Người vừa đến khỏi cần nói cũng có thể đoán được giới tính: đó là một cô gái!
Không những là gái mà còn là gái đẹp, ăn mặc hợp mốt, tuân thủ đúng quy tắc thời trang phang thời tiết!
Tịnh Nhi nhìn một lượt từ dưới lên trên, sau đó lại tần ngần quan sát lại một lượt từ trên xuống dưới. Thật lâu sau mới dời được tầm mắt đi để chậc lưỡi tự phục bản thân. Đáng ghét quá hà,Tịnh Nhi mày hoa mỹ quá mức rồi đó! Thế giới gì lại toàn người đẹp thế này? Làm ơn tìm giúp tôi đây một kẻ xấu như Vi Ái Nhi này để rửa mắt xem nào!
Cô gái với đôi chân dài miên man vẫn đứng đối diện Tịnh Nhi, dáng người thẳng tắp giống như siêu mẫu quốc tế. Dường như trở thành trung tâm chú ý đã là chuyện quá hiển nhiên với cô ấy, nên cô ấy hoàn toàn bình thản để mặc những đôi mắt tò mò săm soi thân thể tuyệt mỹ của bản thân. Đôi chân dài thắng và trắng muốt được đôi giày cao gót đen tôn thêm càng trở nên siêu thực. Bộ váy đen ngắn được phối ren ở chân váy và hai bên vai làm da thịt không bị phô bày quá nhiều nhưng vẫn khéo léo khoe được tuyết trắng bên trong. Trên ngực đeo một chiếc cài áo nhỏ cùng tông cùng kiểu với bông tai và cài tóc, tạo thành một chỉnh thể không có lời nào để chê. Thêm vào mái tóc dài đen nhánh và khuôn mặt sắc sảo được trang điểm đậm càng khiến khí chất của người này tăng vọt!
Có một số người trang điểm càng nhẹ nhàng càng xinh đẹp, nhưng cũng có một số người phải quét son thật đậm, phải tô má thật hồng.. mới làm bật nên được toàn bộ đường nét trên mặt. Và cô gái đứng trước mặt Tịnh Nhi chính là người như vậy - vừa xinh đẹp, vừa có khí chất.. Một thứ khí chất cao cao tại thượng chỉ thuộc về minh tinh!
“Tôi ngồi được chứ?” Cô Minh Tinh nhỏ giọng điệu đà, kính mắt cũng khéo léo được gài vào cổ áo. Tịnh Nhi loáng thoáng nhìn thấy lúc Minh Tinh lấy ghế tính ngồi, chỗ gài kính ấy vì sức nặng mà bị kéo xuống thật sâu, làm đôi gò bồng đảo xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện.
Mẹ nó!
Đúng là bất công mà!
Chẳng bù cho thân hình LCD vạn năm này của Vi Ái Nhi!! Cái đám đàn ông xung quanh này nữa chứ.. Chết tiệt, đã địa hàng của Minh Tinh còn dám lộ liễu đứng ngắm rồi hít thở sâu thế là thế nào?
“A.. Không được! Không thể ngồi chung với cô được!”
“Hả?” Người đẹp à, cô chắc chắn não cô không có vấn đề gì đấy chứ? Lẩm bẩm tự hỏi tự trả lời thế là ý gì?
“Cô Tịnh'sss Nhi'sss không biết có nhận ra tôi không?” Minh Tinh thấy Tịnh Nhi không hỏi quá nhiều, chỉ ngây ra nhìn mình thì có chút bất mãn, tiếp tục công kích “Sao hả? Bận bịu tới nỗi đến đây cũng không có thời gian thay quần áo?”
“Cũng không phải..” Tịnh Nhi cười gượng gạo, nhìn lại bản thân đã phẳng lại còn mặc đồ ngủ rộng thùng thình. Hoàn toàn trái ngược với Minh Tinh đối diện vừa xinh đẹp lại còn phong cách cực kì.
Mà này.. Minh Tinh à, bạn cũng không cần gọi Tịnh'sss Nhi'sss vậy đâu! Thêm 's nhiều như vậy không sợ đứt hơi mà ngất sao hả?? Nói chuyện bình thường là tốt rồi..
