Chương 6
“Tuy còn có một số vấn đề trong cách dùng từ cụ thể, nhưng
khả năng đọc hiểu và tốc độ dịch cũng được, được rồi, sau khi vào xong thì tiếp
tục rèn luyện thêm.”
Vệ Tử kích động vô cùng, không biết cô có thể hiểu là mình
đã trúng tuyển rồi không? Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của cô, Dương Kiệt vội
bổ sung: “Thực lòng tôi cũng không biết như vậy là tốt hay không tốt đối với
cô, theo như phần ứng tuyển vào phòng Kỹ thuật nếu sau này khi cô đi theo đường
kỹ sư đánh giá chức danh sẽ không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ cô lại chuyển
sang làm phiên dịch, thì lại có chút lung tung, sinh viên tốt nghiệp khoa Ngoại
ngữ sau một năm cũng chỉ là trợ lý phiên dịch, rồi theo từng bậc từ trợ lý
phiên dịch, rồi đến phiên dịch, Phó thẩm dịch, Thẩm dịch, mà với cô thì mọi
chuyện có lẽ cũng không thuận lợi thế đâu”. Là một phần tử tri thức truyền
thống phải tiến lên từng bước ở cơ quan, nên chuyện xứng với chức danh đối với
họ mà nói còn quan trọng hơn cả chức vị, vì vậy Dương Kiệt thấy nhắc nhở cô gái
đang không bình tĩnh ở trước mặt này là một việc nên làm.
Vệ Tử chỉ gật đầu đầy phấn khởi, cô đã nghe rõ toàn bộ lời
nói của Dương Kiệt, nhưng không vào được trong đầu từ nào, chỉ cần không trở
thành người thất nghiệp, chỉ cần không bị sắp đặt lấy chồng, thì cho dù ai
“thẩm tra” cô cũng không quan tâm.
Từ đó cho đến khi cầm tờ thông báo đi kiểm tra sức khỏe, Vệ
Tử luôn ở trong trạng thái lâng lâng. Ngẫm nghĩ về những lời đánh giá của Dương
Kiệt đối với mình, cô không khỏi thấy thiếu tự tin, thực ra cô đâu có khả năng
hiểu vấn đề tốt, mà rõ ràng đó là nhờ vào trí nhớ, có điều cảm giác áy náy nho
nhỏ ấy nếu so với giải quyết vấn đề việc làm thì rõ là chẳng đáng gì.
Sau khi thăm xong người bà con bị ốm, Ngụy Hoa Tịnh cùng với
em gái Ngụy Vũ Hân vừa bước tới cửa bệnh viện thì không khỏi đứng sững lại,
miệng nở nụ cười, nghĩ thầm: Cái thứ duyên phận này đúng thật là kỳ diệu!
Cô gái xinh đẹp có mái tóc dài, miệng nở nụ cười ngây ngô
phía ngoài cánh cửa kính kia chẳng phải chính là người tuyệt sắc mà hắn đã để
lỡ ở nhà họ Ngưu đó sao?
Ngụy Hoa Tịnh nhanh chóng sắp đặt một cuộc gặp mặt tình cờ
trong đầu và đang định bước lên thì bất ngờ nghe thấy “bốp” một cái, mục tiêu
của hắn đã va vào tấm kính cánh cửa!
Ngụy Hoa Tịnh nhìn cảnh tượng ấy mà thấy khó tin: Rõ ràng ở
đó có hai cánh cửa kính, trong đó một cánh mở rộng để cho mọi người ra vào, thế
mà cô gái ấy lại cứ đi về phía cánh cửa đang đóng, đâu chỉ có thế, phía trên
cánh cửa đóng kín ấy còn đề hai chữ màu đỏ to tướng ‘cẩn thận’, nếu không gặp mặt
từ trước, thì có lẽ Ngụy Hoa Tịnh đã nghĩ rằng đó là một cô gái mù!
“Có khăn giấy không?” Ngụy Hoa Tịnh hỏi em gái, đầu cũng
không ngoảnh lại.
“Làm gì cơ?” Ngụy Vũ Hân không hiểu khi thấy hắn hỏi với
giọng có vẻ gấp gáp như vậy, nhưng vẫn móc từ trong túi ra một tập khăn giấy
định hỏi nguyên nhân rồi mới đưa. Không lẽ anh ấy phải đi giải quyết ‘nỗi buồn’
của mình ngay? Hì hì, không đúng, đàn ông đi tiểu cũng phải dùng giấy? Vậy thì
có lẽ là “đi nặng” chăng, ôi…
Ngụy Vũ Hân đang định gây khó dễ cho hắn thì Ngụy Hoa Tịnh
đã nhanh chóng đưa tay giằng lấy.
