Bố của Đại Thần đã trở lại cách đây không lâu, tất nhiên ông cũng có oán trách hai người vì lời hứa hẹn từ năm trước. Rằng là nếu như Tịnh Nhi và Đại Thần cùng nhau sinh con, ông sẽ không lang thang đất khách nữa mà trở về ôm cháu nội. Đáng tiếc hai bạn trẻ không biết tự lượng tuổi mình, khi mà Lý tổng và Tiểu Ngọc đã có con bế trên tay thì bọn họ lột đồ còn chưa có nữa!
Muốn trách cũng không nên trách bà má ghẻ viết thanh thủy văn, hãy trách hai bạn trẻ nhà ta ngây thơ tới mức EQ về tới âm..
Bố anh là một chính trị gia có tiếng, không chỉ trước kia khi còn tại vị mà cả bây giờ, khi đã rời xa chính trường bao nhiêu năm trời. Những mối quan hệ móc nối vào nhau vốn khó có thể tháo gỡ hoàn toàn nên rất nhanh ông ấy đã kéo được cho Boss Thần một cuộc họp quan chức cấp cao quy mô lớn!
Sau cuộc họp này hướng đi mới tự dưng được mở ra nhiều như ánh sáng ban ngày, nhất thời việc đối phó cùng MM vốn trước kia anh chỉ nắm chắc 5 phần, lúc này cao vống lên tận 9, 10 phần. MM, ngươi nghĩ mình ăn nổi chúng ta sao? Đến đây cùng phân cao thấp mới biết được ai mới là người cười cuối cùng!
Điều duy nhất làm anh tiếc nuối trong thời gian này chính là chuyện của Lưu Ngân Hà và Lương Thiện. Lưu Ngân Hà sau khi được anh giúp đỡ đã lấy lại được vị thế, một phần công ti cũng nắm lại được trong tay. Vốn tưởng rằng có thể từng bước đi lên, giành lại chính quyền từ tay giặc, ai dè được đó chỉ là trò đùa giỡn của tổng giám đốc MM.
Hắn ta sau khi điều tra về gia thế nhà họ Lưu, vô tình thế nào lại có ấn tượng mạnh với Lưu Ngân Hà. Sau đó lại phát hiện cô gái này chính là đàn em học chung lớp thạc sĩ bên nước ngoài của mình, hai người còn từng chạm mặt trong bữa tiệc giao lưu. Chính trong bữa tiệc ấy, hắn ta cũng có nhã ý mời cô gái lai này nhảy, nhưng cô ta lại chăm chăm theo sát tên đàn ông ẻo lả có nốt ruồi son đỏ chói..
Bản tính chuyên quyền rất nhanh bị khơi dậy, làm sao có chuyện thứ đồ tổng giám đốc MM để ý lại không thể tới tay?
Vậy là chỉ trong thời gian ngắn ngủi, số lần hắn ta xuất lực đùa giỡn với mỹ nhân Ngân Hà vô cùng nhiều..
Thật sự là đáng cảm thán, bạn Ngân Hà đáng thương chỉ hợp với những mối nghiệt duyên mang tên: thương trường, ân oán, đối nghịch..
Và sự việc bị đẩy đến cực đỉnh ngược luyến tàn tâm khi mà Đại Thần tìm thấy tung tích Lương Thiếu ở một đất nước nhỏ bé xa xôi ngàn dặm. Ngân Hà vốn muốn chạy ngay tới đó tìm người thương nhưng lại xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn níu chân lại. Lúc người của Đại Thần trở về thì tin tức trở lại đa số là tin buồn, ngoại trừ việc Lương Thiện giao trả hồ sơ phạm tội của MM thì không còn gì vui vẻ nữa. Anh ta không trở về mà đi đây đi đó ngao du phong cảnh, chuyện trả thù cũng không còn màng vì thất bại một lần và thứ hai chính là phát hiện ra rằng, MM không phải kẻ thù thực sự của gia tộc mà là một kẻ khác, và kẻ này đã chết từ rất lâu rồi.
