vào.
“Thỉnh thoảng bi của con ngứa.” Cậu tựa má lên nắm tay. “Nhưng chúng không có lông. Mẹ nói con không thể gãi bi ở chỗ công cộng.”
Sam mỉm cười. Đúng là cách nói điển hình của con trai. Thỉnh thoảng Sam lo rằng Autumn nuôi lớn con trai anh như một đứa con gái. Làm thằng bé yếu ớt. Thật mừng khi biết con mình suy nghĩ như một thằng con trai.
“Bố đã rửa tay chưa?”
Anh ngước lên khỏi cái bát. “Gì?”
“Bố phải rửa tay khi nấu ăn.”
Sam đảo tròn mắt và đi tới bồn rửa. Thật quá nhiều cho việc ra dáng con trai. “Con rõ ràng là sống với một phụ nữ.” Anh mở vòi nước và đổ ít xà phòng diệt khuẩn vào lòng bàn tay.
“Lúc nào mẹ cũng mắng bác Vince về việc đó.”
Tốt. Phải có người nào đó mắng thằng ngốc đó. Sam cầm một tờ giấy ăn và lau khô tay.
“Cái đó có đau không ạ?”
“Cái gì?”
Cậu chỉ vào cánh tay trần của Sam. “Cái đó ấy?”
“Cái này à?” Sam rê một ngón tay lên dòng chữ veni vidi vici sậm màu được xăm trên da từ mặt trong khuỷu tay đến cổ tay anh. “Không. Khi bố xăm nó lên thì có hơi đau.”
“Nó có nghĩa gì vậy?”
Từng có thời ở vị trí đó là tên mẹ thằng bé. Anh hầu như ít khi nhớ lại điều ấy nữa. “Nó là tiếng La tinh và có nghĩa là: tôi đã đến, đã thấy, giờ thì có người sắp bị đá đít đây.” Anh tự hỏi Autumn có che tên anh trên cổ tay cô lại hay không.
Conner bật cười, lộ ra hàm răng trắng bé xíu. “Đít. Đó là từ xấu.”
“Đít à?” Anh đã chú ý ăn nói cẩn thận vì Conner. Lúc nào cũng thế. Anh lắc đầu và vứt tờ giấy đi. “Con nói gì thay vì đít?”
“Mông.”
“Mông?” Biết ngay mà. Thêm bằng chứng cho thấy Conner đã dành quá nhiều thời gian với một người phụ nữ. “Đít không phải từ xấu.”
“Mẹ nghĩ vậy.”
“Chỉ vì mẹ con là con gái không có nghĩa là mẹ con luôn đúng. Mông là một từ ẻo lả và sẽ làm con bị ăn đòn đấy. Nói đít thay vào đó đi.”
Cậu ngẫm nghĩ và gật đầu. “Con có một bức tranh đấy.” Cậu nhảy ra khỏi ghế và chạy vào bếp. Khi quay lại, cậu đặt một tờ giấy lên quầy bar.
“Con đã vẽ nó à?” Sam rót ngũ cốc và sữa vào bát.
“Vâng. Con là một họa sĩ giỏi.” Cậu bò lại lên ghế và chỉ vào hai hình người không cân xứng với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Một người nhỏ hơn, và trông có vẻ như họ đang đứng trên một quả trứng. “Đây là bố, và đây là con. Chúng ta đang câu cá.”
“Câu cá à?” Anh cầm lấy một quả chuối và thái lát nó.
“Vâng.”
Lần duy nhất Sam câu cá là ở Cabo. Và lúc ấy anh uống rượu với các bạn nhiều hơn là câu cá thật sự. Anh đổ nửa quả chuối vào bát ngũ cốc của Conner, nửa còn lại vào máy xay. Anh cầm lấy một cái thìa và đẩy cái bát cho con trai mình. Trong lúc Conner ăn, anh ném vài quả dâu tây lạnh, sữa, bột protein, lê-xi-tin, và một vốc ít dầu hạt lanh vào máy xay. Anh ấn nút sinh tố, rồi rót bữa sáng của mình vào một cốc thủy tinh lớn.
“Con đã thấy bố trên thuyền.”
“Thuyền nào?” Anh khá chắc chắn rằng không có ai chụp ảnh trong những chuyến đi đó. Nó gần như là một luật bất thành văn. Anh quay lại và nâng cốc lên môi.
“Trên báo.” Một miếng Cheerios dính vào khóe miệng Conner, và thằng bé dùng mu bàn tay đẩy nó vào.
À. Bức ảnh đó. Bức ảnh chụp anh đang rót bia từ cúp Stanley lên vài cô người mẫu áo tắm ngực bự trên một chiếc du thuyền vào tháng Sáu vừa rồi.
“Con không thích mấy cô đó.”
“Đó là vì con mới có năm tuổi.” Sam hạ cốc xuống và liếm môi trên. “Một ngày nào đó con sẽ thích.”
Conner lắc đầu và một hàng chân mày phản đối nhướn lên trên trán nó. Chúa nhân từ, trông thằng bé giống hệt mẹ nó. “Hãy đưa con lên con thuyền đó. Đừng đưa những cô gái ấy.”
“Đó không phải thuyền của bố.”
“Ồ.” Conner cắn một miếng lớn và nhai. “Cha của Josh F thường đưa nó đến lớp mẫu giáo,” cậu nói với một miệng đầy Cheerios. “Thỉnh thoảng các ông bố nên đưa con họ tới lớp mẫu giáo.”
Bằng cách nào mà họ lại chuyển từ thuyền và câu cá sang lớp mẫu giáo vậy? “Không phải mẹ con đưa con đi sao?”
Conner gật đầu và nuốt ực xuống. “Bố cũng có thể đưa con đi.”
“Có lẽ là khi nào bố ở trong thành phố.” Anh hớp một ngụm. “Con thích trường mẫu giáo không?”
“Cũng được ạ. Con thích cô giáo của con, cô Rich. Cô đọc cho bọn con nghe. Và con thích Josh F.”
“Cậu ta là bạn con à?”
Thằng bé gật đầu. “Vâng. Dù vậy Josh R thì không. Cậu ta ngốc lắm. Và con không thích cậu ta.” Nó gãi má. “Cậu ta đã đấm con.”
“Vì sao?”
Conner nhún một bên vai gầy nhỏ. “Vì con đã chạm vào ba lô Barney của cậu ấy.”
“Con khủng long tím ấy à?”
“Vâng.”
Sam liếm môi. “Con có đấm lại cậu ta không?”
“Ồ không.” Cậu lắc đầu. “Con không thích đấm người. Thế là không ngoan.”
Nếu không phải thằng bé trông giống hệt anh, Sam hẳn đã nghi ngờ. Mùa giải trước, anh đã dành nhiều thời gian trong khu phạt vì đánh nhau đến mức anh có thôi thúc muốn treo quách một bức tranh và có lẽ là đặt luôn một cây đèn lava nữa vào đó, cảm giác sẽ giống nhà lắm. “Bố tưởng Barney là cho trẻ con.”
Conner nghĩ ngợi một lát, rồi gật đầu. “Năm ngoái con thích Barney.”
“Barney hâm.”
Conner bật cười, rồi lại khoe hàm răng trắng nhỏ xíu. “Phải. Barney như hâm.”