Chương 10
Từ trước tới nay chưa bao giờ Vệ Tử gặp phải và
cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại rơi vào hoàn cảnh ấy, không thể
lý giải được vì sao người con trai tối qua còn nói rằng thích mình
lại có thể ôm hôn một cô gái khác ngay sau hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Thế nên cô đứng như trời trồng tại chỗ, sững sờ
nhìn hai người ấy, cho đến khi họ buông nhau ra, quay đầu lại.
“A Tử!” Nhìn vẻ ngạc nhiên, rồi xót xa ân hận, và
sau đó là vẻ bối rối của Trác Bằng Phi, Vệ Tử vẫn còn đáp lại
một câu theo bản năng: “Em ở đây”. Nói xong, cô mím chặt môi lại, không
nói thêm lời nào nữa, Vệ Tử đã trả lời Trác Bằng Phi theo thói quen
mỗi lần anh gọi cô, lần này cũng thế.
Vệ Tử nhìn hai bàn tay đang nắm của hai người, rồi
lại nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của cô gái mặc áo đỏ xinh đẹp
đứng bên Trác Bằng Phi, không nói câu nào, quay đầu bỏ đi.
Trác Bằng Phi nhìn theo bước chân đang rời đi của Vệ
Tử, vùng mạnh bàn tay đang bị giữ chặt, định đuổi theo, nhưng lưng anh
nhanh chóng bị cô gái kia ôm chặt lấy: “Bằng Phi, sớm muộn gì cũng
có ngày này, nói sớm hơn thì tổn thương sẽ bớt đi một chút”. Giọng
nói đó không to cũng chẳng bé, đủ để lọt vào tai của Vệ Tử, vì thế
bước chân của cô càng nhanh hơn.
Vệ Tử không biết mình đã trở về phòng như thế nào,
vừa bước vào cửa thì nhìn thấy Lưu Hiểu Tinh và Dương Sương đang tranh
cãi xem áo của ai chật hơn, họ thấy cô liền hỏi: “Đến lúc đi rồi
chứ gì? Trác Bằng Phi đang ở dưới lầu à?”, phòng có một chàng rể
là một chủ tịch Hội sinh viên cũng oách lắm chứ.
Chỉ một câu đơn giản thôi mà khiến Vệ Tử nước mắt
giàn giụa, lúc đầu chỉ lặng lẽ tuôn ra, rồi bỗng nhiên sau đó là
tiếng nức nở, và cuối cùng là tiếng gào khóc.
Cả phòng đều ngớ người, định hỏi xem đã xảy ra
chuyện gì, nhưng Vệ Tử vẫn nức nở không thành tiếng.
Mọi người đều biết chuyện ắt hẳn có liên quan đến
Trác Bằng Phi, nhưng Vệ Tử không chịu nói, mọi người không biết rút
cục là chuyện gì, nên chỉ còn biết nói mấy câu an ủi.
Trong cuộc chiến chủ tịch Hội sinh viên toàn trường
VS hoa khôi Vệ Tử lần thứ hai, Vệ Tử đã thua, thua một cách thảm
hại, ít nhất trong con mắt của những người đứng ngoài là như vậy.
Những ngày sau đó, nhìn thấy Trác Bằng Phi tiếp tục
cặp kè dính đôi với Trình Hồng - hoa khôi khóa trước của trường, mấy
người bạn cùng phòng của Vệ Tử rất bất bình. Dương Sương đã dùng
hết mọi khả năng, cuối cùng cũng tìm ra được nguồn gốc của vấn đề
gần với sự thật nhất.
Thì ra, năm ngoái sau khi bị Trình Hồng bỏ rơi, Trác
Bằng Phi đã thề rằng sẽ tìm bằng được một cô gái xinh đẹp hơn làm
bạn gái, vì thế từ khi sinh viên khóa mới chưa nhập trường, anh ta đã
lợi dụng các mối quan hệ trong Hội sinh viên, xem ảnh của tất cả sinh
viên khóa mới.
Cũng có nghĩa là, từ khi Vệ Tử chưa vào trường thì
đã bị Trác Bằng Phi chấm là đối tượng theo đuổi, những chuyện mời
sinh viên khóa mới, rồi công tác của Hội sinh viên, lời tỏ tình trong
đêm Noel… tất cả đều là những bước của một kế hoạch đã được vạch
sẵn.