Vốn dĩ theo đuổi một mục tiêu, đấu tranh, lừa gạt, dối trá.. để hoàn thành nó. Ấy vậy mà cuối cùng lại phát hiện ra mình đã sai lầm rồi, sai ngay từ đầu rồi.. Chuyện này quả thực quá khó chấp nhận!
Nhưng mặc kệ Lương Thiện biến mất, mặc kệ Lưu Ngân Hà có đau buồn vì mất đi người thương hay bực bội vì tổng giám đốc MM chú ý đến mình. Chuyện trên thương trường căng thẳng vẫn không thể tránh khỏi, Đại Thần biết, móng tay đen của MM rất nhanh sẽ vươn tới bên này. Cũng may người tìm Lương Thiện cùng với đám đàn em bố Angle mượn đã được trả lại rồi! Anh phải tăng cường thật nhiều người bủa vây xung quanh người thân của anh mới được. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, trừ việc để cho họ gặp nguy hiểm!Có điều chuyện làm anh tiếc hận nhất trong thời gian này chính là số tài liệu anh vất vả ôm về từ chỗ Lương Thiện chỉ là đồ vô giá trị! MM này không hổ danh cao thủ thương trường, tất cả những thứ đó tưởng chừng như con át chủ bài, ai ngờ vào thời khắc mấu chốt nhất anh lại phát hiện ra rằng chúng chính là cái bẫy tinh tế Xuân An giăng ra để bẫy mấy con thú nhỏ có ý đồ nhăm nhe MM.
“Thần, mặt con sao đỏ thế?” Bố anh vừa uống cafe vừa ung dung hỏi “Canh này con dâu nấu? Có ngon bằng của mẹ con không?”
“Con không dám so sánh!” Đại Thần nhíu mày xoa xoa má, quả nhiên lần nào cũng vậy, uống canh này của Tịnh Nhi xong là toàn thân anh nóng rực! Còn nữa.. dạo này sức kiềm chế của anh rất kém, cứ nằm gần vợ là Thần bé lại bắt đầu lên tiếng đòi làm việc, kêu gào không chịu ngủ! Sáng ra lại càng thảm, nhìn vợ ngủ say nó tiếp tục cứng đến dọa người.. “Bố có thể thử xem!”
“...” Bố anh nhướn mày, bỏ lại tách cafe nóng và tráng qua miệng bằng nước lạnh sau đó mới tiến đến tự nhiên múc một muỗng canh đưa lên miệng “Loại canh này.. Thần à, con đã đến tuổi phải uống loại canh này rồi sao? Mới có hơn ba mươi thôi, đừng bảo do lúc trẻ con chơi bời nhiều quá đấy nhé!”
“Cái.. Bố nói cái gì?” Đại Thần ngơ ngác, loại canh này? Hơn ba mươi? Chơi bời?.. Ý gì đây?
“Con không biết à? Đây là canh đại bổ dùng để tăng cường khoản đó..” Bố anh mặt không biểu tình, nhanh chóng trấn an “Không sao, đàn ông uống nhiều một chút, phục vụ tốt cho vợ đừng để cô ấy phàn nàn!”
“...” Canh đại bổ!
Anh đoán chắc 100% Tịnh Nhi cũng không biết là nó có thể tăng cường khoản kia đi! Hừ, hình như trợ lí của Tịnh Nhi dạy cô ấy nấu loại canh này, bảo sao dạo này anh cứ thấy trong người khang khác.. Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!!
May mắn, rốt cuộc thì không phải do anh thiếu kiểm soát..
