Chương 8
“A Tử, không ngờ lại gặp em ở đây, dạo này vẫn khỏe
chứ? Công việc đã ổn định chưa?” Trong suốt buổi nói chuyện ban ngày,
lúc nào Trác Bằng Phi cũng không quên đưa mắt tìm bông hoa tuyệt sắc
ấy trong đám đông, nhưng đến phút cuối cùng vẫn chẳng thấy đâu, không
ngờ lại gặp được ở đây, đúng là chuyến đi này không uổng phí chút
nào.
Vệ Tử gật đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú như
xưa của anh, bỗng nhiên không biết nên để ánh mắt vào đâu, hai năm rồi
không gặp, cảm giác mà anh mang lại cho người khác, đấy là càng có
vẻ tự tin, điềm tĩnh hơn, tinh anh và rất có khí chất như lời của
Vũ Di nói, Vệ Tử buồn rầu nghĩ.
“Chuyện tìm việc của A Tử cần gì phải suy nghĩ
nhiều. Rất nhiều nơi còn phải tranh nhau đấy, cân nhắc mãi đến hôm nay
mới quyết định ký hợp đồng với Bộ S. dDù sao cán bộ nhà nước cũng
ổn định hơn, lại còn tương đối hợp với tính cách của A Tử.” Vũ Di
là người từ xưa đến nay nếu không nói thì thôi, một khi đã nói thì
bao giờ cũng khiến cho người ta sửng sốt, nên cô ấy vừa mới dứt lời
đã nhìn thấy Dương Sương lén giơ ngón tay cái ra tỏ ý khen ngợi.
Trác Bằng Phi mỉm cười, nói: “Đúng vậy, chúc mừng A
Tử”. Sau đó anh mới quay sang hỏi những người khác: “Chỉ có mấy chị
em ăn với nhau ở đây thôi sao? Tôi đang ăn cùng với mấy cậu sinh viên
cùng khóa với mọi người ở trong phòng kia, hay là mọi người cùng
vào đó đi? Dù sao cũng đâu phải người lạ”.
Vệ Tử chau mày đang định nói, thì bỗng nhiên Dương
Sương lên tiếng bằng giọng the thé như của bà mối: “Thưa anh Trác,
chúng tôi không dám làm phiền anh, ba năm trước cả phòng chúng tôi
đều mỏi mắt chờ để được một người mời ăn cơm ở đây, nhưng cuối cùng
bị người ta thả mất chim bồ câu, đến bây giờ vết thương trong lòng
vẫn còn chưa lành hẳn!”.
“A Tử, xin lỗi, lần ấy anh thực sự không cố ý, sau
đó anh gọi điện thoại đến phòng của các em nhưng gọi mãi không
được.” Nhìn thấy Vệ Tử vẫn cúi đầu không nói gì, Trác Bằng Phi áy
náy xin lỗi.
Tất nhiên là anh không gọi được rồi, vì sau đó mình
đã rút dây điện thoại, Vệ Tử nghĩ thầm, ngẩng đầu lên định cố nặn
ra nụ cười rằng chuyện đó chẳng có gì. Nhưng từ trước đến nay vẻ
mặt cô luôn rất đồng nhất với tâm trạng, lúc này trong lòng Vệ Tử
chứa đầy phiền muộn, đau lòng và chán nản, đôi môi đỏ hồng dù có
cố gắng đến mấy cũng không thể nhếch lên được.
Chàng trai đang ở trước mặt cô đã gợi cho cô nhớ đến
một ký ức chẳng lấy gì làm tốt đẹp.
Sau khi Vệ Tử nhập học, cô trở thành tâm điểm chú ý
của rất nhiều thầy cô và bạn bè, vì cô quá xinh đẹp! Mái tóc đen
nhánh như mây, đôi mắt long lanh như hai giọt nước, chiếc mũi thẳng
thanh tú, thêm cái miệng có đôi môi hồng như trái anh đào khiến người
ta ngây ngất, trông cô chẳng khác gì một mỹ nhân tuyệt sắc vừa bước
ra khỏi bức tranh.
Vẻ đẹp của cô không dừng ở khuôn mặt, từ dáng người
đến làn da, từ cánh tay đến bàn chân, từ phần cổ đến phần eo, từ
hàm răng đến móng tay, chỗ nào cũng đẹp, khiến cho tất cả những cô
gái khác đều phỉa ghen tỵ, thầm trách ông trời bất công.
Các anh chị khóa trên khi tới chơi phòng của cô đã
từng nói nửa đùa nửa thật với bọn Dương Sương rằng: “Các cậu thật
hạnh phúc, được ở cùng phòng với người đẹp, hằng ngày tha hồ mà
ngắm”.
Dương Sương còn chọc tức họ: “Đâu chỉ có thế, hằng
ngày người đẹp còn quét dọn nhà vệ sinh, rồi còn đi lấy nước nóng
cho mọi người, vì chỉ có một mình cậu ấy là ngày ngày tới phòng
tự học”.