Nhìn cánh cửa bệnh viện, Vệ Tử cuống cuồng chạy vào bên
trong với tốc độ như cũ, Diêm Tinh đã nói, bệnh viện có quy định về thời gian
lấy máu, nếu muộn thì sẽ không kịp.
Tuy nhiên, cô đã quên mất tật cũ của mình, đó là hay mắc lỗi
khi cuống quýt, hơn nữa cả ngày hôm nay cô luôn trong trạng thái hoảng hốt, nên
đã va đầu vào tấm cửa kính!
Cơn đau bất ngờ khiến cô như sắp ngất, nước mắt lập tức trào
ra, cô đưa tay lau nước mắt, nhìn xuống thì thấy bàn tay đầy máu, thì ra mũi bị
chảy máu vì bị va vào cửa!
Cố nén cơn đau, đưa tay lên lau, nhưng lại làm cho bản thân
càng tệ hại hơn, đến quần áo cũng vương mấy giọt máu. Vệ Tử vừa thầm mắng mình
vụng về, vừa lo qua mất thời gian kiểm tra sức khỏe, đương lúc cuống tới mức
muốn nhảy dựng lên thì bỗng thấy một túi khăn giấy đưa đến trước mặt: “Hãy nút
mũi lại đi đã, ngửa đầu lên, rồi đi theo tôi đến khoa tai mũi họng để cầm máu
trước”.
Đó là một giọng nam trung rất dễ nghe, ôn tồn đầy sức cuốn
hút, thực ra với Vệ Tử lúc này, kể cả đó là tiếng lợn kêu đi nữa thì cũng như
tiếng gió mưa, sấm sét…
Đón lấy tập khăn giấy nút chặt mũi xong, Vệ Tử đi theo chân
người tốt bụng với khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt mà không nhìn thấy một người
đàn ông tay cầm một tập khăn giấy đang đứng sững sờ ở phía sau.
“Ha ha ha, em phải ngửa mặt lên trời mà cười mất thôi. Ngụy
Hoa Tịnh ơi là Ngụy Hoa Tịnh, anh cũng có ngày này!” Ngụy Vũ Hân cười nghiêng
ngả, không còn thấy đâu hình ảnh của một thục nữ, “Nhìn điệu bộ cuống quýt của
anh kìa, em lại tưởng anh muốn đi vệ sinh, thì ra là cuống quýt vì một chuyện
khác. Sao thế? Trơ mắt ra rồi nhé, bị người ta nhanh chân đến trước chứ gì? Anh
bác sĩ vừa rồi nói thật lòng khá đẹp trai, nếu em mà là cô gái xinh đẹp được
giúp đỡ đó, chắc chắn sau này em sẽ yêu người ấy, chưa biết chừng sẽ lấy người
ấy nữa”.
Ngụy Hoa Tịnh tỏ ra dữ dằn: “Em im ngay! Với cái kiểu của em
thì dù có dành cho người ta cả trái tim, chưa chắc người ta đã thèm!”.
Lần đầu tiên Ngụy Vũ Hân không tỏ ra tức giận vì bị mắng, mà
chỉ cười “ha ha”, “hi hi”. Biết Ngụy Hoa Tịnh hai mươi năm nay, cô chưa từng
thấy cô sinh viên nào khiến hắn hăng hái, chủ động làm quen như thế.
Lần này thì Ngụy Hoa Tịnh không thể không thấy thất vọng,
việc bị cô em họ “bà tám” này bắt gặp chỉ là một chuyện, điều tệ hại hơn là, cô
gái mà hắn cảm thấy nhìn thì có vẻ hơi khác gu một chút ấy, dường như không hề
để ý gì đến hắn, thậm chí hôm nay chưa biết chừng còn không nhận ra hắn, không
hiểu vì sao, hắn lại có cảm giác đó.
Thôi vậy, thôi vậy, xem ra ông trời nhất định cũng cho họ có
duyên với nhau, cố nén ý định ngoái đầu lại để xác định cho chắc chắn, Ngụy Hoa
Tịnh đi theo Ngụy Vũ Hân rời khỏi bệnh viện, hắn còn phải ra nước ngoài, hắn
còn phải chinh phục xong học vị tiến sĩ, chết tiệt, vì sao hắn phải chinh phục
học vị tiến sĩ nhỉ?
