(*) Hãy quay lại đọc kỹ phần văn án giúp mình để xem truyện có hợp gu với bạn không nhé <3 Nếu thấy cấn chỗ nào hay có góp ý gì thì vui lòng ib góp ý giúp mình nha:v
Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Thu Bình gặp phải tình cảnh này, nhất thời có chút luống cuống tay chân, cậu nhìn em gái vẫn đang gào khóc, lại nhìn Úc Hoàn bình tĩnh đứng một bên cúi đầu không nói gì, cậu đỡ chán, thở dài thườn thườn thườn thượt.
Nguyễn Thu Bình quyết định đi dỗ đứa khóc trước.
Nhưng Nguyễn Đông Đông thật sự không dễ dỗ, mặc kệ Nguyễn Thu Bình an ủi thế nào cũng vô ích... Bị thằng nhóc Úc Hoàn khiêu khích, Nguyễn Đông Đông ban đầu chỉ muốn Nguyễn Thu Bình xoa tay, nhưng giờ phút này, cô bé ngẩng mặt lên, vừa khóc vừa nằng nằng đòi hôn Nguyễn Thu Bình cho bằng được.
Nguyễn Thu Bình nào dám để cô bé hôn, chưa nói đến tờ giấy Hạ Phù Thủy để lại vẫn còn nóng hôi hổi, thì chỉ riêng chuyện “hôn thần xui xẻo” rốt cuộc có bao nhiêu uy lực thì cậu cũng không tài nào biết được.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn Úc Hoàn, lông mày nhíu chặt, có chút lo lắng.
Giọng khóc của Nguyễn Đông Đông ngày càng nhỏ, dù sao tuổi cô bé vẫn còn nhỏ, không đủ sức lực, mười mấy phút sau đã túm góc áo Nguyễn Thu Bình, khóe mắt còn vương giọt nước, thút tha thút thít ngủ thiếp đi.
Nếu ở nơi khác, Nguyễn Thu Bình sẽ dùng pháp thuật để dọn sạch những đám đất cát trên người Nguyễn Đông Đông, sau đó di chuyển cô bé lên giường ngủ. Nhưng bây giờ con người là Úc Hoàn vẫn còn đứng ở bên cạnh, Nguyễn Thu Bình không dám dùng pháp thuật làm bại lộ thân phận của mình, chỉ đành phải nhờ người giúp việc trong nhà nhóc Úc Hoàn giúp đỡ lau chùi cho Nguyễn Đông Đông, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cuối cùng đặt lên giường cho khách ở tầng hai, để cho cô bé tiếp tục ngủ.
Vừa mới sắp xếp xong cho Nguyễn Đông Đông, Nguyễn Thu Bình bèn quay đầu, nghiêm túc quan sát từ trên xuống dưới từ trái sang phải Úc Hoàn một phen. Thoạt nhìn Úc Hoàn vô cùng khỏe mạnh, môi không tái nhợt, cũng không có người đầy mồ hôi, càng không có vẻ tinh thần lung lay sắp đổ.
Nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa, cậu vẫn có chút lo lắng mở miệng hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu gì hay không?”
Thằng nhóc lắc đầu.
Nguyễn Thu Bình tiếp tục hỏi: “Em hãy cảm nhận thêm chút nữa. Thực sự không thấy khó chịu chỗ nào hay sao? Ví dụ như hoa mắt chóng mặt đau đầu buồn nôn, đột nhiên cả người mất sức... Chính là cái loại cảm giác bị xui xẻo quấn thân ấy.”
Nhóc Úc Hoàn nghiêm túc cảm nhận một chút, sau đó lại lắc đầu nói: “Không có.”
......Chuyện này quá không bình thường.
Mặc dù sau khi Nguyễn Thu Bình hạ phàm, vận xui chỉ còn lại một phần mười, nhưng Úc Hoàn vừa mới hôn cậu một cái, làm sao có thể không có chút chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Thu Bình thở dài thườn thượt, phủi phủi bộ quần áo màu vàng trên người rồi bất đắc dĩ nói: “Có nhất thiết phải như thế không? Có nhất thiết không? Cho dù tôi là Thần Xui Xẻo thì mấy người có cần phải tránh tôi như tránh tà không, không phải mấy người có bùa mà Thần May Mắn kia cho sao?! Hơn nữa mọi người yên tâm, vì đổi vận nên tôi đã đặc biệt mua bộ đồ màu vàng đổi vận này của Thần May Mắn ở trong Rừng Giao Dịch, qua đây nào các bạn ơi, dính tí kim quang...”
Có bạn học nhỏ giọng lầm bầm: “Thần May Mắn cũng không mặc quần áo màu vàng, chắc chắn cậu đã mua phải hàng giả rồi, quả nhiên là Thần Xui Xẻo...”