Vũ Di cười ha ha: “Bọn tôi còn được hưởng phúc hơn
thế nữa cơ, khi A Tử thay quần áo mọi người đều vây lấy xem, da trắng
nõn nà, eo thon ngực nở, khỏi phải nói cũng thấy mê ly thế nào!”.
Câu này được nói ra xong, các bậc đàn chị nghe mà
đấm ngực giậm chân không khỏi ghen tỵ.
Một thời gian dài sau đó, Vệ Tử không khỏi thấy khó
hiểu trước một loạt việc kỳ quặc: Trước khi đi tắm, rõ ràng cô đã
hỏi người đi trước, biết được là không đông người mới vào tắm, nhưng
không hiểu vì sao chỉ vào tắm được chừng ba phút thì hàng loạt
người chen chúc vào cùng, đến nỗi không đủ vòi nước để dùng? Hơn
nữa lần nào cũng như vậy, cuối cùng cô đành đổ lỗi rằng số mình
không may mắn. Vệ Tử không biết được là, mỗi một lần sau khi cô hỏi
bạn bè xong, bước vào nhà tắm thì khắp hành lang đã truyền tin:
“Chú ý, chú ý, Vệ Tử vừa nói đi tắm!”.
Sau đó mọi người bắt đầu đánh cuộc xem ai sẽ là
người hái được đóa hoa ấy, người được dự đoán nhiều nhất là Chủ
tịch Hội sinh viên toàn trường Trác Bằng Phi và người được mệnh danh
là công tử mặt lạnh Nhiệm Nam Hoa.
Trác Bằng Phi đẹp trai như ánh mặt trời, hơn nữa
thường xuyên xuất hiện trong các hoạt động của Hội sinh viên, nghe nói
còn lập ra một trang web mang lại lợi nhuận từ hai bàn tay trắng trong
khi đang học. Tóm lại là một chàng trai ưu tú, một bạch mã hoàng
tử, là đối tượng mơ tưởng của các chị em, nhưng vì đã có bạn gái
là hoa khôi của khóa trên (vì sao lại là khóa trên, vì Vệ Tử vừa
mới nhập trường thì đã là như vậy rồi) nên các cô gái khác đành
phải dừng bước.
Ai ngờ, trước học kỳ Vệ Tử vào học thì họ tuyên
bố chia tay. Lý do là hoa khôi khóa trên đã mê một ca sĩ trong đội văn
nghệ của nhà trường, thế là Trác Bằng Phi có hàng trăm người hâm mộ
nổi giận, khiến cho các cô gái vô cùng đồng cảm (nghe nói, trong số
phiếu bầu chức chủ tịch Hội sinh viên của anh, phần nhiều là của
các cô gái!).
Còn công tử mặt lạnh Nhiệm Nam Hoa lại là một nhân
vật được đồn đại rất nhiều. Ngay ngày đầu tiên đến học, anh ta đã
lái một chiếc Audi A8 bóng lộn, thực ra sinh viên lái xe đến trường
tuy rằng ít nhưng không phải là không có, nhưng mọi người thường chỉ
đi các loại Mercedes-Benz, BMW, Ferrari. Phía trước biển số
xe của anh ta là một loạt con số khiến cho mọi người
không thể không bàn tán rằng thân phận của anh ta chắc hẳn có
quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với XX.
Những lời đồn đại về anh ta có rất nhiều, ví dụ
như lần một thầy giáo có tiếng trong trường đang giảng bài, anh ta ôm
cặp rời khỏi lớp, khi đi đến cửa còn quay lại nói một câu rằng: “Thầy
đã nói sai thời gian của sự kiện XXX, thầy hãy về xem lại tài liệu
và làm lại giáo trình đi”.
Lại ví dụ như, anh ta từng nói với thiên kim tiểu thư
của thầy hiệu trưởng ôm bó hoa đuổi theo mình rằng: “Cô giống như bố
cô, mặt như mặt lợn ấy, về thẩm mỹ lại mặt đi rồi hãy tới tìm
tôi!”.
Vân vân và vân vân. Những ví dụ như vậy rất rất
nhiều. Anh chàng này rất ít lời, cũng rất ít khi thấy anh ta xuất
hiện ở trường, nhưng mỗi lần anh ta xuất hiện hay mỗi lần anh ta lộ
mặt đều gây xôn xao và trở thành chủ đề bàn tán mãi của cả thầy
và trò trong toàn trường.
Đối với một nhân vật như vậy, lần đầu tiên để xảy
ra những lời đồn đại lại chính với Vệ Tử.
