Edit + Beta: Vịt
"Nhưng đây không phải vấn đề một mình em có thể giải quyết." Lâm Chu Độ nói, "Tạ Thành Văn, anh không được lại nghĩ mấy cái loại chuyện quỷ quái kiểu chia tay rồi đối với mọi người đều tốt. Em không phải cần anh nói xin lỗi, em là cần......"
Âm thanh Lâm Chu Độ trở nên ôn nhu: "Em cần anh cùng em đi tiếp, đây là điều kiện tiên quyết nhất thiết."
Lâm Chu Độ biết Tạ Thành Văn hiện tại sẽ không cho câu trả lời gì, nói xong liền cúp điện thoại. Bọn họ đều nói không sai, mình đã sớm biết Tạ Thành Văn là người thế nào. Tạ Thành Văn bỏ tính toán thương nhân vào trong sự cố này, nhưng tính toán không phải ích lợi, mà là được mất của Lâm Chu Độ. Hắn đối với những sai lầm kia không có giải thích gì, hắn đương nhiên biết mình làm sai cái gì, cho nên cảm thấy phương thức giải quyết duy nhất chính là để mình rời xa Lâm Chu Độ. Nếu như nhân sinh của Lâm Chu Độ là một bộ phim điện ảnh, Tạ Thành Văn liền cố chấp mà cho mình đảm nhận nhân vật phản diện. Kim chủ lừa gạt, tên cuồng khống chế theo dõi đời tư, nhưng người này vậy mà chưa từng nghĩ qua sửa chữa mục lựa chọn, chỉ muốn để mình diễn xong rồi đi nhận cơm hộp.
Hắn nghĩ hay lắm, cảnh phía sau còn nhiều như vậy, Lâm Chu Độ mới sẽ không để cho Tạ Thành Văn thoải mái mà tự rút khỏi sân.
Trong lòng Lâm Chu Độ tính toán, nên chờ Tạ Thành Văn bao lâu, ba ngày? Năm ngày? Nửa tháng? Chuyện chờ Tạ Thành Văn chủ động tới đây, thật sự nói ngắn mà dài. Thảm hại hơn chính là, cậu căn bản không có thời gian chờ, tiến độ bộ phim kia của cậu và Tống Y rất nhanh, cut thô đã hoàn thành. Lâm Chu Độ không cần thiết đi xem, nhưng đây là bộ phim đầu tiên cậu làm nam chính, cậu vẫn là đi, khẩn trương vạn phần, muốn nhìn thấy thành quả sơ bộ.
Nam chính trong phim, cho tới lúc ngồi tù, vẫn duy trì thể diện cuối cùng. Hắn biết mình đã làm sai chuyện, giết người, nhưng ít nhất bị giết chính là hung thủ không cách nào bị pháp luật trừng trị. Trên cơ sở lỗi lầm, hắn lại tự nhận đúng, hắn đang làm chuyện chính nghĩa. Tới lúc phát hiện hung thủ là người khác, tất cả niềm tin có thể chống đỡ toàn bộ sụp đổ.
Lâm Chu Độ nhìn mình trong màn ảnh, đột nhiên nhớ tới một vài chuyện không đâu vào đâu. Cậu nghĩ cậu hiểu tâm tình của mình mấy hôm nay tại sao mất kiểm soát.
Đối với Lâm Chu Độ mà nói, cậu từ đầu đã làm chuyện sai. Không liên quan tới chuyện của Tạ Thành Văn, Tạ Thành Văn chỉ là ám hiệu, là bản thân cậu vì có thể hot đi leo giường Tạ Thành Văn. Mười năm, cậu trong 10 năm đợi quá lâu, muốn một bước lên trời, muốn danh lợi tăng thêm. Vẫn may cậu gặp được chính là Tạ Thành Văn, Lâm Chu Độ sẽ cảm thấy, cho dù cái mở đầu này sai hơn nữa, cối cùng cậu nhận được vẫn là tốt, nghe rất buồn nôn, nhưng đó là tình yêu.
