Rất nhiều bảo vệ có một tật xấu, đó chính là chỉ xem quần áo mà không nhìn người.
Giống như Lý Thiên Đường, ngày hôm qua anh mặc đồ tù nhân thì Vương Cường lập tức khinh thường, hôm nay anh mặc đồ rất ra dáng người, ông Vương đi đường không nhanh nhẹn lắm, mỉm cười chủ động chào hỏi: “Tên nhóc, đã được sắp xếp công việc chưa?”
Lý Thiên Đường thuận miệng trả lời: “Hôm nay sẽ được sắp xếp.”
“Tôi đoán cậu sẽ được làm tài xế, may mắn đấy.”
“Làm tài xế còn phải may mắn sao?”
“Thôi đi, cậu tưởng ai cũng có thể tới công ty chúng ta làm tài xế sao?”
Trên mặt Vương Cường hiện lên sự hâm mộ nói: “Này, trên bảng kia có ghi kìa, vừa lúc đang thiếu tài xế.”
Lý Thiên Đường quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy tấm bảng viết thông báo tuyển dụng lái xe ô tô, yêu cầu có kinh nghiệm sáu năm trở lên, ngoại hình đàng hoàng, trên ba mươi tuổi, phúc lợi phong phú.
Lý Thiên Đường buồn bực hỏi: “Anh thấy tôi ba mươi mấy tuổi?”
“Cậu có vẻ rất trẻ, nhiều nhất là ba mươi ba?”
Ông Vương quan sát anh, có vẻ chắc chắn nói.
“Cao thủ, người anh em, ánh mắt của anh đúng là chuẩn, nói thật cho anh biết hôm nay là sinh nhật ba mươi ba tuổi của tôi.”
Lý Thiên Đường giơ ngón cái, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Thể hiện cho tốt, tên nhóc, tôi rất xem trọng cậu đấy.”
Vương Cường đắc ý cười ha ha, vỗ vai anh.
Ông Vương nói lời chúc, Lý Thiên Đường vừa nghi ngờ người này có bị mù mắt hay không vừa đi vào sảnh lớn.
Hôm nay em gái lễ tân không phải là người hôm qua, sau khi cô ta nhìn anh đi tới thì lập tức mỉm cười dò hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh cần gì?”
“Tôi tìm Nhạc Tổng.”
“Anh có hẹn trước không?”
“Không có, nhưng tổng giám đốc của các cô mời tôi đến làm phó tổng giám đốc, tôi họ Lý, tên là Lý Thiên Đường.”
Lý Thiên Đường nói tào lao, ánh mắt giống như máy quét qua quét lại trên mặt em gái lễ tân: “Em gái, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi, đã có chồng chưa?”
“Anh Lý, mời anh chờ một lát.”
Em gái lễ tân chắc chắn đã chứng kiến nhiều người hay ra vẻ nên cũng không để ý đến anh, cầm lấy điện thoại: “Thư ký Mẫn, tôi là Tùy Lệ Lâm ở lễ tân, hiện tại có người tên là Lý Thiên Đường.”
Sau khi Tùy Lệ Lâm đặt điện thoại xuống thì cười chân thành hơn rất nhiều: “Anh Lý, thư ký Mẫn mời anh đi lên.”
“Tùy Lệ Lâm, tên này thật là hay.”
Lý Thiên Đường không sốt ruột đi lên: “Lệ Lâm, sau giờ tan làm có thời gian không, tôi mời cô đi uống cà phê.”
“Thật xin lỗi, anh Lý, sau khi tôi tan làm thì phải về nhà chăm con.”
Lý Thiên Đường nghe Tùy Lệ Lâm nói như vậy thì quay đầu rời đi.
Đùa giỡn cô gái xinh đẹp là nhiệm vụ của mỗi đàn ông, nhưng nếu đùa giỡn với người đã làm mẹ thì đó chính là chơi lưu manh.
Lý Thiên Đường ngựa quen đường cũ đi đến văn phòng của tổng giám đốc, anh đẩy cửa ra thì thấy thư ký nhỏ của Nhạc Thanh Hà đang cầm ly đứng trước máy lọc nước, cô ta nghe thấy cửa mở thì quay đầu nhìn qua.
“Thư ký Mẫn, chào buổi sáng.”
Lý Thiên Đường đầy nhiệt tình, khách sáo chào hỏi: “Dì nhỏ của tôi không ở đây sao?”
“Ai cho anh đi vào?”
Điều làm cho Lý Thiên Đường bất ngờ là cô ta không quan tâm sự nhiệt tình của anh, đen mặt hỏi.
Nụ cười trên mặt Lý Thiên Đường cứng đờ: “Cô có ý gì?”
Nhạc Thanh Hà lạnh lùng nói: “Người lớn nhà anh không dạy anh phải gõ cửa trước khi vào sao?”
“Ừm, đúng là không ai dạy.”
Lý Thiên Đường cười cười, lấy một điếu thuốc ra, chậm rãi nói: “Thư ký Mẫn, tôi nhắc nhở cô một câu.”
“Anh nói đi.”
Nhạc Thanh Hà đi đến trước bàn, hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh
“Cô chỉ là một thư ký nhỏ mà thôi. Mà tôi”
Lý Thiên Đường đưa tay chỉ vào mũi mình, vẻ mặt kiêu ngạo: “Lại là cháu trai của bà chủ cô, cho nên cô tốt nhất nhớ kỹ vị trí của mình, đừng coi mình giống như bà chủ. Ha ha, coi chừng tôi nói dì nhỏ đuổi việc cô đi.”
Đúng lúc này, có một cô gái trẻ tuổi đi ra khỏi thang máy, trong tay ôm một chồng tài liệu, có vẻ muốn đến văn phòng của tổng giám đốc.
“Lát nữa rồi nói.”
Lý Thiên Đường vẫn biết nặng nhẹ, tuyệt đối không vì dạy dỗ thư ký nhỏ mà làm chậm trễ cô ta làm việc, anh đi đến sô pha ngồi xuống.
“Hừ.”
Nhạc Thanh Hà bĩu môi, vòng qua bàn làm việc ngồi xuống ghế.
Lý Thiên Đường nhìn cô ta ngồi xuống ghế của tổng giám đốc thì nhíu mày lại, cảm thấy Nhạc Thanh Hà đã chiều hư cô ta rồi, lý lịch bí ẩn thì thôi, còn không biết phép tắc.
Cô gái trẻ tuổi đi tới trước cửa, đưa tay gõ mấy tiếng rồi mới mở cửa.
“Vào đi.”
Thư ký nhỏ trong mắt Lý Thiên Đường nhàn nhạt nói.
Lúc này cô gái trẻ tuổi mới đi vào, nhìn thấy Lý Thiên Đường ngồi trên sô pha thì lễ phép cười một cái, đi đến trước bàn làm việc nhẹ giọng nói: “Nhạc Tổng, đây là bảng báo cáo marketing quý này.”