Nhưng ngay sau khi Trác Bằng Phi lớn tiếng tuyên bố
quan hệ yêu đương với Vệ Tử, thì hoa khôi khóa trước Trình Hồng bỗng
nhiên phát hiện ra rằng, bạn trai hiện tại của mình là ca sĩ không
đáng tin cậy. So sánh thì thấy Trác Bằng Phi vẫn dịu dàng, quan tâm
và có tiền đồ hơn, nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc, vì vậy cô ta đã
chặn Trác Bằng Phi ở dưới cầu thang, bỏ hết sự kiêu kỳ, bày tỏ ý
muốn quay lại.
Hồi đầu khi Trác Bằng Phi theo đuổi Trình Hồng đã
phải tốn rất nhiều công sức, nhưng chưa bao giờ thấy cô ta dịu dàng
tựa nước như vậy, nên khó lòng thắng nổi nỗi xúc động xa cách lâu
ngày gặp lại.
Không ngờ, cảnh tượng ấy đã bị Vệ Tử chứng kiến
vào lúc Trình Hồng đến tìm anh ta.
“Đồ cặn bã!” Một lần nữa Vũ Di lại thốt lên sự
giận dữ trong lòng mọi người.
“A Tử, cậu nói xem chúng ta phải trả thù anh ta như
thế nào? Tới hội đồng khen thưởng của trường để tố cáo hành động
của anh ta? Hay là viết một lá thư giấu tên gửi ban chấp hành Chi
đoàn, nói rằng anh ta đùa cợt với tình cảm của nữ sinh? Nếu không
được thì mình sẽ tới tìm mấy người bạn ngoài xã hội, đánh cho anh
ta một trận!” Dương Sương có vẻ nghiêng về sự lựa chọn sau cùng.
“Thôi, mọi người đừng làm ồn nữa. Mình thấy lần
này A Tử thực sự rất đau khổ.” Lưu Hiểu Tinh là người từng yêu nên
biết rõ khi đau lòng thực sự sẽ không còn tâm trạng, sức lực để mà
trả thù đối phương.
Vệ Tử vẫn duy trì mọi nề nếp của cuộc sống như
bình thường, một ngày ba bữa, không bỏ bữa nào, ngày nào cũng đi
lấy nước, tối nào cũng tự học, nhưng những người tinh ý thì sẽ thấy
có điều gì đó không ổn.
Từ trước tới nay Vệ Tử rất chú ý tới yếu tố sức
khỏe trong ăn uống, mỗi ngày ăn một loại rau, bữa nào cũng phải có
món chay món mặn. Thời gian gần đây mắt cô cứ ngây ra như đang nhìn gì
đó, suy nghĩ điều gì đó, Lưu Hiểu Tinh đã thấy cô ăn món thịt băm
viên với trứng chim cút và món thịt bò sốt, nếu không thì là món
bắp cải xào ớt với bắp cải trộn.
Khi lên lớp, vốn là người không lấy gì làm chủ động
khi lên tiếng, Vệ Tử càng thu mình và giảm tới mức thấp nhất sự
tồn tại của mình, thỉnh thoảng nếu bị giáo viên hỏi đến thì hoặc
là không trả lời được, hoặc là trả lời sang vấn đề khác. Giáo viên
chỉ còn biết thở dài, nhớ đến chân lý bất biến “xinh đẹp nhưng không
có hồn”, và từ bỏ ý định tìm ra một ngoại lệ.
Mãi cho tới một ngày, Vũ Di trở về phòng lớn tiếng
báo tin vui: “Một tin tốt lành, kẻ cặn bã ấy đã bị người ta đánh,
nghe nói bị thương rất nặng, phải nghỉ học một tuần! Cục băng, có
phải cậu làm không vậy?”. Nói xong làm điệu bộ rất lấy làm khâm
phục.
Dương Sương tỏ vẻ ngạc nhiên, kế sau đó cười ngượng
ngùng: “Mình định đánh anh ta thật, có điều hiện tại vẫn còn đang ở
giai đoạn tưởng tượng, chưa kịp hành động gì”.
“Xì!” Vũ Di lập tức xịu mặt lại, quay sang nhìn Vệ
Tử, ngạc nhiên nói: “Vệ Tử, cậu sao vậy?”.