Cho nên Lâm Chu Độ đang vô cùng sợ hãi, nếu như đó cũng là giả, cậu nên kết thúc thế nào. Nếu như Tạ Thành Văn từ ban đầu chính là đùa giỡn Lâm Chu Độ, mắt thấy cậu từng bước yêu, đào tim móc phổi với Tạ Thành Văn. Nếu là như vậy, tất cả hành động của cậu đều biến thành chuyện cười.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lâm Chu Độ có thể tiếp nhận rất nhiều chuyện, tiếp nhận mẹ cậu ở trong đồ ăn của cậu bỏ thuốc xổ, tới sau đó bỏ thuốc độc, chỉ là vì "chăm sóc" cậu; có thể tiếp nhận fans của cậu ở sân bay lấp kín tới nước chảy không lọt làm hại chân cậu bị thương gãy xương, bởi vì những người này bất quá là muốn nhìn cậu thêm một cái; cậu cũng tiếp nhận vô cùng nhiều tật xấu của Tạ Thành Văn, tỷ như Tạ Thành Văn thiết kế để cho Lý Yến nhắc tới chương trình giải trí với cậu, để cho cậu cơ hội đi tìm Trần Cảnh Tồn. Cậu có thể tiếp nhận, bởi vì trên thế giới không có sự vật hoàn mỹ như vậy, không có tình cảm không tồn tại chút tỳ vết nào, nhưng chỉ cần tình cảm bản thân là thật, Lâm Chu Độ nguyện ý đi tiếp nhận.
Là thật sao?
Sự khác biệt của thực tế và nghệ thuật ở chỗ, đây là cuộc sống có máu có thịt, không phải phim điện ảnh sân khấu hóa. Nguyện ý đi câu thông với Tạ Thành Văn, cũng là bởi vì nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Thành Văn không có sự cần thiết kia, hao tâm tổn sức chỉ vì lừa gạt tình cảm của Lâm Chu Độ. Mặc dù còn rất nhiều chỗ không nghĩ ra, nhưng so với những thứ đó, Lâm Chu Độ càng muốn tin tưởng hết thảy mà cậu bình thường cảm nhận được.
Có một lần trở lại, chỉ có thể ở một tối, Lâm Chu Độ và Tạ Thành Văn cùng nhau xem phim. Xem được 1 nửa, Lâm Chu Độ muốn cùng Tạ Thành Văn thảo luận nội dung phim, phát hiện Tạ Thành Văn tựa vào trên ghế, ngủ mất. Màn hình điện thoại trong tay Tạ Thành Văn lóe lên, Lâm Chu Độ liếc thấy tin nhắn người khác gửi tới. Là trợ lý của Tạ Thành Văn, bảo Tạ Thành Văn nghỉ ngơi thật tốt, nói Tạ tổng anh đã mấy ngày không ngủ rồi.
Tình cảm là thật sao?
Nếu như không phải bởi vì yêu cậu, sẽ làm tới loại trình độ này sao? Thậm chí có thể kháng cự mệt mỏi thân thể, cố gắng chống đỡ cùng cậu xem bộ phim mà mình đã sớm xem. Chỉ là bởi vì muốn ở cùng một chỗ với cậu.
Lâm Chu Độ từ trên sofa lật người dậy, biên tập đối với đề nghị cắt nối biên tập phim, gửi qua cho tổ phim. Lúc đặt di động lên bàn, cậu lại nhìn thấy phần bệnh án viết tên mẹ.
Cậu lại cầm lên, lật tới phía sau. Lúc trước sau khi mang bệnh án này về, cậu ném vào một bên, không có nhìn kỹ. Đây là một phần bệnh án đã bị niêm phong, rõ ràng là được người từ trong kho hồ sơ lục ra, trên phong thư vẫn dán giấy niêm phong.
Lâm Chu Độ nhíu nhíu mày, cậu rốt cục ý thức được không đúng chỗ nào.
Giấy niêm phong hoàn chỉnh mà dán bên trên, cho dù ngày đó ngâm chút mưa, cũng chắc chắn mà dính, không một chút bị phá hỏng. Tạ Thành Văn căn bản chưa từng mở.
Trần Cảnh Tồn trước kia nói với Lâm Chu Độ, không nên đi phỏng đoán động cơ của Tạ Thành Văn, bởi vì dựa theo lý tính đi phân tích, chỉ sẽ cảm thấy Tạ Thành Văn dụng tâm hiểm ác. Nhưng Tạ Thành Văn khả năng thật sự chỉ là đầu óc co rút mà thôi.
Lâm Chu Độ hiện tại rốt cục hiểu ý nghĩa của kim dự phòng. Cậu hiện tại chỉ muốn vọt tới nhà Tạ Thành Văn, sau đó nói với Tạ Thành Văn, cổ không chỉ là dùng để chống đỡ đầu, bên trong nó còn có một bộ phận dây thanh có thể nói chuyện, con mẹ nó nếu anh không dùng, cắt đi.
Chuông cửa vang lên.