Đó là một buổi tối trăng mờ gió lớn. Vệ Tử tới
nhà tắm công cộng cách phòng ký túc xá hơn trăm mét để tắm, vì sợ
bất tiện, cô đi dép lê tới đó, sau khi tắm xong, ra khỏi nhà tắm thì
bị gió lạnh thổi đến nỗi run cầm cập, vội cắm đầu chạy về phòng,
đúng lúc đó một bóng người đột nhiên lao ra chặn trước mặt cô.
“Này bạn, bạn là sinh viên trường này à?” Một giọng
con trai trơn tuồn tuột vang lên.
Nhìn thấy bên cạnh anh ta có một chiếc xe đạp, Vệ
Tử tưởng rằng anh ta là sinh viên trường khác tới tìm bạn, nên vội
dừng lại gật đầu, đang định chỉ đường.
“Này bạn, chúng ta làm bạn với nhau có được không?”
Vẫn giọng nói trơn tuột đó.
“Sao cơ?” Chợt nhớ đến chuyện có những chàng trai vô
duyên bắt chuyện làm quen trong vườn trường mà Vũ Di từng kể cho mọi
người, Vệ Tử vội lắc đầu: “Xin lỗi, tôi đang vội, nếu không có
chuyện gì thì tôi đi đây!”.
Cô đang định vòng qua người anh ta để đi tiếp, thì anh
ta lại chắn ngang trước mặt cô: “Đừng đi, cô rất xinh đẹp, làm bạn
với tôi đi, ‘cái ấy’ của tôi rất to!”.
Ý thức được gã muốn nói gì, Vệ Tử đỏ mặt cuống
quýt: “Anh định làm gì thế? mau tránh ra!”.
“Cô không tin sao? Để tôi cho cô xem nhé!” Nói rồi gã con
trai kia nở nụ cười đểu cáng, tay để vào khóa quần.
“Mẹ ơi!” Vệ Tử ném chiếc giỏ đựng đồ tắm, ôm mặt
quay đầu bỏ chạy, nhưng đôi dép lê đã làm cô bị vấp ngã.
Ngã một cái chỉ là chuyện nhỏ, nếu chẳng may gã
đàn ông kia đuổi kịp thì làm thế nào?! Trong lúc bị trượt chân, trong
đầu Vệ Tử chỉ kịp nghĩ đến duy nhất mỗi chuyện đó.
Một lúc sau, không hề thấy đau như đã dự kiến, tai
cũng không còn nghe thấy tiếng nói đểu cáng của gã đàn ông kia, Vệ
Tử vội ngẩng đầu lên, thấy trước mặt mình là một đôi mắt đầy vẻ
hài hước, châm biếm.
“Vòng tay này rất ấm áp phải không, trình độ nhào
vào lòng đàn ông của các cô gái bây giờ càng ngày càng cao. Cô cũng
xinh đẹp đấy, nếu thay bằng cách khác có lẽ tôi sẽ cân nhắc.” Tuy
nhiên, lời của anh ta lại chẳng có chút gì là ấm áp.
Bị anh ta nhắc, Vệ Tử mới phát hiện ra cả người
mình đang bị anh ta ôm lấy, cô đỏ mặt vội vùng ra, rồi lắp bắp giải
thích: “Không phải tôi cố ý, vừa rồi ở đằng kia có một gã thanh niên
rất xấu xa, tôi cuống quá nên mới… cảm ơn anh”. Nói xong cô cúi xuống
tìm đôi dép lê của mình, quay đầu nhìn lại không thấy gã đàn ông xấu
xa đâu nữa, liền nhặt giỏ quần áo và những thứ khác rơi rải rác
trên mặt đất, chàng trai mới xuất hiện tuy nhìn thì không thấy có vẻ
xấu xa, nhưng nghe anh ta nói thì lại thấy anh ta cũng chẳng phải hạng
người tử tế gì, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng tránh xa!
Không ngờ chàng trai chẳng có vẻ gì là tử tế đó
từ từ ngồi xuống, nhìn cô nhặt từng thứ một lên. Trước cái nhìn
chăm chú của anh ta, Vệ Tử thấy rất căng thẳng, vội cầm giỏ lên,
đứng dậy: “Được rồi, tôi đi đây, cảm ơn anh!”. Nói xong cô quay đầu bỏ
chạy, chỉ trong một buổi tối mà cô gặp tới hai kẻ háo sắc, sao mà
đen đủi thế!
“Chờ chút đã!” Đối phương gọi cô lại, Vệ Tử thấy do
dự không biết có phải vì mình bỏ chạy hay không, người kia lại nhắc
lại: “Cái này cũng là của cô hả, nó bị rơi trên đất”.
Thở phào một hơi, Vệ Tử quay đầu lại nhìn vật
trong tay anh ta, khuôn mặt nóng bừng tưởng chừng như đặt quả trứng lên
cũng chín. Vệ Tử không định nhận lọ sữa tắm của con gái đó là của
mình, nhưng vì cô không có thói quen nói dối, hơn nữa, lọ sữa tắm ấy
cô mới mua tối qua, nếu bỏ đi thì tiếc quá, nên Vệ Tử đành cúi đầu
nhận lại rồi khẽ nói cảm ơn.
