Người đàn ông của tôi:
Có trách nhiệm
Đến trưa, Autumn mặc quần jeans và áo phông trắng vào. Cô ép tóc cho tới khi nó mượt mà và sáng bóng rồi chải ít mascara và bôi son bóng. Và phải, cô cố gắng để trông dễ nhìn vì Sam đã gọi và nói đến trưa anh sẽ tự mình đưa Conner về. Không, cô không quan tâm đến việc gây ấn tượng với anh, mà đằng nào thì cô cũng không thể, nhưng cô cũng không muốn ra mở cửa với bộ dạng mệt mỏi và đáng sợ. Mà thường thì cô trông như vậy vào Chủ nhật.
Đến mười hai rưỡi, cô đứng ở phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ lớn.
Đến một giờ, cô đi đi lại lại, tay cầm di động quay số của Sam. Anh không trả lời, và mọi loại viễn cảnh khủng khiếp chạy qua não cô. Tất tần tật từ tai nạn ô-tô đến bắt cóc. Mỗi lần nghe tiếng động cơ từ xa, cô lại ép trán vào kính và nhìn xuống đường. Mỗi lần không phải Sam, sự lo lắng của cô lại tăng lên một nấc.
Khi mà cuối cùng Sam cũng dừng chiếc xe bán tải màu đỏ to đùng của anh ở đường lái xe nhà cô lúc một giờ ba mươi, cô đã ra khỏi cửa trước cả khi anh đưa xe vào chỗ đỗ.
“Anh đã ở đâu đấy?” cô hỏi khi lao bổ xuống các bậc thang, quét mắt vào trong xe và dừng lại nơi Conner ngồi. Nhìn thấy con trai, mọi lo lắng và sợ hãi của cô biến thành giận dữ.
Sam bước ra khỏi xe. Đôi giày chạy của anh chạm vào vỉa hè, và anh đứng đó trong trang phục quần jeans và áo lông cừu thể thao màu xanh biển đậm như thể không có gì vội vã. Như thể anh không muộn đến một tiếng rưỡi.
“Chào, Autumn.” Một chiếc kính Ray-Bans nằm trên sống mũi hơi khoằm của anh, và nắng chiều tỏa sáng trên tóc anh như thể anh là một chiến binh bằng vàng.
Má cô có cảm giác nóng bừng, và cô phải hít một hơi thật sâu để khỏi gào toáng lên. “Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?” Đó, nghe bình tĩnh lắm.
Sam kéo ống tay áo hiệu North Face lên và nhìn chiếc đồng hồ bạch kim lớn trên cổ tay. “Chắc chắn là biết rồi, khoảng một rưỡi,” anh trả lời như thể cô vừa thuần túy hỏi giờ. Anh với tay vào xe và kéo chiếc ba lô SpongeBob nhỏ xíu của Conner ra.
“Chào mẹ,” Conner nói khi chui theo ba lô qua bên ghế lái xe ra ngoài.
“Hai bố con đã ở đâu?” cô hỏi lại.
Conner nhảy xuống đất cạnh bố thằng bé. “Shorty.”
Đó là một quán bar à? Câu lạc bộ thoát y? Chúa biết rõ là Sam yêu các vũ nữ thoát y. “Gì cơ?”
“Đó là một khu mua sắm mái vòm,” Sam nói thêm. “Chỉ cách căn hộ của tôi vài khu nhà.”
“Bọn con đã ăn xúc xích nhé.” Đôi mắt xanh của Conner mở to đầy phấn khích. “Con đã chơi pinball đấy. Con được nhiều điểm lắm.”
Hai bố con đập tay nhau, và Autumn lại cảm thấy những cú giần giật quen thuộc ngay sau mắt phải bất cứ lúc nào cô phải xoay xở với Sam. Cô không biết đó là do phình mạch máu hay máu đóng cục nữa. Dù là gì thì cũng không tốt. “Tuyệt. Phi thường.” Cô ép ra một nụ cười vì Conner. “Nói tạm biệt bố con đi.”
Sam ngồi xổm xuống, và Conner bước vào giữa hai đầu gối dang rộng của anh. “Chào bố.” Thằng bé ôm cổ Sam và giữ chặt. “Có lẽ chúng ta có thể cùng đến Shorty lần nữa.”