Sau khi xử lý xong vết thương, máu ở mũi cũng đã cầm, Vệ Tử
mới có thời gian để cảm ơn người tốt bụng khi nãy giúp đỡ mình. Cô ngẩng đầu
lên rồi giật mình sửng sốt, trời đất, sao lại có người giống thiên sứ đến thế,
thiên sứ áo trắng!
Đừng có hiểu lầm, thiên sứ trong lòng của Vệ Tử hoàn toàn
không phải một đứa bé mập mạp, mà là một nhân vật áo trắng phiêu diêu như thần
tiên. Nhớ lần nằm nói chuyện mọi người cũng đã từng thảo luận về chủ đề này,
sau khi bị mọi người phê phán, Vệ Tử vẫn giữ nguyên ý kiến: “Các cậu đã gặp
thiên sứ bao giờ chưa? Nếu đều là do tưởng tượng, thì mỗi một người đều có
thiên sứ của riêng mình. Thiên sứ trong lòng mình là một chàng trai rất sạch
sẽ, rất đẹp trai và rất phóng khoáng”.
“Thế thì cậu nói là
thần tiên luôn đi cho xong, việc gì cứ phải nói là thiên sứ? Học người
nước ngoài sao?” Có người tỏ ra không hiểu.
“Thần tiên? Thái Bạch Kim Tinh hay là Nam Cực Tiên Ông? Đều
là ông già, cho dù trẻ hơn thì cũng lại là Na Tra ba đầu sáu tay hoặc là Dương
Tiễn, giống hệt như quái vật, một chút khả năng thưởng thức cái đẹp cũng không
có.” Vệ Tử vừa liệt kê những vị thần tiên trong “Phong thần bảng” vừa nói với
vẻ mặt ngưỡng mộ: “Cái từ Thiên sứ vẫn rất hay, đó là sứ giả của ông trời, chắc
chắn là rất nhân từ và tuấn tú”.
Mọi người trong phòng đều sửng sốt, không hiểu sao Vệ Tử -
người bị khuyết dây thần kinh yêu đương, lại có thể si mê một “nhân vật” tưởng
tượng đến tên cũng chẳng có như vậy.
Lúc này nhìn người đàn ông dìu cô vào, rồi nói với đồng
nghiệp cầm máu giúp cô bằng một giọng nói rất dễ nghe, Vệ Tử bỗng nhiên cảm
thấy đối tượng trong mơ của mình đã tìm thấy trong hiện thực, bất giác cứ nhìn
chăm chăm vào anh.
“Cô gái, xong rồi đấy, cô có thể đi được rồi. Va mạnh quá,
có cần chụp CT não không?” Vị bác sĩ trung niên đã giúp cầm máu cho cô phá tan
sự im lặng, cô gái này xinh đẹp như vậy, nếu chẳng may cú va ấy ảnh hưởng tới
não thì thật đáng tiếc.
“Dạ, không cần đâu ạ.” Vệ Tử đỏ mặt, “Tôi va mũi vào trước,
nên đầu không bị va mạnh đâu”, rồi đột nhiên cô nhớ tới lý do mình vội vàng như
vậy.
“Chết rồi! Thưa bác sĩ, giờ lấy máu ở bệnh viện khi nào thì
hết ạ?”
Lần đầu tiên đến bệnh viện này, lại xảy ra chuyện như vậy
nên Vệ Tử cảm thấy rất bối rối, may mà “Thiên sứ” giúp cô đã quyết định giúp
người thì phải giúp đến cùng, nên khi được biết cô tới đây để kiểm tra sức
khỏe, lập tức đưa cô đi điền biểu mẫu, rồi sau đó dẫn cô đi kiểm tra từng mục
một.
Vệ Tử cảm động tới mức chỉ muốn khóc: “Như vậy có phiền bác
sĩ quá không? Có ảnh hưởng tới công việc của anh không?”.
“Thiên sứ” mỉm cười, để lộ đôi hàm răng trắng đều tăm tắp:
“Tôi là bác sĩ thực tập, nên phải chuyển khoa, ở đâu cần giúp thì tới đấy, đưa
cô đi kiểm tra sức khỏe cũng là một trong những công việc đó”.
Không ngờ vị bác sĩ này không chỉ có vẻ ngoài của một “thiên
sứ” mà lòng dạ cũng lương thiện như thiên sứ, Vệ Tử càng cảm động hơn.