Hai người còn lại nhìn về hướng mà Vũ Di nói, trông
thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô, đều thắc mắc: “Không lẽ cậu vẫn còn
buồn? OMG, sức hấp dẫn của Trác Bằng Phi xem ra thật ghê gớm!”.
Suýt nữa thì Vệ Tử bật khóc, cô lắc đầu nói: “Hôm
qua mình đã nghĩ về chuyện này suốt đêm, cảm thấy hai người đó thật
sự rất đáng ghét, nghĩ rằng, nếu ông trời có mắt nhất định phải
trừng phạt bọn họ, không ngờ hôm nay đã xảy ra chuyện, có phải mình
quá độc ác không?”.
Ba người còn lại nhìn nhau: Hôm nay Vệ Tử mới nhận ra
Trác Bằng Phi đáng ghét?! Trời đất ơi, phản xạ của thần kinh… Chậm
chạp như vậy sao! Chuyện xảy ra đã hai tháng rồi!
Sau đó, Vệ Tử dần dần lấy lại trạng thái bình
thường, tiếp tục nỗ lực tìm tòi với những môn học của mình.
Nếu Trác Bằng Phi biết được rằng các bạn của Vệ
Tử gọi mình là “đồ cặn bã”, nói không chừng sẽ cảm thấy oan ức
lắm.
Tình hình lúc đó, một phần vì vẫn còn chưa quên
người yêu cũ, một phần vì cô bạn gái mới là người dịu dàng, đáng
yêu và lương thiện nên Trác Bằng Phi mới thoát được cảnh bị làm khó
dễ. Sau đó anh phân tích kỹ tình cảm của mình: Động cơ theo đuổi Vệ
Tử lúc đầu là gì? Cũng chỉ là lấy lại sĩ diện trước Trình Hồng
và thu hút sự chú ý của người yêu cũ. Bây giờ đạt được mục đích
rồi thì việc lựa chọn như thế nào chẳng còn phải suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa, Vệ Tử mặc dù rất xinh đẹp, nhưng tính cách lại bình thường
không có gì đặc biệt, sao có thể sánh được với Trình Hồng dám yêu,
dám hận mãnh liệt cuồng nhiệt?
Nếu là Trình Hồng, nhìn thấy chuyện ấy xảy ra với
Vệ Tử, không làm ầm ĩ, rõ ràng thì ắt sẽ chưa thôi, nhưng Vệ Tử
thì lại làm như không có chuyện gì xảy ra, phải lên lớp thì lên lớp,
cần tự học thì tự học, chỉ có điều không bao giờ nghe điện thoại
của anh nữa, nếu có gặp thì cũng tránh mặt đi sang đường khác.
Phản ứng ấy của cô khiến cho Trác Bằng Phi có cảm
giác rằng: Cô ấy không yêu mình, có mình hay không thì cũng vậy.
Nếu đã thế, thì cứ làm như lời của Trình Hồng,
chấm dứt sớm, sẽ giảm tới mức thấp nhất sự tổn thương cho nhau.
Chỉ có điều khi nghĩ rằng cô không hề yêu mình, Trác
Bằng Phi càng thấy khó hiểu. Sự hợp tác trong công việc của Hội sinh
viên rất vui vẻ, rồi vẻ thẹn thùng rất rõ khi đón nụ hồn đầu, cả
ánh mắt cô nhìn anh vừa ngưỡng mộ vừa ngượng ngùng nữa. Những ngày
sau đó, tất cả những điều này cứ hiện lên trong giấc mơ của Trác
Bằng Phi, không thể nào xua đi được.
Chẳng lẽ mình lại lún sâu vào đó mà không biết?
Trác Bằng Phi tự hỏi, càng cảm thấy trống trải, mất mát.
Đối với Vệ Tử, hậu quả của hai lần xảy ra chuyện
với hai chàng trai lan truyền khắp trường đã khiến cho các chàng trai
trong trường không dám theo đuổi cô, cũng bởi vậy nên cô vẫn một mình
lẻ bóng.
Tình hình ấy khiến cho một số người, ví dụ như
Trác Bằng Phi cứ nghi hoặc: Không lẽ cô ấy yêu mình thật, chỉ có
điều cô ấy không biết cách thể hiện?