“Chắc chắn rồi.” Anh ôm lại thằng bé, rồi lùi ra để nhìn vào mặt nó.
“Chúng ta cũng có thể đi xem phim hoặc con có thể đến một trận đấu như chúng ta đã nói.”
Autumn không cần nhìn mặt Conner cũng biết thằng bé đang nhìn vào mặt bố nó như thể anh là điều tuyệt vời nhất từ sau lần nó được ăn bánh mềm. Tất cả những gì anh phải làm là đút cho thằng bé chút sự chú ý trời ơi đất hỡi của anh, và Conner ăn ngấu ăn nghiến nó ngay.
Conner gật đầu. “Và câu cá.”
Sam bật cười khi nhổm dậy. “Có lẽ mùa hè sau.”
Conner cầm lấy ba lô của mình ở dưới đất. “Đồng ý.”
“Chạy vào nhà và cất đồ của con đi.” Cô đặt tay lên mái tóc xinh xắn, mát lạnh của con trai. “Mẹ sẽ vào ngay.”
Conner ngước lên nhìn cô, rồi quay lại nhìn Sam.
“Gặp con sau, nhóc.”
“Gặp bố sau.” Thằng bé ôm lấy chân bố nó một cái thật nhanh, rồi đi lên các bậc thang dẫn lên cửa trước.
Autumn khoanh tay dưới ngực và chờ tới khi thằng bé vào trong. Rồi cô quay sang đối mặt với Sam. Cô không muốn la mắng, hét, hay đập vào đầu anh. Cô không muốn điên khùng như thế. Như hồi trước. Giờ cô đã kiểm soát được bản thân. “Anh đã nói anh sẽ đưa nó về đây vào buổi trưa cơ mà.”
“Tôi đã nói muộn.”
“Gì?”
“Tôi đã nói trưa muộn.”
Cảm giác giần giật ở mắt cô di tới chính giữa trán. “Gì thế? Thời gian đặc biệt của Sam à? Trong khi cả thế giới phải sống và vận hành theo múi giờ, anh lại đặc biệt và vận hành theo muộn à?”
Anh mỉm cười như thể anh nghĩ cô thật hài hước. “Tôi muốn dành thêm chút thời gian cho thằng bé, Autumn. Chẳng có gì sai với ước muốn dành thêm thời gian cùng con trai mình hết.”
Những gì anh nói làm cho việc đó thật hợp lý. “Anh muộn một tiếng rưỡi. Tôi đã nghĩ là có chuyện gì đó xảy ra.”
“Rất tiếc vì em đã phải lo lắng.”
Thế chưa đủ tốt. Bên cạnh đó, cô không tin anh. Anh nói là một chuyện, nhưng lại không thực sự nghĩ đến những gì mình nói. Sam không bao giờ hối tiếc cái gì hết. “Khi anh không đến, tôi đã gọi điện.”
Anh gật đầu. “Tôi bỏ quên di động ở nhà. Khi bọn tôi quay về, tôi mới thấy cuộc gọi của em.”
“Gì cơ? Anh không nghĩ đến việc gọi lại cho tôi à? Để cho tôi biết Conner vẫn ổn.”
Anh khoanh cánh tay lực lưỡng ngang khuôn ngực cũng lực lưỡng tương đương. “Tôi có nghĩ đến, nhưng theo cái cách em cho nổ tung điện thoại với một đống cuộc gọi, tôi biết là em sẽ quát tháo tôi. Cũng như em đang nóng lòng muốn làm thế ngay lúc này. Và nói với em sự thật này, tôi không bao giờ chủ định gọi cho một người thèm được quát nạt tôi hết.”
Cô hít một hơi thật sâu, ngước lên nhìn cửa sổ lớn và khuôn mặt bé nhỏ dán chặt vào kính của Conner. Níu lấy sự kiểm soát mong manh của mình, cô bình tĩnh nói, “Anh thật trẻ con và vô trách nhiệm.”
“Chà, em yêu, tôi chưa bao giờ nói rằng mình không vô trách nhiệm. Nhưng em đang kiểm soát quá đáng đấy.”
“Thằng bé là con trai tôi.”
“Thằng bé cũng là con trai tôi.”
“Nó là con trai anh khi anh thấy tiện.”
“Chà, hôm nay tiện đấy. Hãy cho qua đi.”
