Người Đến Trễ

Chương 46: Chương 46




Edit + Beta: Vịt

Bước đi quá chậm, Lâm Chu Độ nhảy đi mở cửa, đáng tiếc càng gấp càng phạm sai lầm, cậu thậm chí còn ngã trên mặt đất, nói với mình không được vội, từ từ đi tới, Tạ Thành Văn ở ngay cửa sẽ không chạy, lại vẫn không nhịn được đi nhanh chút, cậu sợ Tạ Thành Văn chạy mất.

Mở cửa, Tạ Thành Văn nhìn dáng vẻ chật vật của Lâm Chu Độ ngây ngẩn. Lâm Chu Độ còn chưa nói chuyện, chưa kịp mắng Tạ Thành Văn, đã bị ôm ngang lên, đi về phía phòng khách, Tạ Thành Văn vậy mà còn mắng cậu: "Sao làm bản thân ra như vậy!"

Còn có thể vì ai làm mình thành dạng này.

Không trách Lâm Chu Độ, tư thế này thật sự không thích hợp chất vấn, nhìn lực cánh tay của Tạ Thành Văn còn rất không tệ, Lâm Chu Độ câu cánh tay tới trên cổ Tạ Thành Văn, muốn hôn môi. Tạ Thành Văn lại tránh: "Đừng làm rộn. Em không đau hả!"

Đương nhiên đau, lúc trước giúp Phương Hữu xử lý sự tình dùng sức quá mạnh, vừa nãy lại đụng phải vết thương, Tạ Thành Văn vậy mà còn đang đè ép, khiến Lâm Chu Độ càng thêm khó chịu, dứt khoát cánh tay duỗi dài, ấn đầu Tạ Thành Văn xuống, cắn môi Tạ Thành Văn: "Đau chết rồi, anh còn không hôn em liền sẽ tử trận."

Tạ Thành Văn bất đắc dĩ, vẫn may đã tới, đặt Lâm Chu Độ nằm ngang, nửa ngồi xuống thỏa mãn tên cuồng hôn Lâm Chu Độ này.

"Anh làm gì không giải thích." Lâm Chu Độ kề cực gần, "Tại sao không nói anh căn bản không mở ra xem?"

"Giải thích cái gì?" Tạ Thành Văn hỏi ngược lại, "Anh rốt cuộc có làm hay không, khác biệt lớn lắm sao?"

Hắn ném đồ trong tay cho Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ mới phát hiện Tạ Thành Văn còn mang theo một túi văn kiện tới đây, cực kỳ dày.

"Đây là cái gì?" Lâm Chu Độ hỏi.

"Tất cả của em." Tạ Thành Văn nói, "Bảng lý lịch sơ lược trước kia của em, phiếu điểm nhập học của em, ảnh chứng nhận của em, em nghĩ tới không nghĩ tới, toàn bộ ở bên trong. Đây chính là anh đã làm."

Lâm Chu Độ vậy mà không quá kinh ngạc, nhưng cậu cũng thật sự không có hứng thú nhìn đống đồ này: "Anh kéo dài lâu vậy không đến, chính là đang chỉnh lý chứng cứ phạm tội của mình?"

Cậu nghĩ khả năng vẫn phải mắng Tạ Thành Văn chút mới được.

"Còn có một phần đồ khác, ở ngoài cùng." Tạ Thành Văn nói, "Em lấy ra."

Lâm Chu Độ lấy phần văn kiện kia ra, là một phần thỏa thuận tặng tài sản.

Cho dù là đã làm xong chuẩn bị tâm lý, sóng não của Tạ Thành Văn vẫn là có thể thời khắc mang đến kinh hỉ cho cậu.

Ghế sofa bị Lâm Chu Độ bá chiếm, Tạ Thành Văn lại không muốn đi xa chút, hắn dứt khoát ngồi trên sàn nhà bên cạnh: "Kết hôn khá khó khăn, em coi như là tài sản chung đi, tất cả cổ phiếu, trái phiếu, gửi ngân hàng......"

"Tài sản chung cái gì?" Lâm Chu Độ cố ý hỏi Tạ Thành Văn.

"...... Chính là tài sản chung." Tạ Thành Văn không quá muốn trả lời.

"Hai chúng ta có tài sản gì chung?" Lâm Chu Độ chính là không thể uyển chuyển.

"Tài sản chung của vợ chồng." Tạ Thành Văn thua cậu, "Trên luật pháp nói như vậy."