“Xem kìa, ăn mặc thế này đến chỗ làm việc đúng là lần đầu tôi thấy đấy!” Minh Tinh kéo khóe môi đỏ đậm của mình lên cao, lạnh lùng phun ra từng chữ “Có phải do cô nghèo tới mức không đủ tiền sắm đồ không? Nghe nói cô Nhi xuất thân từ khu ổ chuột, còn là cô nhi nữa..”“...” Ẹc, má nào đây? Tự dưng chạy tới gây chuyện với cô là ý gì? Thôi mặc kệ cho má ấy nói gì thì nói, dù sao cũng là nhắc xuất thân Vi Ái Nhi, chẳng liên quan gì tới cô hết!
Còn cái ông Lý tổng này nữa.. Bị tiêu chảy hay sao mà chạy loạn mấy chục tiếng đồng hồ còn chưa quay lại nữa?
“A.. Tôi thật sự không có cố ý đâu nha~ “ Minh Tinh ngâm dài giọng, ngọt ngào như thể cùng bạn bè lâu năm hàn huyên. Không những thế còn đưa tay lên miệng mà cười duyên một cái, lập tức kéo được N người hâm mộ đưa mắt mê đắm mà nhìn “Nhưng đứng cạnh cô một cái là ngửi thấy mùi nghèo nàn liền à~”
“Vậy cô đứng xa một chút!” Tịnh Nhi mặc dù tâm niệm không để ý, nhưng nói thật, ruồi nó cứ vo vo bên đầu bạn, dù bạn quên nó, nó cũng sẽ không quên bạn đâu!
“Haha~ Rốt cuộc cũng nói được một câu hoàn chỉnh!” Giọng cười lanh lảnh như chuông bạc đâm thẳng vào màng nhĩ Tịnh Nhi, cô có chút không vui muốn di chuyển. Song cuối cùng lại nghĩ đến nữ vương thụ kia nên đành thôi “Còn tưởng vừa nghèo vừa ngu ngốc chứ?”
“...”
“Aiii ~ Không ngờ nha~” Minh Tinh tiếp tục độc diễn “Cô làm cách nào lừa gạt được Lý tổng nâng đỡ cho mình vậy? Lại làm cách nào để Hạo Khánh đồng ý làm phim cho? Còn nữa.. Tôi phục nhất cô còn câu kéo được Đại boss Bảo Bối làm nhà đầu tư của mình đó!”
“...”
“Một bước hóa Phượng Hoàng..” Minh Tinh nhếch môi khinh thường “..Cũng chỉ là loại ăn cắp chất xám của người khác, dương dương tự đắc cái gì chứ?”
“...”
“Hạ cấp! Đồ con hoang!”
“Cô là ai?” Tịnh Nhi kéo ghế đứng dậy, mặc dù cô lùn có một mẩu, dù thẳng lưng cũng chỉ vừa tới tầm nhìn của Minh Tinh đây. Thế nhưng như vậy mới có cảm giác cân sức cân tài “Ở đây nói nhăng nói cuội.. Bảo tôi là đồ con hoang, sao không xem lại chính mình có bố mẹ dạy cũng chỉ là vô ích!”
“Tôi là ai à?” Minh Tinh suýt phá ra cười, nhưng vì hình tượng nên đành kiềm chế “Đúng là người đàn bà của các tên tuổn lớn có khác, bận rộn chạy qua lại giữa đám đàn ông tới mức không có thời gian nhớ mặt người khác!”
“Cô ghen tị à?” Tịnh Nhi học cô ta cười khẩy “Khuôn mặt đẹp như vậy không tìm được người bao dưỡng đúng không? Nếu cần thì nịnh nọt tôi nhiều vào, may ra tôi dắt cho vài mối đại gia!”
“Tôi mà cần hạ thấp như cô à, con đ* nhỏ này cũng cứng miệng ghê nhỉ?” Minh Tinh vẫn tiếp tục đáp trả “Nói cho cô hay, tôi là người đóng vai nữ chính trong tiểu thuyết của cô - Tuyết Tuyết!”