Cho qua à? Cho QUA à? Cảm giác nhức nhối ở trán chọc thẳng vào não, và sự kiểm soát của cô gãy đôi. “Thế lần sau thì sao? Thế nếu anh thất hẹn với thằng bé tuần sau hay tuần sau nữa thì sao? Thế những lúc nó mong được gặp anh còn anh lại bỏ hẹn với nó vì một bữa tiệc với lũ bạn anh thì sao?”
“Tôi có những sự kiện bắt buộc phải tham dự.”
“Anh có phải đến chiếc du thuyền đó với những phụ nữ bán khỏa thân không? Hay chuyến đi tới Vegas để chơi bời và xem múa mông của anh thì sao?” Mặc dù bằng cách nào mà, xem xét đến chuyện cũ của họ, việc anh vẫn còn có thể đặt chân đến Vegas nằm ngoài tầm hiểu biết của cô.
Anh ngả gót chân ra sau. “Em đang ghen đấy à?”
Cô đảo tròn mắt. Sự đau đớn siết chặt sống mũi cô, và cô ngay lập tức hối tiếc. “Vượt qua chính mình đi, Sam. Anh có thể nghĩ mặt trời mọc và lặn xung quanh anh, nhưng tôi ở đây để nói với anh rằng không phải thế đâu nhé.” Cô liếc lên nhìn Conner đang chăm chú nhìn cô. “Còn với người nghĩ thế, anh lại toàn thất hứa.”
“Tôi sẽ ở với con nhiều hơn nếu tôi có thể. Em biết là lịch làm việc của tôi khiến chuyện đó rất khó khăn mà.”
“Nếu thằng bé có vị trí quan trọng trong đời anh, thì anh khắc sẽ sắp xếp được thời gian.” Cô vuốt tóc ra sau tai. “Anh nghỉ cả mùa hè vừa rồi, nhưng anh chỉ dành ba tuần với Conner. Anh hủy hẹn với nó ít nhất tám lần khác nhau, và mỗi lần anh làm vậy, tôi lại phải cố gắng bù đắp cho thằng bé. Bất cứ lần nào anh vứt bỏ thằng bé, tôi lại là người phải nói với nó rằng anh yêu nó và sẽ ở cùng nó nếu anh có thể. Tôi là người phải nói dối nó.”
Cằm anh siết vào. “Tôi yêu thằng bé.”
“Và cả hai ta đều biết tình yêu của anh đáng giá ra sao.” Cô lắc đầu. “Trong khi anh bỏ đi đóng vai anh hùng với hàng ngàn cậu bé khác, con trai của chính anh lại khóc đến thiếp đi như thể trái tim nó đang tan nát.”
Tay anh rơi thõng xuống hai bên người, và anh ngạc nhiên như thể cô vừa đánh anh. “Tôi không phải người hùng của ai hết.”
“Tôi biết điều ấy.” Cô chỉ vào cửa sổ mà không ngước lên nhìn con trai. “Nhưng thằng bé thì không. Còn chưa. Nó không biết rằng anh chỉ là một gã khốn ích kỷ không xứng đáng với nó, nhưng rồi một ngày nào đó nó sẽ nhận ra điều ấy.” Cô há hốc miệng và lấy một tay áp lên cái trán đang đau như búa bổ của mình. “Ôi Chúa ơi. Tôi không định làm thế đâu. Tôi không muốn làm thế này đâu. Tôi không muốn mất kiểm soát. Tôi không muốn tức giận và chửi bới. Dù điều đó có đúng đi nữa.”
Anh nói to vừa đủ cho cô nghe, “Nó khóc đến thiếp đi ư?”
“Gì?” Cô ngước lên nhìn cửa sổ. Trông thằng bé không buồn bã. Nó không nghe thấy cô chửi bới Sam. “Phải.”
“Tôi không biết điều đó.”
“Làm sao mà anh biết được?” Cô vuốt tóc lại và thở dài. Bất chợt mệt mỏi. “Anh không bao giờ ở lại để dọn dẹp sai lầm của mình. Tôi chắc chắn rằng anh thậm chí còn chả bao giờ nghĩ đến điều đó nữa.”
“Em đang nói về Conner à?”
“Còn ai nữa nào?”