Nhưng anh ta cũng chẳng có nhiều thời gian để suy
nghĩ tới những điều này, vì Trình Hồng không phải kiểu bạn gái để
cho anh ta được nhàn rỗi. Thỉnh thoảng lại gây chuyện, thỉnh thoảng
lại kiếm cớ, thỉnh thoảng lại đặt ra những thử thách, hoặc như cố
tình để cho mấy chàng trai có điều kiện rất tốt vây quanh khiến Trác
Bằng Phi phải ghen, rồi lại còn bắt anh ta lúc nào cũng phải giữ
điệu bộ của chàng bạch mã hoàng tử trước mặt mọi người, thêm vào
đó là việc học tập và công tác, nên anh ta chẳng có nhiều thời gian
để mổ xẻ nội tâm của bản thân.
Cho dù như vậy, nhưng sau đó không lâu, Trình Hồng lại
bị Trác Bằng Phi bắt quả tang khi đang hẹn hò với tay ca sĩ đáng
ghét kia. Không nén được cơn giận dữ đang dâng trào, Trác Bằng Phi xông
lên, tát cho cô gái có mái tóc dài mang vẻ điệu đà ấy, rồi sau đó
đón nhận một trận đòn hội đồng của những người trong ban nhạc,
khiến mặt mày sưng húp, cánh tay suýt nữa thì bị đánh gãy.
Sau khi chuyện xảy ra, Trình Hồng ôm anh ta khóc thảm
thiết: “Em sai rồi, em sẽ không bao giờ qua lại với họ nữa. Chẳng qua
em cũng chỉ ham vui mà thôi. Ai bảo anh bận như vậy, lại không biết
thế nào là lãng mạn. Nhưng bây giờ, em biết mình sai rồi, anh tha thứ
cho em một lần, được không?”.
Ngoài nhõng nhẽo làm nũng, đây là lần đầu tiên
Trình Hồng khóc lóc với vẻ đau lòng như thế trước mặt Trác Bằng
Phi, nhưng nhìn khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp ấy, Trác Bằng Phi chỉ
còn cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Trác Bằng Phi rất bận, nhưng trước đây khi anh còn
bận hơn, đã từng có một cô gái xinh đẹp hơn cứ đứng dưới bục, không
nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Thỉnh thoảng
lúc anh nhìn cô bằng ánh mắt khen ngợi, thì mắt cô đều sáng bừng
lên, vẻ mặt rất vui.
Trác Bằng Phi không biết lãng mạn, nhưng trong lần
“làm thêm” trước Noel, anh đã làm cho cô gái ấy ngượng ngùng tới mức
đỏ mặt, từ từ nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của anh khi được tỏ
tình. Cô gái ấy không có dù chỉ là một động tác giả, giả như né
tránh mà hầu hết cô gái nào cũng biết khi được tỏ tình, mà chỉ
gật đầu đồng ý.
Mặc cho Trình Hồng hết lời cầu xin, Trác Bằng Phi
quyết tâm trở lại cuộc sống độc thân, sau đó, cuối cùng anh cũng đã
có được một thời gian để ngẫm nghĩ về tất cả những chuyện đó. Và
anh đã phát hiện ra rằng, không phải Vệ Tử không yêu mình, mà chỉ là
cô rất khờ khạo, khờ khạo tới mức cho đi mà không giữ lại, khi rút
lui không đòi hỏi gì, chiều bạn trai quá mức và làm khổ chính mình.
Chương 11
Nhìn Vệ Tử đã bớt đi phần nào ngây ngô và có vẻ
tự tin, xinh đẹp hơn, trong lòng Trác Bằng Phi thấy rất xốn xang, một
cô gái khờ khạo như vậy anh không bao giờ còn gặp lại nữa.
Trác Bằng Phi chờ câu trả lời của cô, về lời xin
lỗi của anh.
“Sao cơ?”, Vệ Tử nhận ra rằng mình đã lơ đễnh, chắc
hẳn phải là một lúc khá lâu, nên vội nói: “Không cần đâu, hôm nay tôi
mời mọi người để mừng tôi tìm được công việc”.