Rất nhiều nhân viên kiểm tra sức khỏe đã xong việc rồi, Vệ
Tử lại là người cuối cùng, nên chẳng còn ai ở lại cùng với cô, nội dung kiểm
tra lại rườm rà, nếu không có người đưa đi thì rất dễ đi nhầm chỗ, Vệ Tử một
lần nữa lại thấy mình rất may mắn, cho dù hôm nay có bị chảy nhiều máu cũng
đáng.
Đến lúc kiểm tra nội dung cuối cùng, “Thiên sứ” đưa Vệ Tử
vào phòng kiểm tra xong, nhìn thấy bên trong có hai bác sĩ nam, một già, một
trẻ, anh liền lên tiếng chào: “Chào bác sĩ Vương, chào bác sĩ Lý, hôm nay hai
bác sĩ phụ trách kiểm tra sức khỏe à?”.
Những người kia gật đầu, vị bác sĩ lớn tuổi hơn nói: “Lẽ ra
còn có bác sĩ Trương nữa, nhưng vì cô ấy có việc gấp nên xin nghỉ nửa buổi,
buổi chiều chỉ còn hai chúng tôi”.
“À, thế ạ. Cô gái này là người đồng hương của tôi, là sinh
viên mới tuyển dụng của Bộ S năm nay. Hôm nay cô ấy tới để kiểm tra sức khỏe,
nhưng có chút việc nên đến muộn, bây giờ mọi người đang chờ cô ấy ở bên ngoài,
bác sĩ xem liệu có thể tranh thủ thời gian làm nốt, vì chỉ còn mục này nữa
thôi.”
Nhìn Vệ Tử xinh đẹp đứng bên cạnh, vị bác sĩ trẻ tuổi nói:
“Cậu cũng thật là, khách sáo thế. Đồng hương của cậu chứ gì? Nhất định chúng
tôi phải tranh thủ để giúp rồi!”. Nói xong người ấy định tiến lên thì bị bác sĩ
Lý - vị bác sĩ lớn tuổi dùng khuỷu tay huých một cái, nói: “Kiểm tra cái gì mà
kiểm tra, có thể học một mạch lên đại học, thì khẳng định xương sống chẳng có
vấn đề gì đâu, đưa phiếu kiểm tra đây tôi ký cho một chữ là xong, đừng để lỡ
việc”.
“Thế thì cảm ơn bác sĩ nhiều.” Một lần nữa “Thiên sứ” lại để
lộ ra hàm răng trắng đều.
Cầm tập phiếu đã được điền xong ra khỏi phòng chiếu chụp, Vệ
Tử nhìn “Thiên sứ” với vẻ không hiểu: “Tôi đâu có vội, dù sao thì mọi người
cũng đã đi rồi, hơn nữa sức khỏe của tôi rất tốt, từ nhỏ đến lớn tôi rất ít khi
bị cảm, khẳng định là họ không kiểm tra ra bệnh gì, chúng ta cần gì phải đi cửa
sau như vậy?”.
“Đây là kiểm tra ngoại khoa”, “Thiên sứ” tránh ánh mắt của
cô, vẻ mặt có gì đó không được tự nhiên.
“Tôi biết rồi”, Vệ Tử gật đầu, nội dung kiểm tra cuối cùng
là ngoại khoa, trên tờ phiếu viết rõ như vậy.
“Nữ bác sĩ duy nhất xin phép nghỉ rồi.” “Thiên sứ” tiếp tục
kiên trì nói rõ.
“Sao cơ? Chẳng lẽ họ không đủ người à? Không đúng, rõ ràng
là họ đang nói chuyện, trông rất nhàn rỗi cơ mà”, hơn nữa, vị bác sĩ trẻ tuổi
còn định chuẩn bị kiểm tra cho cô.
“Kiểm tra ngoại khoa bao gồm cột sống, tứ chi, da…, yêu cầu
phải cởi bỏ quần áo ngoài mà chỉ để lại quần áo lót.” “Thiên sứ” đành phải giải
thích thêm trước vẻ cần mẫn muốn học hỏi của Vệ Tử.