Qua mép kính râm, một bên chân mày anh nhướn lên tận trán.
“Ngoài chuyện những hành động của anh ảnh hưởng thế nào tới cuộc đời con trai tôi, tôi không quan tâm đến anh, Sam. Tôi đã không quan tâm từ lâu lắm rồi. Mối quan tâm duy nhất của tôi là Conner.”
“Tôi cũng vậy.”
Khó mà là vậy, cô nghĩ. “Tôi bảo đảm thằng bé có được tất cả mọi thứ nó cần.”
“Nó cần ảnh hưởng của đàn ông.”
Anh ta đã nói chuyện với anh trai cô sao? “Thằng bé có anh Vince rồi.”
“Vince là một gã khốn.”
“Anh cũng vậy, nhưng ít nhất anh Vince giữ lời hứa. Conner biết rằng thằng bé có thể tin vào anh Vince.”
Anh hít một hơi thật sâu bằng mũi và thở ra như thể cô làm anh mệt mỏi. “Tôi đã bảo Conner là con có thể đến xem các trận đấu của tôi, và tôi sẽ bảo đảm con lấy được ghế đẹp.”
“Thằng bé không thức muộn thế được, không thì con sẽ ngủ gục ở trường.”
“Thứ Bảy thì không đâu.” Anh vào xe và đóng cửa lại. “Tôi sẽ bảo Natalie gọi cho em.”
Conner không thích khúc côn cầu. Thằng bé yêu hòa bình, nhưng nếu thằng bé muốn đi, cô cũng không ngại để Natalie đưa nó đi. Bên cạnh đó, Sam sẽ chán ngay thôi, và điều đó sẽ không thành vấn đề nữa.
Sam không chờ câu trả lời của cô. Chỉ đơn giản là quay ngược xe và ra khỏi đường lái. Từ cửa sổ trên cao, Conner vẫy tay, nhưng đúng là Sam, anh ta không ngước lên nên không nhận thấy. Autumn cau mày và lắc đầu khi cô đi lên các bậc thang dẫn tới cửa trước. Từ xa, tiếng ầm ầm của bô xe Bad dog rung chuyển cả không khí.
Tuyệt. Anh Vince. Cứ như cô chưa có đủ kịch hay vậy.
Cô dừng lại ở bậc thang trên cùng và đưa tay che mắt khỏi nắng chiều. Sự căm ghét mà anh Vince và Sam dành cho nhau không có gì bí mật, và cô hy vọng hai người họ không dừng lại rồi đấm nhau để thể hiện bản lĩnh đàn ông. Cô nín thở khi hai bọn họ đi qua nhau, và mặc dù không thể nhìn xa đến thế, cô cũng không loại trừ khả năng họ giơ ngón tay giữa với nhau.
Cô đứng trên hiên và đợi. Cô yêu anh trai mình. Yêu anh vì vô vàn lý do tốt đẹp, nhưng chủ yếu là vì anh luôn ủng hộ cô. Dù có thế nào đi nữa. Anh trung thành một cách đáng mến và mãnh liệt. Anh đấu tranh vì cô. Luôn như vậy, nhưng thỉnh thoảng anh đảm nhiệm vai trò người anh và người bác hơi quá nghiêm túc. Nhưng đó mới là anh Vince. Anh là một cựu lính hải quân SEAL không tin vào những biện pháp nửa vời. Anh có những nỗi lo bí mật đeo bám mà anh không bao giờ kể và sống theo phương châm: “Thỉnh thoảng giết một con ruồi bằng búa tạ là hoàn toàn thích đáng.”
Anh dừng chiếc Harley ở lối vào, nơi xe của Sam vừa đỗ và tắt máy. Anh vắt một chân qua xe, đứng lên và cào tay lên mái tóc đen ngắn.
“Anh tưởng thằng ngốc đó đáng ra phải ở cách xa em,” anh nói khi đi lên thềm. Đôi bốt của anh nện thình thịch trên nền bê tông.
“Anh ta vừa đưa Conner về. Chả có gì to tát.” Không cần thiết phải nhắc đến việc anh ta đã trễ một tiếng rưỡi và khiến cô lo lắng. Không cần phải đổ thêm dầu vào lửa. “Thế sao anh lại ở đây?” Mặc dù cô cho là mình cũng biết rồi.