“Thì ra là như vậy.” Trác Bằng Phi cúi mắt xuống,
rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, “Nếu mọi người không muốn
sang đó, thì tự nhiên nhé, muốn ăn gì cứ gọi, để lát nữa tôi sẽ
tới thanh toán”. Vốn dĩ Trác Bằng Phi định nói thêm câu gì đó, nhưng
lại sợ khơi dậy ký ức không vui, nên đành thôi không nói nữa.
“Anh Trác quả là hào phóng quá!” Dương Sương đập
xuống bàn, được lắm, chỗ Vệ Tử dễ nói thôi, nhưng đừng có nghĩ
rằng để anh trả tiền mà thôi không nhắc đến chuyện báo thù nữa, hôm
nay phải xử anh đã, nghĩ vậy, bèn nghiến răng quay đầu lại, bảo: “Vũ
Di, gọi món đi!”.
“Tuân lệnh”, Vũ Di đưa tay vẫy người phục vu, “Cho
chúng tôi mỗi người một suất ếch tuyết hấp tổ yến, vây cá phủ cơm,
hai con tôm hùm, và một con cua Đế vương hấp…”.
“Tiểu Vũ, được rồi đấy.” Lưu Hiểu Tinh toát mồ hôi
trán, kéo vạt áo của Vũ Di.
“Cũng tạm được rồi”, nói rồi Vũ Di quay sang người
phục vụ, sắc mặt không thay đổi, “Nếu thiếu sẽ gọi thêm, chúng tôi
không uống rượu, cho nước ép trái cây đi. Tôi muốn uống nước ép đu
đủ”.
“Cũng giống như vậy”, Dương Sương chẳng buồn nhìn
thực đơn, vì vẻ mặt của Trác Bằng Phi càng khiến cô nàng thấy hứng
thú hơn, nhưng đáng tiếc là nhìn một hồi lâu vẫn không thấy vẻ
mặt mà Dương Sương đã tưởng tượng ra, anh chàng này bây giờ có nhiều
tiền thế sao? Hay là bị Vệ Tử làm cho mê mẩn, thay đổi phương hướng
rồi? Vì ánh mắt của Trác Bằng Phi vẫn không rời khuôn mặt của Vệ
Tử, nếu đã vậy thì sao anh ta lại bỏ đi sớm thế?
“Không cần.” Tránh ánh mắt của Trác Bằng Phi, Vệ Tử
tuyên bố: “Hôm nay tôi mời khách, không liên quan gì đến anh, không cần
anh phải thanh toán”.
“Cái gì!” Dương Sương gần như nhảy chồm lên, một cơ
hội trả thù tốt như thế này không lẽ cô ngốc đó lại định bỏ qua?
Nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc không có chút nào là đùa của
cô, Dương Sương thấy lòng lạnh toát, rồi đưa mắt sang trao đổi với Vũ
Di: Ai chạy đuổi theo lấy lại thực đơn từ người phục vụ?
Chuyện xấu hổ như vậy cả hai đều không muốn làm,
nhìn sang Lưu Hiểu Tinh, thì cô nàng rụt đầu lại như đà điểu, miệng
lầm bầm: “Đâu có phải mình gọi món”.
Vũ Di có vẻ tức giận: “Có gì to tát đâu, ăn thì ăn,
hôm nay mình mời!”, sẽ lấy tiền trong thẻ của bố vậy, cùng lắm làm
bị bố mắng cho một trận, gọi món rồi còn đổi lại, đó là chuyện
tồi tệ nhất mà đời cô ấy chưa từng làm.
Vệ Tử trợn mắt nhìn Vũ Di: “Sao cậu lại phải
mời?”, tuần trước cậu vừa mời rồi còn gì, hôm nay tôi muốn làm bà
chủ một lần, sao ai cũng kỳ quái như vậy?
Dương Sương nhìn vẻ lơ đễnh và bị tổn thương của Vệ
Tử, không kìm được muốn cấu cho bạn một cái, Vệ Tử liệu có thể
không ngốc nghếch không lơ đễnh như vậy được không? Cô có hiểu bữa cơm
hôm nay sẽ tiêu tốn toàn bộ số tiền sinh hoạt phí cả cả một học kỳ
của cô hay không?