Đang định đi, người kia lại nói: “Chờ chút!”.
“Còn chuyện gì nữa?” May mà Vệ Tử là người nền
tính, nên mới không nổi cáu trước việc anh chàng kia cứ lằng nhằng
mãi.
“Cô nói vừa rồi có gã đàn ông xấu, có phải là yêu
râu xanh không? Hắn ở đâu, để tôi bắt hắn giúp cô?” Nhiệm Nam Hoa
không khỏi sửng sốt khi thấy mình nói ra câu đó, không biết mình đã
trở thành Lôi Phong[1] từ bao giờ?
[1] Lôi Phong: Chiến sĩ của quân Giải phóng nhân dân
Trung Quốc.
Đang định từ chối, nhưng nghĩ đến chuyện gã yêu râu
xanh kia có thể còn quấy nhiễu các cô gái khác, Vệ Tử bèn gật đầu
đồng ý, tay chỉ về phía sau: “Vừa rồi ở đằng kia, tôi thấy bên cạnh
hắn có một chiếc xe đạp, không biết bây giờ hắn đi đâu mất rồi”. Nói
rồi cô mô tả qua về hình dáng của tên háo sắc ấy.
“Không cần phải vội thế đâu, bây giờ vẫn còn sớm,
hắn sẽ không rời khỏi đây nhanh như vậy.” Nghe cách nói cứ như thể anh
ta quen với gã yêu râu xanh ấy không bằng. Nhậm Nam Hoa bổ sung: “Cô lên
gác cất đồ rồi thay giày đi, tôi sẽ chờ cô ở đây!”. Nhìn đôi chân nhỏ
trắng như tuyết của cô cứ co lại trong đôi dép lê để tránh gió. Nhậm
Nam Hoa bất giác chau mày lại.
“Được.” Vệ Tử không thể chịu lạnh thêm được nữa,
vội nhận lời rồi đi lên gác.
“Nếu cô mà không xuống, ngày mai tôi sẽ thông báo cho
toàn trường biết cô bị yêu râu xanh quấy rồi đấy!”
Trước khi bước qua cánh cổng Vệ Tử nghe được câu
cảnh cáo ấy, bước chân cô bỗng trở nên loạng choạng, người kia chỉ
nhìn từ phía sau, sao lại biết được sự do dự của cô nhỉ?
Vệ Tử đáng thương trở về phòng ở, đi tất, thay giày
xong, nói với các bạn cùng phòng rồi chạy xuống dưới gác. Vệ Tử
cảm thấy rằng, không cần đến sự giúp đỡ của cô thì chàng trai kia
cũng có thể bắt được tên yêu râu xanh kia. Vì cô đã cố gắng hết sức
để miêu tả về đặc điểm của hắn với anh ta, nhưng nghĩ đến câu nói
sau cùng của người ấy cô không dám chậm trễ nữa. Đi đường bị người
ta chỉ chỉ trỏ trỏ đã đủ mệt rồi, nếu trở thành nhân vật chính
của sự kiện bị yêu râu xanh quấy rối thì có lẽ sau này cô không thể
nào yên tâm mà tự học được nữa.
Rất lâu sau đó, Dương Sương sau khi nghe cô kể lại, đã
nhận xét rằng: “Nói như vậy có nghĩa là lần đầu tiên Nhậm Nam Hoa
gặp cậu hoàn toàn không biết cậu là Vệ Tử, thì làm sao anh ta có
thể nói với người khác chuyện cậu bị yêu râu xanh quấy rối được?”.
Câu nói ấy đã khiến cô sực tỉnh, Vệ Tử buột
miệng kêu lên: “Đúng rồi, sao mà mình ngốc thế nhỉ!”.
Hôm ấy, sau khi thay giày xuống lầu rồi cùng chàng
trai kia tìm tên yêu râu xanh khắp vườn trường, không hiểu sao Vệ Tử cứ
cảm thấy có gì đó khang khác, anh ta rất lạnh lùng, chẳng có vẻ gì
của một người tốt bụng hay giúp đỡ người khác. Nhưng rõ ràng anh ta
đang làm một việc tốt, Vệ Tử bèn gạt những suy nghĩ đó đi, mắt chăm
chăm nhìn vào mỗi một người đi xe đạp ngang qua đường.
“Chính là gã kia, cái gã mặc chiếc áo gió màu
vàng ấy!” Gã đàn ông vừa đạp xe vừa quay đầu lấm lét nhìn bốn phía
xung quanh ấy, thật sự là trông rất quen, Vệ Tử lập tức nhận ra ngay.
“Cô chắc chắn chứ?” Anh chàng mặt lạnh hỏi cô với ve
nghiêm túc.