“Có lẽ chỉ vì hôm nay anh muốn gặp em.”
“Hôm qua mình gặp nhau rồi.” Cô khoát tay. “Thôi nào. Nói ra đi trước khi chúng ta vào trong.”
Anh mỉm cười, hàm răng dưới của anh hơi xiên nhưng rất trắng. “Sau tối qua anh chỉ muốn bảo đảm là em ổn.”
“Anh gọi cũng được mà.”
“Em sẽ nói dối mất.” Anh cúi xuống và nhìn vào mắt cô. “Anh có cần giết hắn không?”
Cô hẳn đã bật cười nếu cô biết chắc một trăm phần trăm rằng anh đang đùa. Cô không chắc, nhưng cô không phán xét anh vì điều đó. Chắc phải có rất nhiều người muốn giết Sam. Cô từng thấy anh chơi khúc côn cầu, và vài phút trước, cô cũng muốn tự mình giết anh ta. “Không. Tối qua em thực sự còn không gặp anh ta.” Điều đó không hẳn là đúng.
Cô thấy mái tóc vàng kia mỗi lần cô bước vào một căn phòng. “Bọn em không nói gì nhiều đâu.” Điều này thì đúng.
“Vậy em ổn chứ?” Cô ngờ rằng Sam và anh Vince ghét cay ghét đắng nhau đến vậy là vì họ khá giống nhau theo một cách nào đó. Cả hai cùng đẹp trai, kiêu ngạo, và lúc nào cũng giống chó đang động dục. Sự khác biệt giữa họ là anh Vince đặt gia đình của anh lên trên hết.
Khi Conner bé hơn, từng có thời cô dựa dẫm vào anh trai mình rất nhiều, nhưng giờ cô đã mạnh mẽ hơn. Dù cô rất yêu và vẫn cần anh Vince, có những lúc cô ước gì anh sẽ tìm thấy một cô gái tử tế, kết hôn và có gia đình của riêng anh. Anh sẽ là một người cha tuyệt vời, nhưng tất nhiên, cái vấn đề chó động dục sẽ luôn chắn giữa đường một mối quan hệ nghiêm túc. “Anh không cần phải rẽ vào đây.”
“Đằng nào anh cũng muốn đến mà.”
Phải rồi. Autumn mở cửa, và anh Vince theo cô vào trong. “Giờ em mạnh mẽ lắm rồi. Em có thể lo chuyện Sam.” Họ đi lên gác vào phòng Conner. Thằng bé đứng cạnh giường, kéo bộ đồ ngủ bẩn ra khỏi ba lô.
“Chào, Vàng Con,” Vince nói, dùng tên yêu của Conner khi anh cúi xuống cạnh người thằng bé và xoa tóc nó.
“Chào bác Vince.” Conner rút đồ lót nhỏ xíu của cậu ra. “Cháu đã chơi pinball với bố cháu đấy.”
“Thật à? Nghe vui nhỉ.”
Thằng bé gật đầu. “Cháu đã ăn xúc xích.” Nó quay sang với mẹ. “Con có được một cái chăn mới không?”
“Chăn Barney của con thì có gì không ổn?”
“Barney như hâm ấy.”
Cô thở dốc, và miệng cô há hốc. “Nhưng - nhưng - con yêu Barney mà. Nó là cậu bạn màu tím của con.”
Conner lắc đầu và khịt mũi. “Barney là dành cho lũ trẻ con.”
“Từ lúc nào thế?”
Thằng bé nhún vai. “Từ khi con học mẫu giáo. Con lớn rồi.”
Thằng bé vừa khoét mất một mẩu trong tim cô. Họ đã cùng nhau chọn vải và làm cái chăn này. Cả gối nữa. “Con không muốn cả gối Barney của con nữa à?” Thằng bé yêu gối Barney của nó.
“Không.”
Autumn há hốc miệng và túm chặt áo phông ở vị trí trên trái tim. Đây là do Sam. Cô không thể chứng minh điều đó mà không xét hỏi Conner, nhưng cô chắc chắn rằng Sam chịu trách nhiệm cho hành động từ bỏ Barney đột ngột của Conner.
Vince nhổm dậy và quay sang nhìn cô. “Thằng bé nói đúng đấy,” anh nói, hoàn toàn về phe đen tối với Conner. “Barney là con khủng long hâm dở hơi.”