Dường như Vệ Tử cũng hiểu được đôi chút, bèn lấy ra
một tấm thể đặt lên bàn: “Các cậu sợ rằng tớ không mang đủ tiền
chứ gì? Yên tâm đi, tớ đã hỏi rồi, nhà hàng này nhận tiền qua thẻ,
tiền bồi thường thuốc men và tiền làm thêm hai năm cuối đều ở cả
trong này”.
Câu nói đó đã khiến cho mọi người từ giận dữ
chuyển sang ngạc nhiên, Vệ Tử làm phiên dịch với mức thù lao cao
nhất, mà lại những hai năm, thế thì đủ thật rồi, đủ thật rồi!
Mọi người lại càng thấy sửng sốt hơn vì cô đã không
hề động đến số tiền ấy!
Nhìn vẻ mặt kỳ quái của mọi người, Vệ Tử có vẻ
hơi bối rối: “Hằng ngày mình cũng không có nhiều việc phải tiêu
tiền, tiền của bố mẹ cho cũng đủ trang trải”.
Hóa ra là như vậy, cô bẩm sinh đã rất xinh đẹp, da
mặt mịn màng, không cần phải dùng đến các loại mỹ phẩm đắt tiền;
cơ thể cô cũng đẹp, chỉ một bộ quần áo mấy chục đồng thôi nhưng khi
khoác lên người thì lại tạo ra hiệu quả như bộ quần áo hàng trăm
hàng ngàn đồng; cô sống có nề nếp, cả ba bữa đều ăn trong nhà ăn
của trường, cũng không có thói quen ăn vặt; cô miệt mài học tập,
không hề có bất cứ sở thích xa xỉ nào, chẳng khác gì đại diện của
những người sống theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường!
Nghĩ đến đây, mấy người đều cảm thấy rất bất bình
trong lòng, được rồi, sẽ ăn bữa cơm này mà không cần áy náy gì!
Lúc này Trác Bằng Phi cảm thấy rất bối rối, đầu
tiên được chứng kiến miễn phí cảnh mấy người bạn học đối xử với
nhau thân thiết như chị em, tiếp sau đó là cảnh Vệ Tử “khoe sự giàu
có” của mình, bốn người bọn họ cứ thay nhau nói, nên anh căn bản
chẳng có cách nào chen vào được.
“Tôi thực lòng muốn mời cơm mọi người, coi như đó là
lời xin lỗi.” Cuối cùng thì Trác Bằng Phi cũng có được cơ hội để
thể hiện quyết tâm của mình.
“Muộn mất rồi!” Sau khi vấn đề thanh toán bữa ăn đã
được giải quyết, Dương Sương có vẻ lấy lại đầy đủ sức mạnh, “A Tử
của chúng tôi vừa xinh đẹp, lương thiện, chăm chỉ, giỏi giang, lại còn
biết tiết kiệm và quản lý gia đình. Một cô gái như vậy kiếm đâu ra
bây giờ? Nhưng đáng tiếc, có những người đã không biết quý trọng”.
Vũ Di gật đầu cái rụp, ngắt lời Dương Sương theo
cách như trong các bộ phim tình cảm mà cô nàng đã xem: “Đã từng có
một tình yêu chân thành bày ra trước mặt mình, nhưng mình không biết
quý trọng, cho đến khi mất đi rồi mới thấy hối hận nhưng không kịp,
ôi darling, xin hãy thứ lỗi cho tôi!”.
Dương Sương cũng nói bằng giọng điệu đà, rồi đưa tay
theo kiểu Hoa lan chỉ[1] hướng về phía Vũ Di: “Cậu, cậu
đã làm tổn thương tới người ta, thế mà chỉ định cười cho xong chuyện
à, muốn được người ta tha thứ, hãy mau làm thịt hồ ly tinh ấy để
nhắm rượu đi!”.
[1] Hoa lan chỉ: là động tác đầu ngón cái và
ngón giữa chạm vào nhau, ba ngón còn lại tương tự như hình hoa lan,
tựa như thế tay của Quan Âm.
“Giết người là phạm pháp đấy!” Vũ Di giả bộ
sợ hãi.
“Đồ ngốc, hồ ly tinh là người à? Con người thì phải
có liêm sỉ, nếu không có liêm sỉ thì không thể là con người, con
người do bố mẹ đẻ ra, còn yêu quái thì do bố mẹ của yêu quái sinh
ra…”
Vệ Tử không thể nhịn cười được trước màn biểu diễn
kẻ tung người hứng của các bạn, quên mất sắc mặt của người đứng
quan sát bên cạnh.