“Tôi chắc chắn!” Thị lực của cô đạt mười lăm, cô
cũng không mắc chứng quáng gà, trừ những khi lơ đãng, còn lại mắt
cũng không đến nỗi nào.
Vừa dứt lời thì thấy người bên cạnh xông tới, một
cú đạp làm cho tên yêu râu xanh cùng với chiếc xe đạp quay một vòng,
lăn kềnh ra đất. Người ấy một chân đè lên tên râu xanh đang định vùng
dậy, móc điện thoại ra bấm số: “A lô! Có phải phòng bảo vệ của
trường không? Tôi bắt được một gã yêu râu xanh ở đường đi bên cạnh thư
viện? Sao cơ, báo cảnh sát à? Các anh tự báo đi!”.
Tắt điện thoại “rụp” một cái, anh chàng mặt lạnh
nói với Vệ Tử với vẻ kể cả: “Thế nào? Tôi đã bắt được yêu râu xanh
giúp cô, cô định trả ơn tôi ra sao?”.
“Sao cơ?” Vừa rồi cô còn thầm khen anh ta là trượng
nghĩa, thích giúp đỡ người khác, thế mà ngoắt một cái đã quay lại
đòi trả ơn? Vệ Tử nhẩm tính xem số tiền tiêu vặt của mình còn lại
là bao nhiêu, đang định mở miệng thì lập tức bị anh chàng kia xua tay:
“Thôi, nể tình hôm nay cô nhào vào lòng tôi, tôi sẽ giữ thể diện cho
cô, làm bạn gái tôi đi!”.
Chương 9
Trở về ký túc xá với vẻ hoảng hốt, Vệ Tử không
ngờ sau một đêm ngủ dậy, gió xuân đã bao trùm mọi nơi, từ sáng sớm
khắp trường đã lan truyền cái tin: Tối hôm qua công tử mặt lạnh đã
trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, không những cứu được hoa khôi của
trường mà còn bắt được tên yêu râu xanh.
Vệ Tử tưởng chừng chết nghẹt đến nơi trước vòng vây
của tất cả mọi người trong phòng, lý do là: Tin giật gân như vậy, sao
người khác lại biết trước chúng tớ, cậu chán sống rồi à?
Cố chống chọi trước rất nhiều cái đập của đủ loại
gối, Vệ Tử tức giận định tìm tới kẻ to mồm ấy để hỏi tội, nhưng
bỗng phát hiện ra mình chẳng biết tên anh ta, cũng chẳng biết ở khoa
nào.
Vẫn là Dương Sương nhắc một cách tốt bụng: “Nhiệm
Nam Hoa, năm thứ hai khoa Luật”. Đó là kết quả sau khi cô ấy phân tích
những chi tiết về dung mạo và những thể hiện của người ấy mà Vệ
Tử miêu tả, đích xác anh ta là công tử mặt lạnh Nhiệm Nam Hoa.
Vệ Tử giận dữ chạy tới khoa Luật để hỏi tội, nhưng
cô không biết anh ta ở lớp nào, nên đành túm lấy một cô gái mặt mũi
trông hiền lành, hỏi: “Bạn ơi, cho mình hỏi Nhiệm Nam Hoa học ở lớp
nào?”.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ở trước mặt, cô gái miệng
há tròn như chữ O, hỏi: “Bạn là Vệ Tử à? Nói như vậy thì chuyện
xảy ra tối hôm qua là thật? Anh Nhiệm thường không tới lớp, nhưng hôm
nay anh ấy có đến đấy, đang ở trên giảng đường, để mình gọi anh ấy
giúp bạn!”. Nói xong, cô gái chạy vụt đi.
“Mình không phải là…” Vệ Tử cất tiếng định bảo cô
gái có “khuôn mặt hiền lành” vừa nhìn đã thấy rằng sẽ tuyên truyền
tin khắp nơi ấy, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào. Đang
buồn bực thì Vệ Tử chợt nghe thấy giọng nói quen quen vang bên tai:
“Tìm đến tôi nhanh thế sao? Tôi đã nói là bữa trưa sẽ tới đưa cô đi ăn
cơm cùng, xem ra cô không chờ được!”.
Người mới đến mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt đùa
cợt, rồi định bước lên ôm vai cô, Vệ Tử hoảng hốt tránh ra, sau đó
định thần lại, mặt giận dữ, tay run run chỉ vào anh ta: “Anh, anh không
giữ lời! Chẳng phải đã nói nếu tối qua tôi cùng anh đi bắt tên yêu
râu xanh thì anh không nói với mọi người rồi còn gì! Sao… sao đến bây
giờ cả trường đều biết chuyện như thế?”.
Nhiệm Nam Hoa thôi cười, đáp với vẻ mặt lạnh tanh:
“Tôi hứa với cô là không nói, nhưng còn chỗ phòng bảo vệ thì làm sao
mà tôi biết được”.