Lâm Chu Độ cuối cùng cũng cười, cậu căn bản không có kiên nhẫn đi xem bất kỳ một hàng chữ nào trên thỏa thuận: "Thật sự nên tóm đưa anh tới đồn công an. Anh tra cái gì mà tra, muốn biết cái gì trực tiếp hỏi em á."

Nói thì nói như thế, nhưng cậu biết, trong cuộc sống đã từng, khoảng cách của Tạ Thành Văn và Lâm Chu Độ cách rất xa, đâu có cơ hội hỏi, chỉ có thể thông qua những thứ này để hiểu cậu.

Lâm Chu Độ từng nghĩ, giữa bọn họ, có phải để lỡ quá nhiều thời gian hay không. Nếu như Tạ Thành Văn sớm một chút tới gần cậu, bọn họ vốn nên 10 năm trước đã gặp, Lâm Chu Độ khi đó hăng hái, muốn diễn phim tốt nhất, sự nghiệp của ông chủ Tạ phát triển không ngừng, bờ cõi đế quốc Phù Đồ đang thành lập. Thời gian bồng bột nhất, sao lại bỏ lỡ chứ?

Nhưng thực tế lại không phải như vậy, Lâm Chu Độ gần 30 tuổi rốt cuộc mới hiểu được. Hồi 17 tuổi Lâm Chu Độ bộc lộ tài năng, cậu không nhìn thấy Tạ Thành Văn; Lâm Chu Độ ngoài 20 tuổi từ đỉnh núi đi xuống, cậu không muốn nhìn thấy Tạ Thành Văn. Không muốn nhìn thấy bất kỳ một sự thương hại và ngấp nghé nào của cấp trên, cho dù Lâm Chu Độ còn ở giai đoạn hết thời giãy dụa, cũng không muốn nhận thang của bất cứ ai đưa tới. Cho dù Tạ Thành Văn chủ động vươn tay với cậu, muốn có một bắt đầu ngang hàng trọn vẹn, Lâm Chu Độ đều chỉ sẽ cự tuyệt. Ông chủ công ty lớn hơn cậu 11 tuổi, chạy tới nói yêu đương? Cậu chỉ sẽ cảm thấy tức cười.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Không có tiếc nuối, không có tới trễ, người của giờ này khắc này, mới trọn vẹn nhất. Lâm Chu Độ hiện tại, là một diễn viên còn đang ở giới giải trí trôi dạt giãy dụa, bị tư bản thương mại và lý niệm nghệ thuật kéo xé, thậm chí còn không có năng lực chứng minh gánh vác của mình, Tạ Thành Văn tiếp tục sự nghiệp ông chủ Phù Đồ của hắn, khả năng còn sẽ mắt thấy Phù Đồ càng ngày càng không lợi hại như vậy. Hai người bọn họ thật là nồi mẻ xứng với vung sứt.

"Em không nghe đề nghị của anh, đi diễn phim của Khưu Văn Lễ," Lâm Chu Độ nói, "Không chỉ vậy, em sau đó còn làm càng nhiều chuyện anh không đồng ý, anh cũng đừng nghĩ tiếp tục quản em nhiều như vậy, phòng làm việc đã thành lập, không có liên quan với anh."

Cậu muốn nói lời tới tàn nhẫn chút, nhưng lại không nhịn được cười.

"Anh biết." Tạ Thành Văn nắm tay Lâm Chu Độ, vuốt ve ngón tay Lâm Chu Độ, "Em không cần kế hoạch anh làm cho em."

Cái gì nên làm cái gì không nên làm, Tạ Thành Văn kỳ thực rất rõ ràng. Cảm giác của Lâm Chu Độ không sai, Tạ Thành Văn không phải loại kẻ điên sẽ giam cầm người xâm phạm không gian riêng tư, vừa vặn ngược lại, hắn biết mình sai lầm, mới muốn lui về sau, rút lui mình khỏi thế giới của Lâm Chu Độ.

"Em không cần anh tới giúp em nắm trong tay hết thảy," Lâm Chu Độ nói, "Em chỉ cần anh."

Hai người đều không thể thiếu.

Tạ Thành Văn nhưng không có tình thú, chỉ bảo cậu ở trên thỏa thuận của anh ký.

"Còn có một vấn đề cuối cùng," Vấn đề của Lâm Chu Độ thậ sự không hề ngừng, "Anh rốt cuộc yêu em lúc nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.