Cho dù là Trác Bằng Phi có giáo dục đến mấy, cho
dù là người giỏi che giấu đến mấy cũng không thể giấu được vẻ khó
xử, lại thấy mấy cô gái ấy nói nói cười cười, càng thu hút sự chú
ý của những người xung quanh, vì thế càng cảm thấy khó xử hơn, cuối
cùng thốt ra một câu: “Mọi người ăn đi nhé” rồi nhanh chóng rời khỏi
đó.
Nhìn vẻ chạy trối chết của Trác Bằng Phi, Lưu Hiểu
Tinh nói với các bạn: “Mọi người nghĩ xem, chúng ta làm thế có quá
đáng lắm không?”.
Dương Sương trợn mắt lên: “Sao cậu cứ nói hộ cho anh
ta thế, nếu còn như vậy nữa sẽ bị xét vào tội phản bội đấy, hay
là để mình nói chuyện này với anh chàng Tông Bảo hay ghen của cậu
nhé?”.
Lưu Hiểu Tinh mấp máy môi, không dám nói thêm câu gì
nữa, cúi đầu xuống uống nước ngọt mà người phục vụ vừa mang lên.
“Thực ra, mình cảm thấy Trác Bằng Phi thực lòng
muốn xin lỗi.” Vũ Di thôi cười, nói với vẻ nghiêm túc, “Nếu không thì
anh ta đã chẳng phải đứng đây để chịu cảnh khó xử lâu như vậy”. Hồi
còn làm chủ tịch Hội sinh viên, Trác Bằng Phi nổi tiếng là người có
tác phong quyết đoán, dứt khoát.
“Mình nghe Tông Bảo nói, thực ra Trác Bằng Phi và
Trình Hồng chỉ yêu nhau hơn hai tháng sau thì chia tay, rồi Trình Hồng
tìm đủ mọi cách để níu kéo nhưng không thành công, còn Trác Bằng Phi
sau đó cũng không yêu ai.” Nghe Vũ Di nói xong, Lưu Hiểu Tinh mới dám
nói thêm.
“A Tử, cậu nghĩ sao?” Mọi người có nói gì cũng vô
ích, điều quan trọng chính là người trong cuộc nghĩ gì.
“Đây là vây cá à? Sao nhìn cứ như sợi miến thế.” Vệ
Tử nhìn món ăn mới mang lên với vẻ rất háo hức, rồi lấy đũa gắp
lên để nhìn.
“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.” Ba người không biết làm gì
khác ngoài việc cúi xuống ăn bữa cơm thịnh soạn hiếm khi có
được.
Sau khi ăn xong, Vệ Tử cầm thẻ lên gọi người phục vụ
để thanh toán, quẹt mấy lần mà vẫn không được, cuối cùng người phục
vụ nói: “Xin lỗi cô, chiếc thẻ này của cô có lẽ đã lâu rồi không sử
dụng, cũng có thể để cùng với vật có từ tính trong thời gian dài,
nên thỏi từ bị hỏng rồi”.
Nhìn chiếc khóa từ trên ví tiền, Vệ Tử không khỏi
thấy cuống quýt: “Làm thế nào bây giờ?”.
“Không có vấn đề gì lớn đâu, để hôm khác đổi một
chiếc thẻ mới là được mà, nhưng chiếc thẻ đó tạm thời không dùng
được, vì thế xin cô thanh toán bằng tiền mặt.”
Thanh toán bằng tiền mặt? Cô có nhiều tiền mặt như
thế thì việc gì phải dùng đến thẻ? Ngân hàng không làm việc buổi
tối, cô phải làm gì bây giờ?
Ủ rũ trở về chỗ ngồi, Vệ Tử nói với các bạn
bằng vẻ ngượng ngùng: “Có thể cho mình mượn ít tiền trước được
không? Mình đổi thẻ xong sẽ trả lại ngay”. Sau đó cô nói rõ lý do
không quẹt được thẻ cho mọi người biết.
Vũ Di bèn nói ngay: “Không sao, cứ lấy tiền trong thẻ
của mình trước”, nói rồi theo Vệ Tử đến trước quầy, đưa thẻ ra, thì
thấy người thu tiền loay hoay một lúc rồi trả lại tấm thẻ: “Xin lỗi,
thẻ của cô cũng đã hết hạn sử dụng”.