*
Ngày hôm nay chính là lễ ra mắt phần hai bộ phim của Hạo Khánh, bởi vì phần một đạt được thành công quá vang dội nên tự nhiên lần này tung ra phần hai cũng cử hành long trọng hơn hẳn. Địa điểm vẫn là ở đại sảnh Bảo Bối, người ra kẻ vào tấp nập đông vui vô cùng. Hôm nay đủ mặt minh tinh cùng hàng loạt tên tuổi lớn đều xuất hiện, thế nên mặc dù vợ chổng tổng giám đốc SM không tới thì tiệc vẫn cứ đông vui như thường!
Tịnh Nhi sau khi nghe xong diễn văn khai mạc thì chạy đi tìm Đại boss nói chuyện tình yêu. Nghe đâu anh ấy vân còn một số tài liệu chưa giải quyết xong nên không thể tham dự tiệc tùng lần này. Cũng may ngay dưới sảnh Bảo Bối, Tịnh Nhi bước ba bước ra thang máy là có thể lên tầng thượng cao ngất ấy cùng anh rồi!
Đáng tiếc khi cô vừa nảy sinh ý định này thì Kim Huệ đã phát hiện ra ngay! Lần ra mắt đầu tiên biên kịch về sớm làm Kim Huệ gấp muốn chết, một mình cô đối phó với đám phóng viên không dễ dàng đâu! Hôm nay Tịnh Nhi còn muốn trốn nữa? E là mơ còn đơn giản hơn!
Cô buồn chán ngồi nhìn lên lễ đài người lên xuống tấp nập, vẻ mặt ai nấy đều vui mừng xen lẫn háo hức, tò mò chờ đợi phần phim sắp được công chiếu. Nhưng mà.. cứ ở dưới chờ đợi đi! Tịnh Nhi đây đã xem danh sách người lên đọc diễn văn rồi, không khéo nó còn dài hơn lời thoại trong kịch bản của cô ấy chứ!
Chậc chậc lưỡi chán nản, Tịnh Nhi liếc mắt thấy phía bàn khách VIP bên kia có sự xuất hiện của Angle. Đúng lúc cô nhìn qua người này cũng liếc lại, đôi mắt đẹp lạnh lẽo nhướn cao biểu lộ sự trào phúng. Sau đó Angle rất nhanh rời tầm mắt đi nơi khác, cũng tao nhã đứng dậy di chuyển về góc khuất hành lang, rời xa nơi đại sảnh ồn ào..
Cô ta đi đâu vậy?
Không phải muốn tìm boss của cô đấy chứ?
Muốn chơi trò săn đuổi trong công sở? Phía dưới mọi người thi nhau tiệc tùng, còn chụy đây lên tầng cao nhất quyến rũ boss?
Nô! Nô! Nô!
Không thể nào hoạt động não nhanh thế được! Đại Thần đã nói cô phải tin anh, nhất định cô sẽ tin anh ấy! Xem đi, thời gian gần đây chẳng phải Angle không hề tới tìm Đại Thần sao? Cũng không liên lạc gì qua mạng xã hội.. Điều này chẳng chứng tỏ anh ấy đã giải quyết triệt để cô ta rồi sao?
Hơn nữa lịch làm thêm giờ của Thần làm sao cô ta biết được chứ?
Nhưng.. nói vậy vẫn có chút tò mò, không biết cô ta đi tới đâu..
Đúng lúc Tịnh Nhi không thể nín nhịn được nữa thì Kim Huệ bị điều động lên sân khấu phát biểu vài lời. Chị gái trợ lí tận tâm và dịu dàng ném cho cô cú lườm sắc bén, ý đồ đập nát hoàn toàn suy nghĩ muốn té đi chơi của Tịnh Nhi. Cô giả vờ không thấy, nhất quyết quay người sang bên cạnh!
Vâng, lại là đúng lúc một lần nữa, trùng hợp khi Tịnh Nhi xoay người đã bắt gặp thân hình xinh đẹp của một người con gái!
Nói qua cũng phải nói lại, phụ nữ trong đại sảnh này đều là những minh tinh hoặc người có tiếng trong giới kinh doanh hoặc showbiz, người nào lại không , sắc nước hương trời, chim sa cá lặn?
