Nhạc Tổng?
Cô gái trẻ tuổi gọi Mẫn Nhu là Nhạc Tổng?
Lý Thiên Đường đang suy nghĩ lát nữa sẽ dạy dỗ Mẫn Nhu thế nào, cảnh cáo cô ta đừng giở trò trên người Nhạc Thanh Hà, sau khi anh nghe cô gái trẻ tuổi gọi cô ta là Nhạc Tổng thì nhất thời ngây người.
Đồ khốn nạn, hiện tại có phải anh rất khiếp sợ đúng không?
Khóe mắt Nhạc Thanh Hà nhìn Lý Thiên Đường ngây ra như phỗng thì cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, lúc nói chuyện với cấp dưới thì tinh thần trạng thái rõ ràng muốn sinh động hơn rất nhiều, thậm chí còn mỉm cười khen ngợi vài câu, hoàn toàn thể hiện phong thái của nữ tổng giám đốc ra ngoài.
Nhạc Thanh Hà có thái độ thân thiện hoàn toàn khác với trước đây làm cho cô gái trẻ tuổi được yêu thương mà hoảng sợ, lúc nói tạm biệt thì kích động đến nói lắp bắp.
Chắc chắn Nhạc Thanh Hà đã cố ý sắp xếp, bộ phận tiêu thụ vừa rời đi thì lại có mấy bộ phận của tập đoàn Khai Hoàng tới văn phòng báo cáo công việc với cô ta.
Mỗi người đi vào đều nhìn thấy Lý Thiên Đường ngồi trên sô pha, chắc chắn đang suy nghĩ đây là người nào, nhưng Nhạc Tổng đang ngồi chễm chệ trước mặt thì không ai dám nói chuyện với anh, chỉ đi đến trước bàn làm việc, thái độ cung kính báo cáo công việc với Nhạc Thanh Hà.
Dường như người giúp đỡ Nhạc Thanh Hà cũng rất kinh ngạc, cảm thấy sao Lý Thiên Đường lại có tinh thần trạng thái tốt như thế, suy nghĩ rõ ràng đầu óc tỉnh táo, trước kia phải cân nhắc rất lâu, trong mấy phút ngắn ngủn đã có thể đưa ra quyết đoán chính xác.
Bận rộn khoảng nửa tiếng, sau khi làm cho Lý Thiên Đường thấy được phong thái của nữ tổng giám đốc xinh đẹp thì thư ký nhỏ Mẫn Nhu thật sự chậm rãi đi đến, pha cho anh một ly trà xanh.
“Cô mới là Mẫn Nhu đúng không?”
Lý Thiên Đường đưa tay xoa khuôn mặt cứng nhắc, cười khổ hỏi.
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn là Mẫn Nhu.”
Nhạc Tổng đưa ra chiêu đánh phủ đầu đã lộ rõ hiệu quả, Mẫn Nhu cũng rất vui vẻ, nghịch ngợm chớp mắt với anh.
“Ừm, quả nhiên là dịu dàng động lòng người.”
Lý Thiên Đường nghĩ tới đánh giá của ông già với Mẫn Nhu, lẩm bẩm nói, đôi mắt lại bắt đầu không thành thật.
“Anh nói cái gì?”
Mẫn Nhu thoáng sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ đỏ lên, thấp giọng hờn dỗi nói xong thì bước nhanh đi ra khỏi văn phòng.
Lý Thiên Đường nói rất rõ, câu nói quả nhiên là dịu dàng động lòng người này chứng tỏ đã có người nói về Mẫn Nhu với anh.
Không có cô gái nào không thích có người khen ngợi, cho dù người này là tên khốn nạn.
“Mẫn Nhu dịu dàng động lòng người, tôi thì sao?”
Mẫn Nhu vừa đi ra ngoài, giọng Nhạc Thanh Hà lạnh như băng vang lên.
“Cô à?”
Lý Thiên Đường quay đầu nhìn nữ tổng giám đốc xinh đẹp ngồi sau bàn làm việc, do dự một lúc mới lắc đầu.
Nhạc Thanh Hà cũng không trông cậy vào anh sẽ khen ngợi mình, nếu cô ta thật sự hỏi đến cùng thì ai biết được miệng chó này có thể phun ra ngà voi gì chứ, cô ta khinh thường bĩu môi: “Hừ hừ, có phải anh rất kinh ngạc đúng không?”
“Phải, rất kinh ngạc.”
Lý Thiên Đường ăn ngay nói thật, thậm chí trên mặt còn hiện lên sự sùng bái: “Cô như vậy mới là Nhạc Thanh Hà trong lòng tôi. Kiêu ngạo, xinh đẹp lạnh lùng, còn có chứa sự quyến rũ hoang dã, làm cho đàn ông không nhịn được sùng bái cô.”
“Thật sao?”
Sự ham hư vinh của Nhạc Thanh Hà bắt đầu nổi lên, băng lạnh trên mặt cũng giảm đi, lông mày chứa sự đắc ý không kiềm chế được.
Khi cô ta đang định nói “Coi như tên nhóc anh có mắt” thì thấy Lý Thiên Đường chẹp miệng nói: “Nhưng cô chỉ là một nữ vương kiêu ngạo, là dì nhỏ mà tôi không dám đắc tội, vậy thì sao chứ, không phải chủ động bò vào trong tồn mắt của tôi, giao hàng tận nhà sao?”
“Anh”
Vẻ đắc ý trên mặt Nhạc Thanh Hà lập tức đóng băng, nhanh chóng đứng lên, cầm bình giữ nhiệt nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh, anh muốn chết?”
“Không muốn.”
Lý Thiên Đường thẳng thắn nói: “Nhưng tôi không quen nhìn sắc mặt kiêu căng của cô. Nhạc Thanh Hà, tôi cảnh cáo cô, cô có thể giả vờ làm sói già đuôi to trước mặt cấp dưới. Tôi cũng sẽ không quan tâm tại sao cô cầm súng, tôi chỉ muốn nói sau này cô nên khách sáo với tôi một chút. Nếu tôi không đoán sai thì chuyện tôi đến tập đoàn Khai Hoàng cũng do ông cụ nhà cô quyết định. Cho nên cô tốt nhất nên thu lại mấy vẻ mặt lợi hại kia, chiêu trò gì đó. Nếu không thì tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Nhạc Thanh Hà nhìn Lý Thiên Đường nói đến nước bọt bay tung tóe thì hận không thể nhào qua đó, dùng bình giữ nhiệt này ném vào mặt anh.
Cô ta có suy nghĩ này cũng có năng lực làm chuyện này.
Nhưng đồng thời cô ta cũng không dám quên ông cụ Nhạc nói một câu: Cố gắng làm cho cậu ta hài lòng với cháu.