“Ăn nói!”
Conner cười lớn, nhưng Autumn không thấy thú vị gì hết.
Trong khi anh bỏ đi đóng vai anh hùng với hàng ngàn cậu bé khác, con trai của chính anh lại khóc đến thiếp đi như thể trái tim nó đang tan nát.
Sam đứng ở ban công và nhìn ra Seattle cùng vịnh Elliott xa xa. Con phà 205 lướt trên mặt nước, chở đầy ô-tô cùng các hành khách hướng đến đảo Bainbridge. Phía bên dưới, âm thanh xe cộ vang vọng lên tận tầng mười và một cơn gió lạnh thổi qua mặt anh, mang theo mùi dầu xe và Puget Sound.
Trong khi anh bỏ đi đóng vai anh hùng...
Sam rời khỏi ban công và ngồi xuống chiếc ghế độn bông. Anh với lấy chai Beck trên bàn bên cạnh. Anh vẫn luôn xoa dịu cảm giác tội lỗi của mình bằng cách tự nhủ rằng khi Conner lớn hơn, anh sẽ đền bù cho thằng bé. Anh sẽ dành nhiều thời gian cho con. Làm những việc mà các ông bố và con trai hay làm. Dù anh cũng chả biết gì về những việc mà các ông bố và con trai hay làm hết.
Anh nâng chai bia lên môi và ngửa đầu ra sau. Anh còn tệ hơn cả bố mình. Anh hẳn sẽ không bao giờ nghĩ rằng điều ấy còn khả thi, nhưng anh còn tệ hơn cả ông trong vai trò người bố. Bởi vì anh biết rõ. Anh biết mình không bao giờ muốn làm một người đàn ông đối xử tử tế với người lạ hơn cả gia đình mình.
Anh không bao giờ muốn làm người mà tất cả mọi người khác trong thị trấn đều nghĩ là tuyệt vời. Một người đàn ông xuất chúng. Một người hùng, nhưng là một người hùng chẳng còn chỗ cho gia đình mình khi về đến nhà và cởi bỏ bộ đồng phục.
Sam biết quá rõ cảm giác đó thế nào. Sam đã ba lăm tuổi. Bố anh đã mất hai mươi năm, nhưng anh vẫn còn có thể nhớ cảnh mình chờ bố về nhà và ngủ thiếp đi trước khi ông về. Anh nhớ cảnh mình lao đầu vào khúc côn cầu. Xuất sắc. Nổi trội. Là một ngôi sao, nghĩ rằng có thể, chỉ có thể thôi, nếu anh chơi đủ tốt, bố anh sẽ đến và xem anh chơi.
Nó không biết rằng anh chỉ là một gã khốn ích kỷ không xứng đáng với nó, nhưng rồi một ngày nào đó nó sẽ nhận ra điều ấy. Anh nhớ lại cái đêm anh đã ngừng chờ đợi, ngừng quan tâm xem bố có đến một trong những trận đấu của anh không. Độ mười tuổi, anh nhận ra rằng bố mình sẽ không khi nào làm những việc mà anh thấy những người bố khác làm cùng con trai mình, ông sẽ chẳng bao giờ đánh bóng cùng anh hay đến xem một trong những trận đấu. Anh sẽ không bao giờ ngước lên mà được thấy bố trên khán đài, ngồi cạnh mẹ và em gái anh.
Sam rê ngón tay cái dọc chai bia mát lạnh, gom những giọt nước trượt xuống rãnh tay và nhỏ xuống mu bàn tay. Đúng là lịch làm việc của anh dày đặc. Trong mùa giải, phân nửa thời gian anh dành cho việc vi vu trên đường, nhưng cũng đúng là anh đã bỏ mặc trách nhiệm nuôi dạy con trai mình cho Autumn. Bay vào thành phố, dành chút thời gian quý báu với Conner trước khi bay đi. Autumn có trách nhiệm hơn anh. Nhiều đến mức thỉnh thoảng thật khó mà đánh đồng cô với cô gái năm đó anh gặp ở Vegas.
