(*) Hãy đọc kỹ phần văn án giúp mình để xem truyện có hợp gu bạn không nhé:33
Lúc nhóc Úc Hoàn vừa gội đầu xong đi ra, bỗng thấy Nguyễn Thu Bình đang dùng vẻ mặt hưng phấn nhìn mình.
Úc Hoàn bị nhìn có chút ngượng ngùng, chớp mắt hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Nguyễn Thu Bình cực kỳ vui vẻ xoa nắn khuôn mặt của nhóc Úc Hoàn: “Nom xinh trai thật!”
Nhất định sẽ rất dễ dàng làm cho con gái đầu bếp thích!
Úc Hoàn nghe cậu nói vậy thầm đỏ tai.
“Nhưng sao người giúp việc trong nhà gội đầu xong không sấy khô tóc cho em?” Nguyễn Thu Bình hỏi.
“Em tự gội.” Nhóc Úc Hoàn đáp.
Nguyễn Thu Bình hơi sững người, sau đó nói: “Vậy qua đây anh sấy tóc cho, nếu không dễ bị bệnh.”
Úc Hoàn bỗng nhiên rụt cổ, nó quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình nhỏ giọng nói: “Ngứa.”
Chạm vào tai sẽ ngứa sao? Thật thần kỳ, chẳng lẽ đây chính là bộ phận gây ngứa của rất nhiều người trong truyền thuyết?
Nguyễn Thu Bình chớp mắt, lại vươn tay sờ lỗ tai của nhóc Úc Hoàn.
Trong nháy mắt Úc Hoàn giật mình một cái, sau đó nó nâng tay che lỗ tai, lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thu Bình, hai má bởi vì tức giận phồng lên, oán giận nói: “Em đã nói rồi, chỗ này sờ lên sẽ ngứa, sao anh còn sờ?”
“Được rồi, không sờ không sờ...” Nguyễn Thu Bình vội vàng giơ tay cam đoan.
Úc Hoàn: “Trở về! Nếu không có sự đồng ý của tôi ai cho phép em bỏ rơi tôi?!”
Kế đó chính là màn truy thê hỏa tá tràng cả nhà cùng vui...
Ngay khi Nguyễn Thu Bình đang hăng say nghĩ về viễn cảnh tương lai thì bỗng nghe thấy nhóc Úc Hoàn lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại: “Chú Trương, cháu muốn đổi đầu bếp khác. Không, cô Triệu nấu ăn rất ngon nhưng cháu ghét con gái cô ấy.”
Nguyễn Thu Bình đứng hình.
CP thanh mai trúc mã tôi mới lên thuyền... BE.
“Vì... Tại vì sao?” Nguyễn Thu Bình run rẩy hỏi.
Úc Hoàn cúp điện thoại, nhíu mày đáp:
“Cô ấy nói anh biến tôi thành con gà trống lớn màu cam.”
“Tất nhiên là không thể!” Triệu Thanh Thanh nhíu mày, thở phì phò nói: “Giường của Úc Hoàn là để cho Úc Hoàn ngủ, không phải để cho cô gái khác ngủ.”
“Úc Hoàn!” Triệu Thanh Thanh dùng chân của mình đá đá chân Úc Hoàn, “Úc Hoàn, cậu nhớ kỹ chưa? Cậu không thể để người khác ngủ trên giường của mình... Ừm... nhưng tôi có thể, người khác thì không.”
Nguyễn Thu Bình nhướng mày.
U! Có vẻ hấp dẫn quá! Cô nhóc này nom qua có vẻ hơi ương ngạnh một chút, nhưng rõ ràng là có ý với thằng nhóc Úc Hoàn!
Bây giờ phải xem phản ứng của Úc Hoàn bên này.
Nguyễn Thu Bình đặt đũa xuống, hào hứng xem ngồi xem phim thần tượng thiếu nhi phiên bản người thật.
“Cậu càng không thể.” Úc Hoàn lạnh lùng đáp.
Ừm... Nhà gái tương đối nhiệt tình hơn nhưng nhà trai vẫn còn đang trong giai đoạn phòng thủ.
Nhưng không sao.
Nữ truy nam cách tầng sa, liệt nam cũng sợ nữ lang triền.
Nguyễn Thu Bình nghiêm túc đưa ra bình luận.
Triệu Thanh Thanh bĩu môi, dường như đã sớm quen với sự lạnh lùng của Úc Hoàn, không bị tổn thương chút nào. Cô bé nhảy xuống ghế, cầm một cuốn sổ qua: “Úc Hoàn, đây là bài tập về nhà do giáo viên gia sư giao, cậu đã làm xong chưa, nhưng có mấy chỗ tui không biết làm, cậu có thể xem giúp tôi không?”