“Nữ chính?” Tịnh Nhi không nhịn được phì cười, ra là nữ chính? Nhưng không phải đóng phim của cô thì nên ra sức bợ đỡ cô hay sao? Cô nàng Tuyết Tuyết gì đó này cũng ngược đời quá đi! Tự tin vào khả năng của mình quá mức? Hay là nắng lên nên Tuyết tan cả rồi?
Thôi được, vốn Tịnh Nhi không có hình tượng cũng định ở đây cãi nhau chơi với con mụ chọc gậy bánh xe này.. Nhưng mà cô ta là nữ chính! Nữ chính đó! Tốt nhất là thôi đi.. Cho cô ta dưỡng sức, bởi bộ tiểu thuyết cô viết kia chính là một bộ ngược nữ thê thảm mà!
“Phải!” Minh Tinh Tuyết Tuyết khó chịu nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Tịnh Nhi. Cô nàng nói xong lập tức xoay người “Tôi làm vì Hạo Khánh, không phải vì loại người chuyên đạo văn như cô!”
“...”
*
Không lâu sau đó Lý tổng cũng tới, phía sau còn đem thêm vài người Tịnh Nhi đã có chút quen mặt: Trợ lí tạm thời của cô, đạo diễn Hạo Khánh, ban biên tập.. Cả đám người đi nhanh như chạy loạn, tạo thành con sóng dữ cuốn cô đi xa vạn dặm. Và vạn dặm ấy chính xác chỉ dừng lại khi đã tới phòng họp mà thôi!
Nơi này nói là phòng họp, chi bằng bảo là phòng thờ cúng chuyên dụng đi còn hơn. Trong đó bày biện y chang bàn thờ gia tiên nhà cô trước đây, nếu có khác chắc cũng chỉ khác về mặt quy mô mà thôi. Trong phòng ngoài bọn cô vừa mới tới còn có cô minh tinh Tuyết Tuyết, một bạn nam giấu tên đẹp giai lai láng nào đó và một cô bé khoảng chừng 11 - 12 tuổi và.. ngạc nhiên chưa! Có cả nữ chính Thanh Thúy nữa kìa! Tất cả bọn họ đều đang nhàm chán ngồi đợi.
“Nhàm chán” đích thị là không sai tí ti nào đâu! Bởi vì cả quá trình sau đó, một kẻ không tín như Tịnh Nhi phải ngồi nghiêm túc mà nghe không sót chữ nào. Đã vậy chân còn phải để theo tư thế quy định đến nỗi mỏi nhừ cả ra.. Thích duỗi chân đỡ mỏi? Có tin Lý tổng lườm rách mặt bạn ra hay không??
*Tinh Tinhhhh!!
“Tin nhắn?” Vừa nhắc cái đã có cơ hội để anh ta ra oai rồi! Không hiểu từ góc nào của căn phòng vang vọng tiếng báo có tin nhắn. Lý tổng dùng động tác nhanh, mạnh và dứt khoát xoay người lườm một vòng “Cái đám người không nghiêm túc này, nếu chê thần chê thánh thì ra ngoài!”
“Của ai vậy? Mau tắt đi!”
“Khinh thường thánh thần quá!”
“Cô quở bây giờ!”
“...”
Cả đám người trong phòng đều nhao nhao lên chỉ vì một tiếng báo tin nhắn ngắn ngủi. Đáng lẽ cái đó cũng không làm Thầy tức tối mấy đâu, cái chân chính làm Thầy giận chính là kiểu quát um lên kia kìa!
Chỗ này ai lớn nhất?
Là Thầy có biết không?
Đừng nghĩ bỏ tiền ra thuê là bắt Thầy làm gì cũng được!
Vậy là trong lúc Thầy chuẩn bị quay người giảng đạo, thuận tiện cho nữ vương biết ở đây ai mới được quyền lên tiếng thì Lý tổng phía sau đã vội vã hô lên: “Ấy chết, tin nhắn khẩn của tôi! Mọi người cứ tiếp tục, tôi ra ngoài!”