Gò má Vệ Tử thoắt ửng hồng như quả cà chua, một lần nữa cô
lại thấy phiền muộn vì sự trì độn của mình, sao mà cô chậm hiểu đến thế! Sao cô
lại quên mất chuyện kiểm tra sức khỏe hồi vào nhập học nhỉ, cả một đám con gái
được một nữ bác sĩ trung tuổi dồn vào một căn phòng độc lập rồi cởi hết quần áo
chỉ để lại mỗi chiếc quần lót? Hồi còn nhỏ thì còn được, nhưng khi vào đại học
đã là cô gái lớn rồi, lần ấy mọi người không khỏi thấy ngượng ngùng. Thậm chí
Dương Sương còn nói với vẻ rất giận dữ: “Mình cảm thấy cứ như kỹ nữ bị tú bà
kiểm tra vậy”, cũng chính câu nói đó đã khiến cho mọi người cảm thấy ngay từ
lần đầu rằng Dương Sương là người đáo để.
Cho đến lúc này chỉ mới có bốn năm, thế mà cô quên hết
chuyện kiểm tra sức khỏe, còn để “Thiên sứ” trong sáng vô cùng phải giải thích
tường tận cho cô, trời đất, cô không muốn sống nữa!!!
“Được rồi, kiểm tra sức khỏe đã xong, chúc mừng cô trở thành
nhân viên của bộ S.” “Thiên sứ” đúng là thiên sứ, xua tan vẻ ngượng ngùng của
cô một cách rất khéo léo.
Vừa nghĩ đến công việc đã nắm được trong tay, Vệ Tử bỗng
thấy hưng phấn trở lại: “Rất cảm ơn anh. À, phải rồi, tôi vẫn còn chưa biết tên
anh, nhất định tôi sẽ mời anh ăn cơm!”. Mặc dù cảm thấy gọi anh là “Thiên sứ”
cũng rất tuyệt, nhưng khi gọi điện thoại thì không thể nói là “cho tôi gặp
Thiên sứ”.
“Tên tôi là Thời Viễn, Thời trong chữ ‘thời gian’, Viễn
trong chữ ‘viễn cận’.”
Chương 7
Vệ Tử đi suốt một ngày không có tin tức gì. Không nói
cho ai biết mà cứ thế đi có lẽ đây là lần đầu tiên cô làm như vậy.
Thấy trời đã sắp tối, các bạn cùng phòng đang bàn xem có cần phải
liên hệ với đài để tìm người hay không thì cánh cửa bật tung ra.
Thấy Vệ Tử bước vào, mọi người đều thở phào nhẹ
nhõm, sau khi nhìn kỹ cô, mọi người lại bị một phen căng thẳng.
“Mũi cậu sao thế? Còn nữa, sao quần áo có nhiều máu
thế này?” Lưu Hiểu Tinh, người được coi là chị cả, đồng thời cũng
là trưởng phòng quan tâm nhất đến vấn đề an toàn.
“Bị người ta đánh à?” Vũ Di bỏ miếng bánh trong tay
xuống, bước tới để nhìn, nha đầu này chỉ có khuôn mặt là cái vốn,
nếu chẳng may bị người ta hủy hoại thì sống sao nổi!
Duy có Dương Sương là ngồi yên quan sát, nhìn gò má
Vệ Tử đỏ hồng, còn ánh nhìn tỏa ra từ trong đôi mắt long lanh không
giấu nổi sự vui mừng, biết rằng chuyện không đơn giản như vậy.
Trong lòng Vệ Tử rất cảm động trước sự quan tâm của
các bạn trong phòng, nhưng vì vừa leo cầu thang gấp, nên cô chưa nói
được ngay mà chỉ lắc đầu quầy quậy.
“Mình va vào cửa, không phải bị đánh, còn nữa”, lấy
lại hơi thở, cuối cùng Vệ Tử cũng nói được, “Mình tìm được việc
rồi! Đi nào, hôm nay chúng ta không ăn cơm nhà bếp nữa, mình mời mọi
người ăn cơm!”.
Nhìn thấy mọi người đang ngây ra đưa mắt nhìn nhau mà
không có vẻ gì là mừng cho cô, Vệ Tử có phần sốt ruột: “Các cậu
không tin à? Mình tìm được việc rồi, thật mà, hôm nay mình đã kiểm
tra sức khỏe xong rồi”, vừa cam đoan những lời mình nói, Vệ Tử vừa
giục mọi người đi ăn cơm cùng cô.