“Bài tập của tôi và cậu không giống nhau.” Úc Hoàn nói.
Triệu Thanh Thanh: “Tui biết, nhưng chắc chắn cậu biết làm bài của tui, chỉ là... Ngoại trừ chỗ này và chỗ này thì tui ngốc quá không tính ra được cái nào nữa, cậu dạy tui nha...”
Thuận tiện có thể giúp nhóc Úc Hoàn thổi một kiểu tóc đẹp trai thời thượng, dễ dàng thu hút sự chú ý của mấy bé gái.
Nguyễn Thu Bình chưa từng dùng máy sấy tóc của con người, nhưng Phong Thần của thiên giới thích làm tóc cho các vị thần tiên bằng cách khống chế gió, thế nên trong một khoảng thời gian nhất định, chuyện “đi làm tóc ở chỗ Phong Thần” trở nên vô cùng phổ biến, hầu như ai ai cũng làm.
Tuy Nguyễn Thu Bình chưa được Phong Thần làm tóc cho, nhưng cũng đứng ở đằng xa gặp qua mấy trăm lần, ít nhiều cũng học được chút kỹ thuật.
Lúc sấy tóc, Nguyễn Thu Bình phát hiện đến ngay cả tóc sau gáy của nhóc Úc Hoàn cũng đáng yêu, mái tóc mềm mại, lỗ tai thoạt nhìn cũng mềm mại, giữa tai trái còn có một nốt ruồi nho nhỏ màu nâu nhạt.
Nguyễn Thu Bình nhịn không được duỗi tay sờ nhẹ một cái.
Một bên vô cùng náo nhiệt còn một bên thì vắng vẻ hiu quạnh.
“Hóa ra mọi người cũng ăn cơm thế này sao?” Nguyễn Thu Bình nhỏ giọng hỏi.
“Như vậy rất tốt.” Nhóc Úc Hoàn nói, “Em thích ăn cơm một mình.”
Nguyễn Thu Bình chớp mắt, cố ý xấu xa nói: “Thì ra em thích ăn cơm một mình, vậy anh cũng qua...”
“Bộp.”
Úc Hoàn nắm lấy cổ tay Nguyễn Thu Bình, vẻ mặt có chút thấp thỏm.
“Chọc em thôi.” Nguyễn Thu Bình cười, “Sau này có muốn thứ gì thì cứ nói ra, nếu như em không muốn ngồi ăn cơm một mình thì cũng có thể mời người khác qua bàn này ngồi.”
“Nhưng em thật sự không thích ăn cơm cùng bọn họ.” Nhóc Úc Hoàn dừng một chút, sau đó nhíu nhíu mày nói, “Triệu Thanh Thanh rất ồn ào.”
Thằng nhóc vừa dứt lời, Triệu Thanh Thanh đã ôm bát cơm của mình chạy qua, cô bé tự ngồi xuống phía đối diện Úc Hoàn, vẻ mặt tò mò hỏi: “Úc Hoàn, vừa nãy cậu nói có một cô bé đang ngủ, cô bé kia là ai vậy?”
“Triệu...”
Úc Hoàn há miệng chuẩn bị gọi đầu bếp đến xách Triệu Thanh Thanh đi, không ngờ lại bị Nguyễn Thu Bình che miệng: “Cùng nhau ăn cơm cũng không có gì, nhiều người thêm vui.”
Sao cậu có thể để thằng nhóc Úc Hoàn đuổi Triệu Thanh Thanh đi, đây chính là cơ hội tuyệt vời để bồi dưỡng tình cảm.
“Sao cậu không trả lời tui, Úc Hoàn, cô bé đó là ai? Tui không biết ngoài tôi thì cậu cũng có bạn khác bên ngoài.”
“Cậu cũng không phải bạn tôi.” Úc Hoàn nói.
“Tui là bạn mà.”
“Cậu không phải.”
“Tui nói có thì chính là có! Ngoài tôi thì cậu còn quen bạn nhỏ khác nữa à?”
“Là em gái của anh.” Nguyễn Thu Bình vội vàng trả lời, gián đoạn cuộc tranh luận này.
“Vậy cô bé ngủ ở đâu? Không phải là đang ngủ trên giường Úc Hoàn đấy chứ?” Triệu Thanh Thanh trợn tròn hai mắt.
Nguyễn Thu Bình hào hứng hỏi: “Tại sao không được ngủ trên giường của Úc Hoàn?”