Một cơn gió ẩm ướt mát lạnh thổi qua mặt và phần cổ nóng rực của Sam. Anh vẫn luôn bảo mình rằng chất lượng quan trọng hơn số lượng. Điều đó không đúng sao? Anh khá chắc rằng mình đã nghe một bác sĩ tâm lý cho trẻ con nào đó nói điều ấy trên một chương trình tin tức, và mùa hè vừa qua, anh có nhiều nghĩa vụ hơn thường lệ. Vì thắng cúp, anh được đón đợi ở nhiều cuộc họp fan và báo chí.
Sam nâng chai bia lên môi và hớp một ngụm dài. Những ngày nghỉ cuối tuần ở Vegas và những bữa tiệc cùng các đồng đội không phải là nghĩa vụ phải làm. Và phải, vài lần anh đã hoãn hẹn với Conner để tiệc tùng với bạn bè. Và có lẽ là nhiều hơn vài lần, nhưng anh chưa khi nào nghĩ rằng Conner chịu tác động từ sự vắng mặt của bố nó. Chưa bao giờ nghĩ đến việc con trai anh khóc đến khi ngủ thiếp đi.
Sam hạ chai xuống và đặt nó trên tay vịn. Trong số tất cả những người đàn ông trên hành tinh này, đáng ra anh phải am hiểu hơn mới phải. Trong số tất cả những người đàn ông trên hành tinh này, anh thực sự hiểu rõ hơn nhiều. Anh cũng biết rằng, thỉnh thoảng có những chuyện tởm lợm xảy ra, và khi nó xảy ra, thì đã quá muộn rồi.
Sam nhớ lại cái đêm hai cảnh sát gõ cửa trước và bảo mẹ anh rằng chồng bà đã bị giết trong một cuộc đột kích vào một trang trại ở Moose Jaw. Nhân viên cảnh sát LeClaire là người đầu tiên lao qua cửa và cũng là người đầu tiên hy sinh trong số bốn người không may mắn. Cảnh tượng anh nhìn vào bình tro của bố đứng cùng hàng với ba bình khác; nhìn ông trong bộ đồng phục đỏ mà ông yêu quý và đã chọn nó thay vì gia đình ông; nghe thấy tiếng khóc của những đứa trẻ bị mất bố khác; cầm tay em gái, Ella, trong khi con bé khóc và lắng nghe tiếng nức nở thầm lặng của mẹ vẫn còn in đậm trong ký ức. Anh nhớ mình đã cảm thấy xấu hổ. Xấu hổ vì anh chẳng có mấy tình cảm với người đàn ông mà tất cả những người khác đều yêu quý và nghĩ là một người hùng.
Anh mới có mười lăm tuổi khi phải đảm đương vai trò của một người bố, một người đàn ông trong gia đình. Khi dính tới cô em gái mười tuổi, anh coi mọi chuyện là nghiêm túc. Anh luôn chăm sóc con bé, và con bé theo anh như hình với bóng. Một cái bóng với mái tóc đuôi ngựa vàng óng luôn nhún nhảy. Trong đôi mắt xanh to tròn của Ella, anh đã thế chỗ bố họ. Anh là một người hùng chết tiệt.
Sam giữ chặt lấy cổ chai và chầm chậm xoay nó trên tay vịn gỗ. Anh không bao giờ muốn làm người hùng của bất kỳ ai hết. Chúa biết rằng anh đã đóng vai đó tệ thế nào với Ellla, nhưng anh muốn con trai mình ngủ mỗi tối mà biết rằng bố thằng bé yêu nó.
Điều ấy đưa suy nghĩ của anh xoay quanh mẹ của Conner. Vậy là, có lẽ anh đáng ra nên gọi cho Autumn và bảo cô là họ sẽ đến muộn. Thật lòng mà nói, anh không hề nghĩ đến việc đó chút nào, và nó cũng không nảy ra trong đầu anh cho tới khi anh thấy số lần cô gọi vào di động. Đến lúc ấy, anh cho rằng đằng nào chuyện cũng đã rồi. Sam không cần nhìn cô lao bổ xuống thềm về phía mình cũng biết anh đang gặp rắc rối. Khỉ thật, anh thừa biết điều ấy trước cả khi anh rẽ vào phố nhà cô. Thứ anh không tính đến là trông cô lại cuồng nhiệt và nóng bỏng đến thế. Mái tóc đỏ tung bay và đôi mắt xanh lục của cô rực lửa. Nếu cô không mở miệng và bắt đầu cắn cảu, anh hẳn đã thấy mình vướng vào một tình thế khó chịu khi nhớ lại lần cuối cùng cô trông như thế. Cuồng nhiệt và đầy ý muốn phá hoại. Chỉ là lần đó cô không giận dữ. Cô đã xé quần áo của anh cho tới khi anh khỏa thân, và miệng cô rê khắp người anh, làm những việc hư hỏng nhất, khiến anh thở dốc, kiệt quệ, và muốn thêm nữa.