Hồi mới nhập học, phòng của họ đã quy định, nếu ai
có chuyện gì vui thì phải mời mọi người ăn cơm. Lúc đầu quy định
nếu nhận được học bổng là phải mời cơm, học kỳ một kết thúc, trừ
Vệ Tử, tất cả những người còn lại đều phải mời cả phòng ăn cơm một
lần. Mục tiêu của Dương Sương là năm nào cũng giành được học bổng,
xem ra mục tiêu đó rất có khả năng thành hiện thực, bèn kêu như vậy
là không công bằng, rồi yêu cầu, hễ ai có bạn trai cũng phải mời mọi
người ăn cơm, đề nghị này được tất cả phòng tán thưởng. Trong phòng
họ có hẳn một đại mỹ nhân nổi tiếng toàn trường, xem ra họ sẽ phải
đau đầu để tìm cách giảm béo do ăn quá nhiều.
Thế rồi cứ mong chờ như vậy mãi, mỗi lần khi mọi
người tưởng rằng được mời cơm đến nơi rồi thì lại bị hẫng vì một
lý do chẳng có gì rõ ràng. Trong đó có một lần gần đây, khi đã đặt
xong phòng ở một nhà hàng hải sản nổi tiếng mà mỗi khi đi qua họ
đều phải ngẩng lên nhìn, mọi người đều trang điểm, chuẩn bị xong xuôi
chỉ chờ đến giờ xuất phát thì nhân vật chính - Vệ Tử đóng cửa phòng
lại rồi khóc một trận tối trời tối đất.
Sau một hồi đưa ra những lời an ủi cần thiết, mọi
người nén cơn thèm ăn, hỏi tội Vệ Tử, thế mà cô đáp với vẻ mặt hết
sức tội nghiệp: “Hay là để mình bỏ tiền ra mời mọi người là được
chứ gì”. Xì, trong điều kiện chẳng có bất cứ lý do gì mà làm như
vậy thì khác gì cười nhạo mọi người đã ăn không!
Đến năm thứ tư, các môn cơ bản đã học xong, trong lúc
chẳng có việc gì làm, có người đưa ra ý kiến những nghiên cứu sinh
ký được hợp đồng hay lấy được học bổng cũng phải mời cơm, thế là,
trừ Vệ Tử, ba người khác đều đã mời mọi người một bữa.
Cứ ăn như vậy mãi dù mặt Vệ Tử có dày đến mấy thì
trước cái nhìn như thiêu đốt của các bạn cũng cảm thấy khó mà nuốt
trôi, cảm giác tự ti và áy náy giày vò tâm hồn nhỏ bé của cô, Vệ Tử
chỉ mong sao mình có được một chuyện gì đó tốt đẹp để lấy lý do
mời cơm mọi người.
Nhưng người đã kém may mắn thì dù chỉ một chút may
mắn cũng không có được, suốt bốn năm học, thành tích của cô không
quá tốt, chuyện tình cảm cũng không thuận lợi, cả tuần không ra khỏi
cửa, mà có ra khỏi cửa thì lại gặp phải bão cát; khi đến tắm tại
một nhà tắm công cộng cách ký túc xá hơn trăm mét thì dọc đường
lại gặp phải mấy gã háo sắc chặn đường nói mấy lời mất dạy; khi
thi môn tự chọn mọi người đều mở vở ra chép bài, còn cô thì chỉ
vừa mới thò tay vào trong ngăn kéo đã lập tức bị giám thị đi tới
sau lưng cảnh cáo không nhắc tên, khiến cô không còn dám động đậy, vì
thế mà kết quả thi lần ấy điểm số của cô đứng bét lớp; giờ thể
dục khi học môn ném lao, mọi người đều làm rất tốt, còn cô thì lại
đâm vào đùi của bạn, khiến cô phải đem toàn bộ số tiền tích cóp
được từ việc làm thêm để bồi thường chi phí thuốc men cho bạn; đến
cả bố mẹ vốn nổi tiếng là rất mực thương yêu nhau của cô sau khi cô
vào đại học thì có tin là sống ly thân.
Đúng là một con ma kém may mắn tái thế!
Bây giờ, chỉ trong có một ngày mà cô đã lo xong việc
làm, với sự may mắn ấy, làm sao không khiến mọi người sửng sốt cho
được?
Nhìn vẻ phấn chấn và khẩn khoản mời mọc của cô,
trái lại mọi người đều vô cùng nghi ngờ, không dám vui mừng.
“A Tử này, mình nhớ là lúc sáng sớm khi ra cửa cậu
còn nói rằng không có bất cứ tin tức gì về công việc, sao bây giờ
lại nhanh như vậy?” Lưu Hiểu Tinh hỏi với vẻ ngờ vực.