“Thật không?” Vệ Tử thấy nghi ngờ, phòng bảo vệ chỉ
có mấy chú tuổi tầm trung niên, không lẽ họ cũng nhiều chuyện như
vậy?
“Tin hay không tùy cô.” Nhiệm Nam Hoa có vẻ đã mất
hết kiên nhẫn, bắt đầu lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Thế thì được rồi.” Vệ Tử quyết định không làm khó
anh ta, đồng thời cũng là không làm khó mình, “Bây giờ người ta đang
đồn ầm lên là chúng ta yêu nhau, anh giải thích một chút, đừng để
mọi người hiểu nhầm”.
“Giải thích gì cơ?” Vẻ mặt Nhiệm Nam Hoa có vẻ không
được tốt.
Đáng tiếc người đối diện với anh ta là Vệ Tử rất
không biết tùy mặt gửi lời, nên cô nói với vẻ rất thoải mái: “Thì
nói rằng đó là chuyện hiểu nhầm, anh không theo đuổi tôi và tôi cũng
không nhận lời, chúng ta không liên quan gì đến nhau”.
“Cô đúng là đồ ngốc!” Nhiệm Nam Hoa cuối cùng không
nén được, cất tiếng mắng, đây là giới hạn nhẫn nại của anh ta: “Tối
hôm qua chẳng phải tôi đã nói muốn cô làm bạn gái của tôi rồi còn
gì? Giải thích cái quái gì!”.
Vệ Tử tức giận tới mức đỏ bừng mặt, chắc hẳn đây
là cái đụn cát theo lời đồn. Nhưng Vệ Tử cũng không phải là người
dễ bắt nạt, cô dốc hết can đảm trả miếng lại: “Anh mới là đồ ngốc!
Tôi có đồng ý với điều anh nói không?”.
Nhiệm Nam Hoa nheo mắt lại: “Cô nói lại một lần nữa
xem nào?”, trong giọng nói của anh ta ẩn chứa vẻ đe dọa rất rõ.
Nhưng đáng tiếc là anh ta đã gặp phải Vệ Tử, nên cô
đáp một cách rất đĩnh đạc: “Tùy tiện mắng người là rất thiếu giáo
dục, tôi không nói nữa! Dù thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý”.
“Vì sao? Cô có bạn trai rồi à?” Cho dù đã có thì
bây giờ chia tay vẫn kịp. Nhiệm Nam Hoa cảm thấy hôm nay mình dễ tính
một cách lạ thường.
“Chưa có!” Vệ Tử ra sức lắc đầu, do dự một lát rồi
lại hỏi: “Nghe nói bố mẹ anh làm quan lớn, gia đình anh rất giàu
có?”. Vốn dĩ là cô không biết, nhưng vì cái tên Nhiệm Nam Hoa ấy quá
nổi bật, nên khi liên hệ với người trước mặt, cô cần phải xác định
một chút.
“Nếu thế thì sao?” Nhiệm Nam Hoa nhếch khóe môi, cô ta
hối hận rồi chăng? Muốn rút lại những lời vừa rồi? Cô gái ngốc
nghếch này, sao không chuẩn bị trước cho tốt đi đã?
“Thế thì đúng rồi.” Vệ Tử mỉm cười, nụ cười ngọt
ngào, vô cùng quyến rũ, “Mẹ tôi đã nói rồi, cuộc hôn nhân không môn
đăng hộ đối chỉ mang lại điều bất hạnh, gia đình tôi rất bình
thường, vì thế tôi tuyệt đối không nói chuyện yêu đương với con cái
của những gia đình có tiền!”.
Thời gian như dừng lại, cánh mũi Nhiệm Nam Hoa mở to,
cảm giác như hơi nóng toàn thân đang trào ra ngoài, những người quen
đều biết, đó là dấu hiệu anh ta sắp nổi trận lôi đình.
Còn Vệ Tử lúc đó thì nghĩ rằng mình đã nói hết
những lời cần nói, trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm, nên miệng ngân
nga hát rồi nhảy chân sáo rồi khỏi nơi đó.
“Vệ Tử! Cô là đồ ngốc!!!” Mấy giây sau đó, người kia
đấm mạnh vào tường gầm lên, sau đó nghe nói anh ta đã quanh quẩn ở
tòa nhà của khoa Luật suốt ba ngày.
Những ngày sau đó, Nhiệm Nam Hoa tiếp tục cuộc sống
đầy bí hiểm của mình, không cho phép bất cứ ai nhắc đến hai chữ “Vệ
Tử” trước mặt anh ta. Trước đây, mỗi khi nghe thấy ai đó nói sau lưng
về gia thế bí hiểm của mình, anh ta thường coi như không nghe thấy,
còn bây giờ mỗi khi như thế anh ta lại gầm lên “Cút!”, khiến mọi
người phải tản đi hết.
Công tử mặt lạnh VS[1] hoa khôi mới của
trường, hoa khôi Vệ Tử thắng!