“Sao cơ?” Vũ Di thốt lên đầy vẻ kinh ngạc, bố cũng
thật là gớm, bố làm thế là để hạn chế mức chi tiêu của mình? Cứ
cho là kinh tế suy thoái thì cũng không thể cắt giảm tiền tiêu vặt
của mình như vậy chứ! Rõ thật là, chả trách mà người dưới quyền
của ông gọi ông là Hoàng Thế Nhân[2] tái thế, Vũ Di
vừa thầm trách bố, vừa thấy lo lắng.
[2] Hoàng Thế Nhân: nhân vật phản diện trong tác
phẩm Bạch Mao Nữ.
Không còn cách nào khác, hai người lại quay về chỗ
ngồi, nói với Lưu Hiểu Tinh và Dương Sương, thế là mọi người đều lần
lượt móc ví tiền của mình ra, sắp đến cuối học kỳ, gộp cả số
tiền mặt và số tiền còn lại trong thẻ của mọi người cũng vẫn còn
thiếu gần một nửa.
Lúc này, những người ở bàn bên lại nhìn sang, vừa
nãy nhìn họ làm ra vẻ, còn bây giờ thì ngồi cười nhạo.
Lau mồ hôi trên trán, Lưu Hiểu Tinh đưa mắt nhìn xung
quanh: “Theo các cậu thì để người ta đưa đến đồn cảnh sát với việc
gọi Trác Bằng Phi tới để thanh toán thì việc nào xấu hổ hơn?”.
Dương Sương trừng mắt nhìn cô: “Cả hai điều đó mình
đều không muốn!”, suy nghĩ thêm đi, chắc chắn sẽ có cách.
Vũ Di vỗ tay: “Thôi được rồi, hay là để mình gọi bố
mình mang tiền đến”.
Vệ Tử chau mày: “Không cần đâu, như thế thật không
hay”. Gia đình Vũ Di cho dù giàu nhưng cũng có chỗ khó của họ, vì cô
ấy có một bà mẹ kế hơn chỉ mấy tuổi và giữa họ thường xuyên xảy
ra mâu thuẫn. Mỗi lần Vũ Di từ nhà trở lại đều giận dữ chửi bới
một hồi, có lúc cô nàng còn giận lây sang cả bố mình nữa. Việc đặt
ra hạn mức đối với chiếc thẻ của Vũ Di chưa biết chừng cũng là ý
của người mẹ kế ấy, nếu cô ấy bảo bố mình mang tiền đến, thì không
biết sau đó sẽ gây ra những sóng gió gì.
Thế nên Vệ Tử gọi người phục vụ đến với vẻ rất e
dè: “Tôi muốn gặp quản lý của các cô một chút có được không?”.
“Xin hỏi, chị có việc gì ạ? Bây giờ quản lý của
chúng tôi đang rất bận, nếu có việc gì xin chị chờ cho một chút để
tôi báo với quản lý.” Người phục vụ trả lời với nụ cười nhã nhặn.
Bỗng nhiên Vệ Tử cảm thấy trong lòng rất cảm động,
mình đã ăn một bữa quá đà, thế mà thái độ của người ta vẫn tốt
như vậy, vì thế cô bèn nói với giọng rất lấy làm xấu hổ: “Chiếc
thẻ của tôi bị hỏng, hôm nay lại không mang đủ tiền, liệu tôi có thể
nợ lại được không? Ngày mai sau khi đổi thẻ xong, tôi sẽ đến thanh
toán”.
Nụ cười của người phục vụ lại càng rõ: “Hóa đơn
của cô đã được thanh toán rồi, cô không biết chuyện đó sao?”.
Không chỉ có Vệ Tử, ba người còn lại đều há hốc
miệng vì ngạc nhiên, cái anh chàng Trác Bằng Phi cũng thật là lương
thiện, bị làm cho mất mặt như vậy rồi mà vẫn tự động đến thanh
toán.
“Người vừa thanh toán là vị khách kia.” Người phục
vụ nghiêng người chỉ về một phía, bọn họ quay đầu lại nhìn thì
thấy một khuôn mặt tuấn tú đang cười mỉm.