“Ừ! Thì hôm nay mới được tin mà.” Vệ Tử gật đầu rõ
mạnh, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Ai da, cậu làm mình sốt ruột muốn chết”, Dương Sương
đẩy Lưu Hiểu Tinh một cái, “Tiểu Tứ là người có thể nói năng ngắn
gọn được à?”.
“Tiểu Tứ, tớ hỏi cậu”, Dương Sương quay mặt đối diện
thẳng với Vệ Tử, “Cậu tìm được việc gì? Đã ký hợp đồng chưa? Sao
không về nói để mọi người đưa ra ý kiến giúp cậu đã? Bây giờ những
kẻ lừa gạt rất nhiều, chẳng may gặp phải những công ty chỉ có cái
mác bên ngoài thì xong rồi, phần nhiều bị lừa tiền, mình còn nghe
nói có công ty lấy thông báo tuyển người làm mồi nhử lừa bán các cô
gái trẻ!”.
Vũ Di vội gật đầu phụ họa: “Đúng thế, đúng thế,
may mà hôm nay cậu trở về bình an, ngày mai đừng đi nữa thì sẽ không
gặp nguy hiểm, cho dù bọn lừa gạt có mang hợp đồng tìm đến đây cũng
không sợ, còn có nhà trường. Cậu biết không, thầy Phùng lúc thường
rất nghiêm, nhưng lại là người rất có trách nhiệm với học sinh, chỉ
cần một ngày cậu vẫn ở trong trường này, thầy ấy có thể đảm bảo
an toàn cho cậu!”.
Vệ Tử nhìn vẻ nghiêm túc của các bạn cũng thấy
căng thẳng theo: “Ngày mai mình không đi đâu, thông báo nói rằng tháng
Bảy mới phải đến cơ quan”.
Sao cơ? Sao lại có những kẻ lừa gạt im hơi lâu thế?
Dương Sương vội hỏi: “Công ty mà cậu nói đến đấy tên là gì?”.
“Phòng Phiên dịch của Vụ M - Bộ S.” Nhớ tới cảnh
tượng Dương Kiệt nói “Cô được tuyển dụng”, một lần nữa Vệ Tử lại
nở nụ cười, đó đúng là giây phút tuyệt vời nhất trong suốt bốn năm
qua.
Ba người còn lại trong phòng đưa mắt nhìn nhau: Không
lẽ những kẻ lừa gạt bây giờ đã lên cấp rồi?
Hỏi kỹ từng chi tiết một, rồi lại nghiên cứu từng
li từng tí giấy thông báo trong tay của Vệ Tử, cuối cùng mọi người
mới tin rằng: Cô gái ngốc nghếch ấy đã trở thành cán bộ nhà nước,
thậm chí còn làm công tác phiên dịch - một công việc chẳng liên quan
gì tới chuyên ngành mà cô đã học.
Cuối cùng, ở vị trí của người lần đầu tiên mời cơm
mọi người, Vệ Tử cười không khép được miệng: “Mọi người thích ăn gì
thì cứ việc gọi món nhé!”.
Cả ba người đều trố mắt, vẫn là Lưu Hiểu Tinh tốt
bụng nhất, do dự nói: “A Tử, mình không có ý gì đâu, mình chỉ muốn
nhắc cậu rằng, từ nay đến khi cậu đi làm và có lương còn những mấy
tháng nữa, vả lại, công việc của một nhân viên như cậu thì lương cũng
chẳng có gì là cao”.
“Mình biết mà”, Vệ Tử cười tít mắt, gật đầu nói:
“Thầy Diêm phụ trách việc tuyển chọn đã nói rất rõ cho mình biết
về chế độ đãi ngộ và tiền lương rồi, mình thấy cũng tạm được, dù
sao bình thường mình cũng không tiêu gì nhiều, thế là đủ dùng”.
Dương Sương đưa mắt nhìn quanh căn phòng trang hoàng
rực rỡ, không nhịn được trừng mắt với cái người không còn thuốc cứu
chữa: “Ý của chị cả là chúng ta có nhất thiết phải tới một nơi
đắt đỏ chết người như thế này để ăn hay không? Cậu đâu phải người
có nhiều tiền!”.
“Sao cơ?” Vệ Tử nhìn ba người bạn với vẻ bất an,
“Lần trước đã nói sẽ đến đây, nhưng cuối cùng vì mình mà mọi người
mừng hụt một phen, mình…”.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng xịu
xuống, Vũ Di vội cầm lấy thực đơn: “Gọi món nào, đói chết đi được
rồi, thế mà các cậu còn cứ tranh luận gì thế. A Tử mời cơm, các
cậu không nể mặt à? Phục vụ đâu, cho một suất cơm rang Dương Châu
trước đi!”.