Thế nhưng người này làm cô quan tâm bởi vì: cô mặc đồ màu xanh, cô ấy cũng mặc chiếc váy xanh tương tự. Không, không phải tương tự, là giống nhau y đúc mới đúng!
Tiếp đến là kiểu tóc, cô vấn lên cao sau đó cài trâm nhỏ lấp lánh, cô ấy cũng không khác gì, cùng một cách vấn, cùng một loại trâm!
Sau đó là đôi giày cùng tông với chiếc trâm nhỏ trên đầu, cao tầm bảy cm có đính một chút đá và hoa xinh xắn..
Cuối cùng là kiểu trang điểm, lắc tay, đồ trang sức tinh tế..
Vâng! Ai mà thấy một người ăn vận y hệt mình, có điều lại đẹp xuất sắc gấp mười mình đứng trước mặt mình như vậy.. Không chú ý mới là chuyện lạ!
“Sao lại nhìn tôi chăm chú như vậy?” Người vừa tới mỉm cười, cảm giác xinh đẹp diễm lệ càng lan tỏa. Tịnh Nhi cảm thấy mắt mình sắp mù thiệt rồi, trời ơi, hào quanh sáng chói! “Có gì kì quái sao?”
“Trợ Lí..” Tịnh Nhi lắp bắp “.. Không có..”
“À, về cách ăn mặc này ấy hả?” Trợ Lí cao cấp của chúng ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tịnh Nhi, vẻ mặt hòa hoãn thân thiết như chị em tốt “Chuyện này đầu đuôi như vậy..”
*
Đại Thần tăng ca phía trên, tự dưng anh có dự cảm không tốt cho lắm. Anh đứng dậy vươn vai một cái sau đó với tay bật điện thoại muốn gọi cho Tịnh Nhi. Mở tới danh bạ xong xuôi mới nhớ ra hôm nay dưới đại sảnh tổ chức lễ ra mắt phần hai của Tịnh Nhi, hẳn rằng lúc này cô ấy cũng đang ở dưới đó đi.
Nhét điện thoại vào túi trong áo vest, Đại Thần chỉnh lại mái tóc của mình, sắp xếp lại toàn bộ tài liệu trên bàn rồi với tay khóa cửa ra ngoài. Anh nghĩ mình nên ra ngoài một chút, tìm gặp vợ mình nói vài chuyện vui vẻ.. Dạo này vì chuyện của MM mà tình cảm vợ chồng anh đi xuống quá mức, phải tìm cách tăng nó lên max sau đó giải quyết triệt để mọi ân oán tích tụ từ trước tới nay mới được!
Nghĩ là lập tức làm, Đại boss bấm nút thang máy đi thẳng xuống dưới sảnh. Khoảnh khắc chân anh vừa bước ra khỏi thang máy đột nhiên điện ngoài sảnh tắt phụt, không gian tối đến nỗi đưa bàn tay ra trước mắt cũng không thể thấy!
Đừng đùa!
Bảo Bối là khách sạn N sao đã được công nhận trên thế giới, tất cả những thứ liên quan tới việc phục vụ khách hàng đều được đưa lên đứng đầu. Đã mấy mười mấy năm tồn tại và phát triển, chưa khi nào nơi này tồn tại mấy chữ “mất điện mất nước” đâu!
Dự cảm không tốt dóng lên một hồi chuông vang vọng trong đầu anh, đúng lúc này điện thoại trong túi áo cũng rung lên liên hồi. Đại Thần rút ra điện thoại, lúc này điện trong sảnh cũng đã sáng lên rồi. Một số máy xa lạ hiển thị trên màn hình, giống như ma xui quỷ khiến, Đại Thần nhấc máy lên nghe. Từ loa nhỏ truyền đến giọng nam đầy từ tính: “Boss Đại, tôi vừa biểu diễn ảo thuật cho anh xem, anh thấy vui không?”