Đúng vậy, Nguyễn Thu Bình là một vị Thần Xui Xẻo trời sinh.
Thần Xui Xẻo của đời trước đã chết, bây giờ vị trí Thần Xui Xẻo tạm thời bị để trống. Tuy rằng bởi vì tu vi không đủ, Nguyễn Thu Bình còn chưa thể được sắc phong thần vị, nhưng cậu đã trở thành vị Thần Xui Xẻo duy nhất trong lòng mọi người.
Vận đen của Nguyễn Thu Bình không hề thua kém với Thần Xui Xẻo trước đó chút nào. Ví dụ như khi cậu vừa sinh ra, nhà họ Nguyễn vốn coi như là giàu có đã nghèo đến độ khố rách áo ôm, thậm chí mỗi khi cả thiên giới nhắc tới nhà họ Nguyễn bọn họ cũng không còn là “Nhà họ Nguyễn sống ở phía Tây có hai con sư tử vàng cực kỳ thô tục” mà biến thành “Nhà họ Nguyễn nghèo nhất phía Tây” viết tắt – “Tây nghèo Nguyễn gia“.
Lâu dài mà lại thâm tình hôn môi kết thúc về sau, Úc Hoàn sờ sờ Nguyễn Thu Bình ướt lộc cộc đầu tóc, hỏi: “Nguyễn Nguyễn, như thế nào ướt, bầu trời là trời mưa sao?”
Nguyễn Thu Bình vốn định nói cho Úc Hoàn, nói hắn là ở trong đàm lộng ướt quần áo, nhưng hắn nếu là nói lời nói thật, liền lại muốn giải thích hắn vì sao phải nhảy vào trong đàm, vì thế Nguyễn Thu Bình tiểu biên độ gật gật đầu, mượn trời mưa bị xối cái này cách nói.
“Kia trên người này đó bùn điểm tử......”
“Không cẩn thận quăng ngã, bất quá không có việc gì, ta một chút cũng chưa bị thương.” Nguyễn Thu Bình duỗi tay xả một chút quần áo của mình nói.
Úc Hoàn ánh mắt bỗng nhiên lại chuyển qua hắn trên tay, thần sắc ám trầm xuống dưới: “...... Ngươi trên tay thương cũng là quăng ngã?”
Nữ hài nhìn Nguyễn Thu Bình trên tay cùng Úc Hoàn cùng khoản nhẫn cưới, tựa hồ là minh bạch cái gì, sắc mặt trắng nhợt, cả người đều cứng đờ tới.
Nữ hài đi rồi, Nguyễn Thu Bình vươn tay làm Úc Hoàn cho hắn băng bó miệng vết thương, hắn nhìn thoáng qua nữ hài nhi rời đi phương hướng, nhịn không được cảm thán nói: “Tuổi trẻ thật tốt a, vừa mới nữ hài kia là vừa tốt nghiệp đi?”
Úc Hoàn: “Nguyễn Nguyễn hỏi cái này làm cái gì.”
“Không có gì, chính là cảm thấy nữ hài kia lỗ mãng lại dũng cảm, tuy rằng phương thức có chút vấn đề, nhưng tính cách vẫn là rất phù hợp nàng cái này tuổi.”
Úc Hoàn trên tay động tác dừng một chút: “Nguyễn Nguyễn thích nàng tính cách?”
Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một chút, nói: “Cũng không xem như, ta chỉ là cảm thấy cái này tuổi tác người đều rất tốt đẹp, Thiên Đình người trên động bất động đều là mấy trăm mấy ngàn tuổi, rất ít có giống nàng loại này làm khởi sự tới xúc động mà bất kể hậu quả người.”
Úc Hoàn rũ xuống mắt: “Ta còn tưởng rằng Nguyễn Nguyễn sẽ ghen, xem ra là ta nhiều lo lắng.
Ngay sau đó, Úc Hoàn liền gắt gao cuốn lấy trong tay băng gạc.
Băng bó xong cuối cùng một đạo trình tự làm việc, Úc Hoàn lòng bàn tay vuốt ve Nguyễn Thu Bình ngón áp út thượng nhẫn cưới, trầm giọng hỏi: “Như thế nào lại mang lên.”
Hình như đã hơn một trăm năm rồi Nguyễn Thu Bình chưa nhìn thấy cái bóng của Úc Hoàn. Thần May Mắn trong truyền thuyết luôn bị vây quanh, căn bản là không thể nhìn thấy bóng người, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phát quan bạch ngọc trên đỉnh đầu kia.
Sau này nghe nói Thần May Mắn bị người vây quanh nhiều quá nên tự mình tu thuật tàng hình, ra ngoài cũng ẩn thân, ở nhà cũng không thấy bóng dáng, ngày thường chỉ viết mấy tấm bùa xua đuổi vận đen, còn những chuyện khác thì mặc kệ, vô cùng lạnh lùng xa cách.