Chiếc cằm của Lưu Hiểu Tinh suýt nữa thì đập xuống
bàn, đó là món mà theo lời đồn là dành cho những ông chủ nhiều
tiền? Vì thế cô ấy nghiên cứu rất kỹ thực đơn từ đầu đến cuối, rồi
nói với người phục vụ bằng vẻ mặt đầy nghiêm túc, trịnh trọng:
“Cho tôi một bát mỳ gà cà chua!”.
Dương Sương chụp ngay lấy tờ thục đơn: “Xem hai người
kìa, gọi món ăn mà cũng phải nghiên cứu cả nửa ngày! Cho tôi một
suất mỳ lạnh cay, nhiều ớt vào!”. Mẹ ơi, vừa nhìn sang thực đơn của
đồ uống, thấy giá một cốc nước lọc cũng mười tám đồng, chờ lát
nữa ăn xong phải nhanh chóng chạy về ký túc xá uống nước thôi.
Vẻ mặt người phục vụ đã có vẻ khó coi: “Xin lỗi,
ở đây chúng tôi chỉ có các món ăn Quảng Đông là chính, không có mỳ
lạnh cay”.
“Xoạch” một tiếng, bản thực đơn bị ném xuống bàn,
Dương Sương đứng bật dậy: “Đây là nhà hàng kiểu gì vậy, đến mỳ lạnh
cay cũng không có, còn ăn gì nữa. Tiểu Tứ, Đi! Chúng ta tới nơi
khác!”.
Một hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, lúc đó
mọi người mới phát hiện ra Vệ Tử đang chăm chăm nhìn về phía góc
khác của nhà hàng mà không hề để ý gì đến màn kịch cố tình rút
lui khỏi đó của ba người bọn họ.
Dương Sương đang định nổi nóng thật sự thì bị Lưu
Hiểu Tinh kéo vạt áo rồi hất cằm ra hiệu về phía sau bên phải. Nhìn
theo hướng đó, Dương Sương trông thấy một người mặc com lê là lượt
thẳng tắp, mắt cô ấy chợt lóe lên: Ha ha, tiểu tử, gầm trời có
đường sao anh không đi mà lại chui vào địa ngục như thế này!
Là sinh viên tốt nghiệp loại ưu, Trác Bằng Phi được
các em khóa sau mời về trường nói về vấn đề chọn việc làm cho các
sinh viên vừa thi đỗ, rồi tình cờ gặp mấy anh bạn đại học cùng chơi
bóng. Sau khi biết hiện tại sự nghiệp của anh rất thành đạt, họ bèn
mời anh tới nhà hàng đắt nhất gần đó để ăn cơm, dù rất bận nhưng
hiếm khi có dịp về trường cũ ôn lại niềm vui đơn giản của sinh viên,
nên Bằng Phi đã vui vẻ nhận lời.
Giữa chừng bữa tiệc, lúc đi ra khỏi phòng để vào
nhà vệ sinh, bằng kinh nghiệm giao thiệp nhiều năm, Trác Bằng Phi chợt
cảm thấy có ai đó đang chăm chú nhìn mình, quay đầu lại anh nhìn
thấy nốt ruồi son trong trái tim anh rất nhiều năm trước.
Vẫn với cách ăn mặc giản dị, cùng khuôn mặt xinh
đẹp không chút son phấn, đặc biệt là đôi mắt long lanh như hai giọt
nước, trong sáng tới mức dường như có thể phản chiếu được dù chỉ
là một gợn nhỏ trong sâu thẳm nội tâm của người khác.
Cố gắng kiềm chế cơn xúc động, Trác Bằng Phi lặng
lẽ tới bên chiếc bàn ở góc phòng ấy, đầu tiên là gật đầu chào ba
người còn lại, chỉ có Lưu Hiểu Tinh khẽ đáp: “Chào anh Trác”, ngay
lập tức cô ấy bị Dương Sương véo vào cánh tay một cái. Lưu Hiểu Tinh
xoa lên chỗ bị véo, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức: Không phải là
cô không giữ khí tiết, mà là vì cô và Lý Tông Bảo của cô từng là
cấp dưới của Trác Bằng Phi suốt hai năm, không thể giả bộ như không
quen biết được!