Lần đầu tiên anh thấy cô, cô đang nhảy một mình, một tay để trên đầu, tay kia trên bụng, nhẹ nhàng lắc hông đầy quyến rũ. Chân anh đã tiến về phía cô trước cả khi kịp có một suy nghĩ mạch lạc trong đầu. Anh đến sau lưng cô và đặt tay lên eo cô. Giây phút chạm vào cô, anh đã cảm nhận được điều gì đó. Một tia sáng của một cảm giác bé bỏng nào đó đập thẳng vào bụng anh.
Autumn đã huých khuỷu tay xinh xinh nhọn hoắt vào thẳng bụng Sam, ngay gần chỗ anh cảm thấy tia sáng bé nhỏ nào đó ấy, rồi cô quay lại đối mặt với anh. Mắt cô mở to sợ hãi, và trông cô như đang nghĩ đến việc bỏ chạy. Sam cũng không trách cứ gì cô, nhưng anh cũng không để điều ấy xảy ra.
Autumn không ngã ngay vào giường với anh đêm đó, nhưng một khi anh đã đưa được cô vào đó, họ không hề rời đi. Nhìn thấy cô lao đến chỗ anh ngày hôm nay gợi lại những ký ức khi cô khỏa thân áp vào anh. Ký ức về làn da trắng ngà cùng bầu ngực săn chắc trắng mịn của cô trong tay và miệng anh. Autumn có thể không phải thuộc tuýp cơ thể lý tưởng của anh, nhưng cơ thể cô hoàn hảo. Và trong những ngày ở Vegas đó, khi không có điều gì là thật, dường như cô cũng thật hoàn hảo.
Sam nâng chai bia lên và hớp một ngụm lớn. Sau đó anh đã tỉnh dậy, choáng váng, rã rời và tự hỏi mình vừa làm cái quái gì. Anh đã cưới một cô gái mà anh chỉ vừa mới gặp và chẳng hề quen biết. Khỉ gió, anh thậm chí còn không biết cô sống ở đâu.
Một tháng trước thảm họa ở Vegas, anh đã ký một hợp đồng năm triệu đô la trong ba năm với Chinooks. Bằng một hành động bẩt cẩn, anh đã đặt tất cả vào nguy hiểm. Bằng một hành động bất cẩn, anh đã thay đổi cuộc đời mình mãi mãi. Cả cuộc đời Autumn nữa.
Anh không bao giờ dám chắc chuyện gì làm Autumn tức giận hơn - việc anh bỏ cô lại một mình ở Caesars mà không có lấy một lời từ biệt, cách anh xử lý vụ ly dị, hay việc anh khăng khăng đòi xét nghiệm bố ruột. Trong cả ba việc đó, việc duy nhất anh sẽ thay đổi nếu có thể là cách anh bỏ đi. Anh sẽ người lớn hơn và nói lời tạm biệt. Điều ấy hẳn sẽ khó khăn, nhưng là việc đúng đắn phải làm.
Sam chống tay lên tay vịn và nhổm dậy. Anh không phải một người cha tệ hại như Autumn miêu tả, nhưng cũng không tốt như anh cần phải làm. Tất cả những điều đó phải thay đổi. Anh phải làm việc đúng đắn. Anh phải cố gắng để được gặp con trai mình như khi cố gắng chơi khúc côn cầu. Anh nhìn đồng hồ và hớp ngụm bia cuối cùng. Vài cầu thủ đang tụ tập ở quán Daniel để chơi poker. Sam đang lỗ ba nghìn đô và rất muốn có cơ hội thắng lại.
Trở nên nghiêm túc trong cuộc sống riêng tư không có nghĩa là anh phải từ bỏ tất cả mọi thứ khác. Không có nghĩa là anh phải từ bỏ tối poker.