[1] VS: Từ viết tắt của Versus (đấu với) hay dùng
trong thể thao.
Rất nhanh sau đó, Vệ Tử đã gặp phải “kiếp nạn” của
mình.
Trác Bằng Phi với vẻ ngoài của một chàng bạch mã
hoàng tử từ từ xuất hiện trước mặt Vệ Tử, người đó chính là mẫu
hình chàng trai tuấn tú, nho nhã mà Vệ Tử yêu thích. Lúc nào đôi
giày thể thao của anh ta cũng sạch sẽ, áo sơ mi lúc nào cũng trắng
tinh, mái tóc lúc nào cũng mượt mà, khuôn mặt lúc nào cũng trắng
trẻo, giọng nói thì lúc nào cũng ôn tồn.
Điều quan trọng nhất đó là anh ta rất ưu tú và
khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ, đối xử với Vệ Tử cực kỳ dịu
dàng.
Vệ Tử được Hội sinh viên mời tham gia vào Ban tuyên
truyền, với vai trò là chủ tịch hội, Trác Bằng Phi hằng ngày cùng
cô làm áp phích, đồng thời liên tục đứng bên khen ngợi:
“Ý kiến đó rất hay, chắc chắn rất bắt mắt.”
“Cảm giác của em về màu sắc rất tốt, Ban tuyền
truyền của chúng tôi mời được em tham gia đúng là may mắn.”
“Áp phích tuyên truyền của Hội sinh viên năm nay đã
có em làm chủ lực rồi…”
“A Tử, ở cửa phía tây của trường có một bức tường
cần vẽ tuyên truyền theo chủ đề, chúng ta cùng nhau vẽ, được không?”.
Trước mặt anh ta, Vệ Tử cảm thấy một sự tự tin chưa
từng có, vì cô nhỏ tuổi nhất, hơn nữa những chuyện khó xử liên tiếp
xảy ra, các bạn trong phòng rất quan tâm, chăm sóc cô, nhưng mọi người
càng quan tâm chăm sóc, Vệ Tử lại càng cảm thấy mình chẳng có điểm
nào tốt, chỉ còn cách cố gắng hết sức làm việc giúp người khác
để bù lại.
Bây giờ gặp Trác Bằng Phi, cô mới biết mình cũng có
giá, anh xuất sắc, giỏi giang như vậy, thế mà để mình ở vị trí
ngang hàng, thậm chí là thấp hơn với cô, không biết có phải muốn nói
rằng thực ra cô không đến nỗi tệ như vậy?
Sự khuyến khích của anh, lời khen ngợi của anh, nghe
cực kỳ chân thành, giọng nói cũng rất dịu dàng, dễ nghe. Dần dần
Vệ Tử bắt đầu mong chờ mỗi lần hoạt động của Hội sinh viên, để
được nhìn vẻ hăng hái của anh và cảm thấy bản thân cũng vinh dự lây.
Buổi tối trước đêm Noel, Trác Bằng Phi gọi cô ra
ngoài, nói là bức tường văn hóa ở cửa phía tây phải hoàn thành
trước dịp tết Nguyên Đán, e rằng phải làm thêm giờ.
Làm thêm là chuyện không thể từ chối! Mặc quần áo
xong, Vệ Tử rời khỏi căn phòng ấm áp, đội gió bắc giá lạnh
chạy tới cửa phía tây.
Bình thường người qua lại ở cửa phía tây không
nhiều, đêm Noel lại càng vắng vẻ, cả một khoảng đất rộng chỉ có hai
người họ với mấy chiếc bút lớn trong tay.
Hết cười rồi đùa, hai người cứ mỗi người một bút
miệt mài biến bức tường trơ trụi thành bức tường đầy hình vẽ với
đủ màu sắc. Đến lúc kết thúc công việc, Trác Bằng Phi đột nhiên
ngẩng đầu lên cười với cô, nụ cười khác thường ấy khiến cho trái tim
của con nai con Vệ Tử đập loạn xạ.
Còn Trác Bằng Phi sau nụ cười đó lại cúi xuống cầm
chiếc bút viết lên tường mấy chữ lớn: “Tử, Phi vẽ vào trước đêm
Noel”. Nét chữ rất rắn rỏi nhưng khí chất phi phàm, chứng tỏ trình
độ thư pháp rất tốt.
“Ôi!” Vệ Tử bịt miệng kêu lên, “Viết rồi khó xóa
lắm, ngày mai mọi người nhìn thấy thì làm thế nào?”, sao một người
vốn rất điềm đạm như Trác Bằng Phi lại có những lúc như trẻ con thế.
Ném chiếc bút trong tay xuống, Trác Bằng Phi giữ lấy
vai Vệ Tử, rồi mỉm cười nhìn vào mắt cô: “A Tử, em không biết mình
đáng yêu đến thế nào đâu. Anh muốn để cho cả trường biết rằng anh
thích em, anh muốn được ở bên em!”.
Khi nụ hôn của Trác Bằng Phi rơi xuống, toàn thân Vệ
Tử run lên, cảm giác như điện giật, sau đó là những bàng hoàng, ngây
ngất, một hồi lâu sau đó cô mới ý thức được chuyện gì xảy ra.
“Có thể cho em biết bố mẹ anh làm gì được không?”
Trong thời khắc ấy mà lại đưa ra câu hỏi như vậy, Vệ Tử cảm thấy hơi
xấu hổ, nhưng không thể không hỏi, nên cô chỉ còn biết vùi đầu vào
lồng ngực ấm áp của Trác Bằng Phi như con đà điểu.
Đầu tiên Vệ Tử cảm thấy tiếng động trong lồng ngực
anh sát ngay bên má cô, sau đó là tiếng cười không nén được. Kìm lại
tiếng cười, Trác Bằng Phi trả lời cô bằng một giọng cố giữ cho thật
bình thường: “Bố mẹ anh là giáo viên, không phải là quan lớn, cũng
không phải người giàu có”. Một giáo sư có tiếng ở trường đại học
thì cũng là giáo viên, coi như anh đã không nói dối.
Cuối cùng cũng có thể yên tâm, Vệ Tử hoàn toàn
chìm đắm trong tình yêu.
Sau khi xác định quan hệ xong, Vệ Tử đỏ bừng mặt,
rồi câu được câu chăng kể với Trác Bằng Phi về quy định trong
phòng của mình, sau cùng nói rõ với vẻ trịnh trọng: “Chỉ là hình
thức thôi. Bọn Dương Sương đều đã mời cả rồi, nhưng em vẫn chưa được
lĩnh học bổng bao giờ, nên chưa có cơ hội mời lại mọi người, chi phí
mời mọi người lần này để em trả!”.
Trác Bằng Phi mỉm cười ôm Vệ Tử vào lòng, gí vào
mũi cô, đùa: “Mời bạn mà phải để em bỏ tiền ra thì có bạn trai như
anh để làm gì? Bảo các bạn trong phòng em chuẩn bị đi, sáu giờ tối
mai ở nhà hàng hải sản Bán Kim Huy”.
Vệ Tử mở to mắt: “Ở đó đắt lắm”. Cụ thể đắt như
thế nào thì cô không biết, nhưng mỗi lần đòi ai đó khao, Dương Sương
đều kêu lên rằng phải tới đó.
“Ha ha, mấy khi mời mọi người một lần, đắt một chút
cũng không sao. Em yên tâm đi, đó là tiền anh làm ra mà.” Trác Bằng Phi
nhìn điệu bộ cuống lên của cô, cũng cảm thấy rất đáng yêu, không nén
được lại cúi xuống hôn trộm một cái.
Vừa xấu hổ tránh cái hôn, Vệ Tử vừa nhớ đến những
lời đồn về Trác Bằng Phi lan truyền trên mạng, trong lòng dâng đầy
cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc lại có thể đến nhanh chóng và dễ
dàng như vậy.
Không nhớ một nhà văn nào đấy đã nói, nếu có một
vật gì đó tốt đẹp tới mức không giống thật, thì phần nhiều nó đều
không có thật, sau đó Vệ Tử nhớ lại tình cảm ấy của mình, không
thể không thốt lên rằng nhà văn ấy đã đưa ra một kết luận hết sức
chính xác.
Ngày hôm sau, thời gian hẹn mọi người đi ăn cơm đã
sắp đến mà mãi chẳng thấy Trác Bằng Phi liên lạc với cô, Vệ Tử
đành phải gọi điện đến hỏi, thì các bạn cùng phòng với Trác Bằng
Phi nói rằng anh đã ra ngoài, cô lại gọi vào di động nhưng chẳng thấy
ai nghe máy.
Có thể anh ấy đang ở trong nhà vệ sinh quên mang điện
thoại, nên các bạn trong phòng tưởng lầm rằng anh ấy đã ra ngoài, Vệ
Tử nghĩ ra những lý do hợp lý nhất cho Trác Bằng Phi, rồi quyết
định xuất phát trước, tới chờ dưới chân cầu thang ký túc xá của anh
ta.
Dặn dò các bạn cứ chờ ở trong phòng, Vệ Tử trong
lòng tràn trề niềm vui tới khu ký túc xá của nam sinh viên. Đồng
thời thấy hối hận rằng từ trước tới nay chưa bao giờ mình lại có
một quyết định ngu xuẩn như vậy.
Hoàng hôn đã tắt, trời tối dần, nhưng ánh sáng còn
sót lại đủ để cho Vệ Tử nhận ra, một đôi trai gái đang ôm hôn nhau
thắm thiết trong góc cầu thang của ký túc xá nam, và cậu thanh niên
kia chính là người bạn trai mới của cô - Trác Bằng Phi.